第64章 脱裤子放屁——死不要脸! “你要给童画?”孔蜜雪失态的喊出来。 “对。” 孔蜜雪很不理解,用一种震惊和委屈交织的眼神看着他,“你为 dịch - 第64章 脱裤子放屁——死不要脸! “你要给童画?”孔蜜雪失态的喊出来。 “对。” 孔蜜雪很不理解,用一种震惊和委屈交织的眼神看着他,“你为 Việt làm thế nào để nói

第64章 脱裤子放屁——死不要脸! “你要给童画?”孔蜜雪失态的喊出来

第64章 脱裤子放屁——死不要脸! “你要给童画?”孔蜜雪失态的喊出来。 “对。” 孔蜜雪很不理解,用一种震惊和委屈交织的眼神看着他,“你为什么要给童画?这是你小叔给你的东西!” 顾今越脸色淡了下来,“你忘了?不是你昨天非要给童画的包裹一起取回去吗?” 虽说顾今越没有明着怪她没看好那些包裹,但心里怎么可能会没有怨言? 孔蜜雪当然没有忘,但他们几人的包裹都丢了,凭什么要把这些东西都给童画? “可是……我们自己都没有过冬的东西,现在你把这些都给童画,我们怎么办?” 顾今越皱眉,“是我们弄丢了她的包裹,本来就该赔给她。” 孔蜜雪咬着嘴唇,“顾哥哥,我不是说不该赔给她,而是我们现在自己损失这么多,我们应该在顾及自己的前提下,再去帮童画。” “我们当时也是好心,那么大的包裹,我们不也是担心她一个人带回去不方便吗?”孔蜜雪柔声的说道。 顾今越神色冷了下来,“她下午就会来邮局取包裹,到时候不是你想不给,就能不给的。” 孔蜜雪脸色微微一变,露出苦恼之色。 若是以前的童画,孔蜜雪自然不会担心童画发现会怎么样。 现在的童画,可不会给他们留面子。 顾今越忽然想了起来,“你的东西呢?你家里没有给你寄东西?” 孔蜜雪神色僵硬起来,她知道顾家寄了两份东西下乡,也知道顾今越另外一份东西是给童画准备的。 所以她故意没让她妈给她寄东西过来。 到时候她没有过冬的东西,她有把握顾今越会把另外一份给她。 谁知道,现在连顾今越自己都没了过冬的东西,更别说给她了。 “我家的情况,顾哥哥你也清楚,我和我妈相依为命,我不是童画,有爸爸妈妈疼,有哥哥宠。” 顾今越冷下来的脸色又缓和了一些,“我会再想办法的,这些东西先给童画。” 孔蜜雪见他还是不改主意,胸腔里像是火燎一般难受和嫉妒。 “可是这些东西是你小叔给你的,你要是给童画,他会不会生气?” 顾今越道:“他不会生气的,我把我们包裹丢了的事都告诉他了。” 孔蜜雪顿时脸色一白,声音尖锐起来,“你都告诉他了?” 顾今越点头,他要不说出来,小叔会给他东西? 顾今越心里还是有点逼数的。 孔蜜雪恼羞不已,这么说连顾司都知道因为她,那些包裹才被人偷了? “既然他都知道了,这些东西肯定是他给你的。” 顾今越有些不耐烦了,“不管小叔的东西是给谁的,我都要给童画!” 孔蜜雪不敢置信的瞪大了眼睛,难道他眼里就只有童画? 她是为了谁才下乡当这个破知青的? 她是为了谁才坏了名声的? 他难道不知道她有心疾? 最需要这些东西的人是她啊! 孔蜜雪捂住胸口,脸色十分难受的样子。 顾今越吓了一跳,“小雪?小雪你怎么了?” 孔蜜雪含着眼泪,泪水在眼眶里摇摇欲坠,“顾哥哥,我这身体,是我没用……拖累你了。” 顾今越立即要带她去医院看大夫。 孔蜜雪抓住了他胳膊,摇头,“我没事,休息一会就好。” 顾今越不放心,“还是去看看大夫吧?” 孔蜜雪咬唇,眼泪流了下来,“看了大夫,大夫也根治不了,不还是那些话,好好养着,不能剧烈运动,不能情绪激动,不能受凉……” 顾今越神色黯然,孔蜜雪这病在京都都治不好,更别说这个地方了。 一路上,孔蜜雪神色虚弱的靠在顾今越的身上。 到了知青点,顾今越将孔蜜雪送了回来。 孔蜜雪咬紧了牙,眼底神色一阵阵的变化着。 一直到现在,顾今越也没有改口说把这些东西留给她。 她为了他在乡下吃苦受罪,他的眼里还是只有童画? 孔蜜雪垂在身侧的手,死死握成了拳头,心里的一团烈火熊熊燃烧着。 “顾哥哥,能把这套过冬的东西给我吗?” 顾今越神色惊讶地看着她,他没想到她会开口。 她明明知道这些东西,他要拿给童画。 孔蜜雪柔弱的看着他,第一次这样低声下气,这样恳求他,“顾哥哥,留给我好不好?” 顾今越心里挣扎起来,这些东西是他留给童画的! 若不是因为要还给童画,他也不会跑到小叔那去求人。 童春树和童春景两人在知青点洗白菜洗萝卜,冬天没有蔬菜吃,他们也要腌菜过冬。 童春树听到动静出了知青点,看到孔蜜雪回来,“雪儿姐姐!你回来了!你没事了吧?” 孔蜜雪擦干净了眼泪,摇了摇头。 童春树看到她红了眼眶,以为她是因为包裹丢失的事内疚,“先进去休息。” 孔蜜雪回头看向顾今越,眼里流露出哀求之色。 “这些东西是顾哥买回来的?”童春树看到顾今越从牛车上搬下来的东西,惊喜的跑过去。 孔蜜雪抢先了一步,“是我的!顾哥哥先给我准备了。” 话一说完,顾今越的眼珠子一下瞪直了,猛地盯着她看! 他分明还未同意! 孔蜜雪看向他,怀着某种执拗的目的,问他:“顾哥哥,你说是不是?” 顾今越的话在嘴里转了又转,像是觉得颓然,又憋了回去。 童春树当他是默认了,勤快的把东西搬到了孔蜜雪的屋子里。 顾哥这么有本事,出去一天就买了这么大多过冬的东西回来。 想来他们的过冬担心,顾哥也一样能买回来! 童春树放心了,这下不用担心过冬的时候挨冻了。 孔蜜雪也松了一口气,心里有了几分窃喜,她就知道自己在顾今越的心里不是没有一点地位。 “顾哥哥,你要去哪?” 顾今越深深吸了一口气,胸膛重重起伏颤动了两下,“我去找童画!” 孔蜜雪这次没有阻拦。 以童画现在的脾气,顾今越现在去找她,他们两人只会吵架。 顾今越一路上将各种言辞都准备了一套,他肯定能再给童画准备一套过冬的东西出来。 童画中午又拖了一板车的柴回来,累的够呛。 不过她从空间带了很多柴回来混在里面了,看上去她拖回来的柴就格外的多。 村里人心里多少还是有些同情这个小童知青的,明明知青点有她一个亲哥哥和亲弟弟,却一点都不晓得帮衬她一把的。 顾今越来的时候,童画正坐在门口喝水休息,看到他,好看的杏眼里清清冷冷,犹如陌生人一般。 网页版章节内容慢,请下载好阅小说app阅读最新内容 请退出转码页面,请下载好阅小说app阅读最新章节。
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Chương 64 cởi quần đánh rắm - thật không biết xấu hổ! “Anh muốn vẽ tranh cho trẻ con à?” Kong Mixue không kiềm chế được mà hét lên. "Ừ." Kong Mixue không hiểu lắm, vừa kinh ngạc vừa ủy khuất nhìn hắn, "Sao ngươi lại muốn vẽ tranh thiếu nhi? Đây là thứ mà chú ngươi đưa cho ngươi! " cô quên rồi sao hôm qua không phải cô nhất quyết đòi lấy lại gói hàng cho Đồng Hoa sao?" Cố Cẩn Nguyệt mặc dù không hề trách móc cô không để ý đến những gói hàng đó, nhưng trong lòng làm sao có thể không có chút phàn nàn nào? Tất nhiên Kong Mixue không quên, nhưng tất cả gói hàng của họ đều bị mất. Tại sao họ lại đưa tất cả những thứ này cho Tong Hua? "Nhưng... chúng ta bản thân cũng không có gì cho mùa đông, bây giờ ngươi đưa tất cả những thứ này cho Thông Hoa, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Cố Cẩn Việt cau mày, "Chúng ta làm mất gói hàng của cô ấy, lẽ ra phải bồi thường cho cô ấy." Xue cắn môi, "Anh Gu, em không nói là chúng ta không nên bồi thường cho cô ấy, nhưng bây giờ chúng ta đã tổn thất quá nhiều rồi. Chúng ta nên lo liệu cho bản thân trước khi giúp đỡ Đồng Hoa." Lúc đó chúng ta cũng có ý tốt." Thời gian, lớn như vậy, chẳng phải chúng ta cũng lo lắng cô ấy mang gói hàng về một mình sẽ bất tiện sao?” Kong Michelle nhẹ nhàng nói. Vẻ mặt Cố Cẩn Việt trở nên lạnh lùng, "Buổi chiều cô ấy sẽ đến bưu điện nhận gói hàng, muốn đưa thì không cần phải từ chối." . Nếu là tranh của trẻ em ngày xưa, Kong Mixue đương nhiên sẽ không lo lắng nếu tranh của trẻ em bị phát hiện sẽ ra sao. Những bức tranh của trẻ em ngày nay sẽ không giữ được thể diện cho chúng. Cố Cẩm Nguyệt đột nhiên nghĩ tới, "Đồ đạc của ngươi đâu? Gia đình ngươi không có gửi cho ngươi cái gì sao?" Khổng Mixue vẻ mặt cứng ngắc, nàng biết Cố gia đã phái hai thứ về quê, nàng cũng biết Cố Cẩn Nguyệt có. chuyện khác. Đó là những bức vẽ của trẻ em. Vì vậy cô cố tình không yêu cầu mẹ gửi cho cô bất cứ thứ gì. Đến lúc đó cô sẽ không có gì cho mùa đông, và cô chắc chắn rằng Cố Cẩn Việt sẽ cho cô một phần khác. Ai biết bây giờ ngay cả Cố Cẩn Nguyệt cũng không có gì cho mùa đông chứ đừng nói chi đến cô. "Cố ca, anh cũng biết hoàn cảnh gia đình em, mẹ con em nương tựa lẫn nhau cả đời. Em không phải bức tranh trẻ thơ, em có cha mẹ yêu thương em, còn em có anh trai yêu thương." Tôi." Cố Cẩn Nguyệt vẻ mặt lạnh lùng hơn, dịu dàng hơn một chút, "Tôi sẽ nghĩ cách khác, những thứ này sẽ đưa cho trẻ con trước." Nhìn thấy anh vẫn không thay đổi ý định, Khổng Michelle cảm thấy như đang trong ngực mình. đang bùng cháy vì khó chịu và ghen tị. "Nhưng những thứ này là do chú của cậu đưa cho cậu, nếu cậu vẽ cho trẻ con, ông ấy có tức giận không? " Đột nhiên sắc mặt tái nhợt, giọng nói trở nên sắc bén: "Ngươi đã nói cho hắn biết chưa?" Cố Cẩm Việt gật đầu, nếu hắn không nói cho hắn biết, có phải hay không sẽ cho hắn cái gì? Cố Cẩn Việt vẫn có chút lo lắng. Kong Mixue rất tức giận, vậy ra ngay cả Gu Si cũng biết những gói hàng đó là do cô lấy trộm? “Bây giờ anh ấy đã biết, những thứ này nhất định là do anh ấy đưa cho anh.” Cố Cẩm Việt có chút không kiên nhẫn, “Mặc kệ đồ của chú tôi là của ai, tôi cũng sẽ đưa cho Đồng Hoa Khổng Michelle !” Anh mở to mắt, có phải anh chỉ nhìn thấy tranh của trẻ con không? Cô về quê vì ai mà trở thành thanh niên có học thức hư hỏng này? Cô đã đánh mất danh tiếng của mình vì ai? Anh ấy không biết cô ấy có vấn đề về tim sao? Người cần những thứ này nhất chính là cô ấy! Kong Mixue che ngực, trông rất khó chịu. Gu Jinyue giật mình, "Xiaoxue? Có chuyện gì vậy, Xiaoxue?" Kong Mixue rơm rớm nước mắt, cô ấy nói: "Anh Gu, cơ thể của em thật vô dụng... Em lập tức kéo anh xuống." đưa cô đến bệnh viện để gặp bác sĩ. Khổng Michelle nắm lấy cánh tay của hắn, lắc đầu, "Ta không sao, nghỉ ngơi một lát đi." Cố Cẩn Nguyệt lo lắng, "Chúng ta có nên đi gặp bác sĩ không?" Khổng Michelle cắn môi, nước mắt chảy dài trên mặt." Nhìn xem Dù tôi có gọi bác sĩ thì bác sĩ cũng không thể chữa khỏi. Nếu không, cũng giống như những lời đó, hãy chăm sóc bản thân thật tốt, đừng tập thể dục vất vả, đừng xúc động, đừng để bị cảm lạnh... " Gu Jinyue vẻ mặt u ám, bệnh của Kong Mixue ở Kyoto không thể chữa khỏi, huống chi là nói về nơi này. Trên đường đi, Kong Mixue trông yếu đuối và dựa vào Gu Jinyue. Khi họ đến điểm giáo dục thanh niên, Gu Jinyue đã gửi Kong Mixue trở lại. Kong Mixue nghiến răng, vẻ mặt trong mắt thay đổi. Cố Cẩm Việt cho đến bây giờ vẫn không hề thay đổi lời nói giao những thứ này cho cô. Cô đã chịu đựng gian khổ ở quê vì anh mà anh vẫn chỉ xem tranh trẻ con? Bàn tay treo bên cạnh của Kong Mixue bị nắm chặt thành nắm đấm, trong lòng cô như có một ngọn lửa đang thiêu đốt. "Cố ca, anh có thể đưa cho em bộ đồ mùa đông này được không?" Cố Cẩn Việt kinh ngạc nhìn cô, không ngờ cô lại lên tiếng. Cô rõ ràng biết những điều này, anh muốn cho Đồng Hoa xem. Kong Mixue yếu ớt nhìn anh, lần đầu tiên cô hạ mình cầu xin anh như thế này, "Anh Gu, anh có thể giao cho em được không?" Gu Jinyue trong lòng giãy giụa, những chuyện này đều do anh giao cho Đồng Hoa! Nếu không phải vì cần phải trả lại tranh của bọn trẻ, anh đã không đến gặp chú mình để nhờ giúp đỡ. Tong Chunshu và Tong Chunjing đang rửa bắp cải và củ cải tại điểm thanh niên có học thức vào mùa đông không có rau để ăn nên họ cũng phải muối rau cho mùa đông. Tong Chunshu nghe thấy tiếng động, bước ra khỏi địa điểm có học thức dành cho thanh niên, nhìn thấy Kong Michelle quay lại, "Chị Xue'er! Chị đã trở lại! Chị không sao chứ?" Kong Michelle lau nước mắt và lắc đầu. Tong Chunshu thấy mắt cô đỏ hoe, cho rằng cô đang cảm thấy áy náy về việc mất gói hàng. "Anh đi nghỉ ngơi trước đi." Kong Mixue quay lại nhìn Gu Jinyue với ánh mắt cầu xin. "Cố ca mua những thứ này?" Đồng Xuân Thư nhìn thấy những thứ Cố Cẩn Việt lấy từ xe bò kéo tới, kinh ngạc chạy tới. Kong Mixue dẫn đầu, "Là của tôi! Cố ca chuẩn bị cho tôi trước." Cố Cẩn Việt vừa nói xong, hai mắt Cố Cẩn Việt trợn to, nhìn chằm chằm vào cô! Rõ ràng là anh ấy vẫn chưa đồng ý! Kong Michelle nhìn anh, cố ý hỏi anh: "Anh Gu, anh có nghĩ vậy không?" Lời nói của Gu Jinyue cứ lặp đi lặp lại trong miệng anh, như thể cảm thấy chán nản, anh kìm lại. Tong Chunshu nghĩ rằng mình đã bằng lòng và siêng năng chuyển đồ đạc đến nhà Kong Mixue. Anh Gu có năng lực đến mức chỉ trong một ngày đã mua nhiều đồ mùa đông như vậy. Nghĩ đến nỗi lo mùa đông của họ, Cố ca cũng có thể mua lại! Tong Chunshu cảm thấy nhẹ nhõm, giờ đây anh không còn phải lo lắng về việc bị lạnh cóng trong mùa đông. Kong Mixue cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút vui mừng. Cô biết mình không có chỗ đứng trong lòng Cố Cẩn Nguyệt. "Anh Gu, anh đi đâu vậy?"Cố Cẩm Việt hít sâu một hơi, lồng ngực phập phồng run rẩy hai lần, "Ta đi tìm thiếu nhi tranh!" Khổng Michelle lần này cũng không có ngăn cản nàng. Với tính tình của Đồng Hoa hiện tại, nếu Cố Cẩn Nguyệt đi tìm cô bây giờ, hai người sẽ chỉ cãi nhau mà thôi. Cố Cẩm Việt dọc đường chuẩn bị một bộ các loại chữ, nhất định có thể chuẩn bị thêm một bộ đồ mùa đông cho Đồng Hoa. Đồng Hoa kéo xe chở củi về vào buổi trưa, rất mệt mỏi. Tuy nhiên, cô ấy đã mang về rất nhiều củi từ không gian và trộn vào. Có vẻ như số củi cô ấy kéo về là đặc biệt lớn. Người dân trong làng vẫn phần nào thông cảm cho cô thanh niên có học thức nhỏ bé này. Dù có một anh trai và một em trai nhưng họ cũng không biết làm cách nào để giúp đỡ cô. Lúc Cố Cẩn Nguyệt tới, Đồng Hoa đang ngồi ở cửa uống nước nghỉ ngơi, nhìn thấy hắn, đôi mắt hạnh xinh đẹp lạnh lùng như người xa lạ. Nội dung chương trong phiên bản web chậm, vui lòng tải ứng dụng Haoyue Novels để đọc nội dung mới nhất. Vui lòng thoát khỏi trang chuyển mã, vui lòng tải ứng dụng Haoyue Novels để đọc các chương mới nhất.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Chương 64: Cởi quần đánh rắm -- chết không biết xấu hổ!<br>Anh muốn đưa tranh cho trẻ em? "Khổng Mật Tuyết thất thố kêu lên.<br>Đúng vậy.<br>Khổng Mật Tuyết rất không hiểu, dùng một loại khiếp sợ cùng ủy khuất đan xen ánh mắt nhìn hắn, "Ngươi tại sao phải cho Đồng Họa?<br>Sắc mặt Cố Kim Việt nhạt dần, "Anh quên rồi? Không phải hôm qua anh nhất định phải lấy lại gói hàng cho Đồng Họa sao?<br>Tuy Cố Kim Việt không trách cô không coi trọng mấy gói hàng kia, nhưng trong lòng sao có thể không oán hận?<br>Khổng Mật Tuyết đương nhiên không quên, nhưng mấy người bọn họ đều mất gói hàng, dựa vào cái gì phải đem những thứ này đều cho Đồng Họa?<br>Chính chúng ta cũng không có qua đông đồ vật, hiện tại ngươi đem những thứ này đều cho Đồng Họa, chúng ta làm sao bây giờ?"<br>Cố Kim Việt nhíu mày, "Là chúng ta làm mất bưu kiện của cô ấy, vốn nên bồi thường cho cô ấy.<br>Khổng Mật Tuyết cắn môi, "Anh Cố, em không phải nói không nên bồi thường cho cô ấy, mà là hiện tại chúng ta tổn thất nhiều như vậy, chúng ta nên bận tâm đến điều kiện tiên quyết của mình, lại đi giúp tranh trẻ em.<br>"Chúng ta lúc ấy cũng là hảo tâm, lớn như vậy bao bọc, chúng ta không phải là lo lắng nàng một người mang về không tiện sao?"<br>Sắc mặt Cố Kim Việt lạnh xuống, "Chiều nay cô ấy sẽ đến bưu điện lấy bưu kiện, đến lúc đó không phải anh muốn hay không thì có thể không cho.<br>Sắc mặt Khổng Mật Tuyết hơi đổi, lộ ra vẻ khổ não.<br>Nếu là tranh trẻ con trước kia, Khổng Mật Tuyết tự nhiên sẽ không lo lắng tranh trẻ con phát hiện sẽ như thế nào.<br>Hiện tại tranh trẻ em, cũng sẽ không lưu mặt mũi cho bọn họ.<br>Cố Kim Việt bỗng nhiên nhớ ra, "Đồ của cậu đâu? Trong nhà cậu không gửi đồ cho cậu à?<br>Vẻ mặt Khổng Mật Tuyết cứng ngắc, cô biết Cố gia gửi hai phần đồ xuống nông thôn, cũng biết một phần đồ khác của Cố Kim Việt là chuẩn bị cho Đồng Họa.<br>Cho nên cô cố ý không bảo mẹ cô gửi đồ cho cô.<br>Đến lúc đó cô không có thứ gì qua mùa đông, cô chắc chắn Cố Kim Việt sẽ đưa phần còn lại cho cô.<br>Ai biết, hiện tại ngay cả Cố Kim Việt cũng không có thứ gì để qua mùa đông, chớ nói chi là đưa cho cô.<br>Tình huống nhà tôi, anh Cố cũng biết rõ, tôi và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, tôi không phải tranh trẻ con, có ba mẹ đau, có anh trai cưng chiều.<br>Sắc mặt Cố Kim càng lạnh lại dịu đi một chút, "Tôi sẽ nghĩ biện pháp, mấy thứ này đưa cho tranh trẻ em trước.<br>Khổng Mật Tuyết thấy anh vẫn không đổi ý, trong lồng ngực khó chịu và ghen tị như lửa đốt.<br>"Nhưng mấy thứ này là chú con đưa cho con, nếu con đưa cho Đồng Họa, chú ấy có tức giận không?"<br>Cố Kim Việt nói: "Anh ấy sẽ không tức giận đâu, tôi đã nói với anh ấy chuyện chúng tôi mất gói hàng rồi.<br>Sắc mặt Khổng Mật Tuyết nhất thời trắng bệch, thanh âm bén nhọn, "Ngươi đã nói cho hắn biết?<br>Cố Kim Việt gật đầu, nếu hắn không nói ra, tiểu thúc sẽ cho hắn thứ gì đó?<br>Trong lòng Cố Kim Việt vẫn có chút bức bách.<br>Khổng Mật Tuyết buồn bực xấu hổ không thôi, nói như vậy ngay cả Cố Tư cũng biết bởi vì cô, những gói hàng kia mới bị người ta trộm?<br>Nếu hắn đã biết hết, những thứ này khẳng định là hắn cho ngươi.<br>Cố Kim Việt có chút không kiên nhẫn, "Mặc kệ đồ của chú là cho ai, tôi đều phải đưa cho Đồng Họa!"
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 3:[Sao chép]
Sao chép!
Chương 64: Cởi quần rắm —— chết không biết xấu hổ!<br><br>" bạn sẽ vẽ cho trẻ em?" tin nhắn" Khổng Minh Tuyết thốt lên.<br><br>" đúng." tin nhắn"<br><br>Khổng Mễ Tuyết rất không hiểu, dùng ánh mắt sốc và oán giận đan xen nhìn anh, “Tại sao anh lại vẽ cho trẻ con? đây là thứ chú cháu đưa cho cháu!" tin nhắn"<br><br>Gu ngày nay nhạt nhẽo xuống," Bạn quên? không phải hôm qua anh phải đưa bưu kiện cho bức tranh trẻ em cùng đi lấy lại sao?" tin nhắn"<br><br>Mặc dù Gu Yue không rõ ràng là lạ cô đã không nhìn vào những gói hàng, nhưng làm thế nào có thể trái tim tôi không phàn nàn?<br><br>Khổng Mễ Tuyết dĩ nhiên không quên, nhưng mấy người trong bọn họ đều bị mất bưu kiện, tại sao phải đem những thứ này cho trẻ con tranh vẽ?<br><br>" nhưng...... chúng tôi đã không có những điều mùa đông, và bây giờ bạn đặt tất cả những bức tranh trẻ em, làm thế nào để chúng ta làm gì?"<br><br>Cố ngày càng cau mày. “Chúng tôi đã làm mất bưu kiện của cô ấy, lẽ ra phải bồi thường cho cô ấy”<br><br>Khổng Mễ Tuyết cắn môi, “Anh Cố, em không phải nói không nên bồi thường cho chị ấy, mà chính chúng ta hiện tại đã mất mát nhiều như vậy, chúng ta nên trước khi cân nhắc đến tiền đề của bản thân mình, sau đó đi giúp bọn trẻ vẽ”<br><br>" chúng tôi lúc đó cũng tử tế, một bưu kiện lớn như vậy, chúng tôi không phải là lo lắng về một mình cô mang về không tiện?" tin nhắn" Khổng Mễ Tuyết nhẹ nhàng nói.<br><br>Cố Việt vẻ mặt lạnh lùng trở lại, “Cô ấy sẽ đến bưu điện lấy bưu kiện vào buổi chiều, đến lúc đó không phải là bạn muốn không cho, thì có thể không cho”<br><br>Khổng Mễ Tuyết mặt hơi thay đổi, tiết lộ màu đau khổ.<br><br>Nếu là trước đây, Khổng Mễ Tuyết tự nhiên sẽ không lo lắng về việc những bức tranh trẻ em phát hiện ra sẽ ra sao.<br><br>Những bức tranh trẻ em ngày nay sẽ không để lại mặt cho chúng.<br><br>gu ngày hôm nay đột nhiên nghĩ," đồ đạc của bạn? nhà anh không gửi gì cho anh à?" tin nhắn"<br><br>Khổng Mễ Tuyết trông cứng rắn lên, cô biết Cố đã gửi hai cái gì đó ra nông thôn, cũng biết Cố Việt hiện đang chuẩn bị một cái gì đó khác để vẽ cho trẻ em.<br><br>nên cô ấy cố tình không để mẹ cô ấy gởi đồ cho cô ấy.<br><br>đến lúc đó, cô không có gì để qua mùa đông, cô chắc chắn rằng chăm sóc này sẽ cung cấp cho cô một phần khác.<br><br>Ai biết được, bây giờ ngay cả Cố Việt chính mình đã không có những thứ mùa đông, chưa kể đến cho cô ấy.<br><br>" tình hình gia đình tôi, anh gu, anh cũng biết rõ, tôi và mẹ tôi sống cùng nhau, tôi không phải là một đứa trẻ, có cha mẹ đau khổ, có anh trai cưng." tin nhắn"<br><br>Sắc mặt Cố càng lạnh lùng lại dịu lại một chút. “Tôi sẽ nghĩ cách khác, những thứ này trước hết cho trẻ con vẽ”<br><br>Khổng Mễ Tuyết thấy anh vẫn không đổi ý, lồng ngực giống như một ngọn lửa thường khó chịu và ghen tuông.<br><br>" nhưng những điều này là chú của bạn cho bạn, nếu bạn cho trẻ em vẽ, anh ta có tức giận không?" tin nhắn"<br><br>Cố Việt nói: “Anh ấy sẽ không giận đâu, tôi đã nói với anh ấy mọi thứ về cái bưu kiện mà chúng tôi đã đánh mất”<br><br>Khổng Mễ Tuyết đột nhiên sắc mặt trắng bệch, giọng nói sắc bén lên, “Anh đã nói với anh ta rồi sao?”<br><br>Cố hôm nay càng gật đầu, nếu không hắn nói ra, Tiểu thúc sẽ cho hắn thứ gì đó?<br><br>Cố Viên vẫn còn hơi căng thẳng.<br><br>Khổng Mễ Tuyết bực bội không ngừng, vì vậy mà ngay cả Cố Tư cũng biết vì cô, những gói hàng đó mới bị đánh cắp?<br><br>" vì anh ta biết tất cả, những điều này chắc chắn là anh ta cho bạn." tin nhắn"<br><br>Cố Vi có chút thiếu kiên nhẫn, “Bất kể đồ của Tiểu Chú là cho ai, tôi đều phải vẽ cho Tiểu Chú!”<br><br>Khổng Mễ Tuyết không thể tin được, trừng mắt, chẳng lẽ trong mắt hắn chỉ có tranh vẽ trẻ con?<br><br>Cô ta đi quê vì ai?<br><br>cô ấy vì ai mà làm hỏng danh tiếng?<br><br>anh ta không biết cô ấy bị bệnh tim sao?<br><br>Những người cần những điều này là cô ah!<br><br>Khổng Mễ Tuyết che ngực, khuôn mặt của mình nhìn rất khó chịu.<br><br>Cố này càng giật mình," Tiểu Tuyết? tuyết, em bị sao vậy?" tin nhắn"<br><br>Khổng Mễ Tuyết lấp đầy nước mắt, nước mắt lắc lư trong mắt, “Cố ca, thân thể của ta, là ta vô dụng...... lôi kéo ngươi rồi.”<br><br>Gu Yue lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện để gặp bác sĩ.<br><br>Khổng Mễ Tuyết nắm lấy cánh tay anh, lắc đầu, “Tôi không sao, nghỉ ngơi một lát là được rồi.”<br><br>gu càng không yên tâm," hay đi xem bác sĩ, phải không?" tin nhắn"<br><br>Khổng Mễ Tuyết cắn môi, nước mắt chảy xuống, “Nhìn đại phu, đại phu cũng không chữa được căn nguyên, không phải vẫn là những lời đó, nuôi dưỡng tốt, không thể vận động kịch liệt, không thể kích động cảm xúc, không thể chịu lạnh...”<br><br>Cố ngày nay trông buồn bã, Khổng Mễ Tuyết không chữa được bệnh ở Kyoto, chưa kể đến nơi này.<br><br>Trên đường đi, Khổng Mễ Tuyết nhìn yếu ớt dựa vào người chăm sóc ngày hôm nay.<br><br>để biết điểm xanh, chăm sóc này sẽ cho khổng mi tuyết trở lại.<br><br>Khổng Mễ Tuyết cắn chặt răng, đôi mắt của sự thay đổi đột ngột với.<br><br>Cho đến bây giờ, Gu Yue đã không thay đổi để nói những điều này để lại cho cô.<br><br>cô đã phải chịu đựng đau khổ cho anh ta ở vùng nông thôn, đôi mắt của anh vẫn chỉ là bức tranh trẻ em?<br><br>Khổng Mễ Tuyết treo trên tay của mình, nắm lấy nắm đấm của mình, một nhóm lửa đốt cháy trái tim tôi.<br><br>" gu anh trai, bạn có thể cho tôi một cái gì đó mùa đông này?" tin nhắn"<br><br>Gu Yue nhìn ngạc nhiên, ông không nghĩ rằng cô ấy sẽ nói.<br><br>cô biết rõ những điều này, ông muốn đưa cho các bức tranh trẻ em.<br><br>Khổng Mễ Tuyết yếu ớt nhìn hắn, lần đầu tiên thì thầm như vậy, như vậy khẩn cầu hắn, “Cố ca, để lại cho ta được không?”<br><br>Gu ngày nay trái tim tôi đấu tranh với nhau, những điều này là những gì ông để lại cho trẻ em vẽ!<br><br>nếu không phải vì phải trả lại bức tranh cho cậu bé, cậu ta cũng sẽ không đi xin người.<br><br>Cây xuân thơ ấu và Cảnh xuân thơ ấu hai người tại Trí Thanh Điểm rửa cải trắng rửa củ cải, mùa đông không có rau để ăn, hai người cũng phải hái rau để qua mùa đông.<br><br>Cây Đồng Xuân nghe được động tĩnh ra khỏi Trí Thanh điểm, thấy Khổng Mễ Tuyết trở về, “Chị Tuyết! Anh đã trở lại! anh không sao chứ?" tin nhắn"<br><br>Connie Tuyết lau nước mắt, lắc đầu.<br><br>Đồng xuân nhìn thấy mắt cô đỏ bừng, nghĩ rằng cô cảm thấy tội lỗi vì cái bưu kiện bị mất tích, " tiến vào nghỉ ngơi."<br><br>Khổng Mễ Tuyết nhìn lại Gu ngày hôm nay, đôi mắt lộ ra màu cầu xin.<br><br>" những điều này là gu anh mua lại?" tin nhắn" Cây Đồng Xuân nhìn thấy Cố ngày hôm nay từ trên xe bò di chuyển xuống thứ gì đó, bất ngờ chạy qua.<br><br>Khổng Mễ Tuyết đi trước một bước," là của tôi! anh gu đã chuẩn bị cho tôi trước." tin nhắn"<br><br>Sau khi kết thúc, Gu Yue mắt nhìn chằm chằm, đột nhiên nhìn chằm chằm vào cô!<br><br>Hắn rõ ràng chưa đồng ý!<br><br>Khổng Mễ Tuyết nhìn về phía hắn, với một mục đích bướng bỉnh nào đó, hỏi hắn: “Cố anh, anh nói có phải không?”<br><br>Gu ngày nay, sau đó lần lượt và lần lượt trong miệng, giống như cảm thấy tức giận, và nín thở lại.<br><br>Cây trẻ xuân khi ông là mặc định, chăm chỉ di chuyển mọi thứ đến nhà của Khổng Mễ Tuyết.<br><br>Anh Cố có tài như vậy, đi ra ngoài một ngày đã mua rất nhiều thứ để qua mùa đông trở về.<br><br>Muốn đến mùa đông lo lắng của họ, anh Cố cũng có thể mua lại!<br><br>Cây xuân trẻ tuổi yên tâm, bây giờ không cần phải lo lắng về mùa đông bị đông lạnh.<br><br>Khổng Mễ Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút trộm hi, nàng biết chính mình ở trong lòng Cố Việt này không phải không có một chút địa vị.<br><br>" gu anh trai, bạn đi đâu?" tin nhắn"<br><br>Cố hôm nay hít một hơi thật sâu, ngực run rẩy hai lần, “Tôi đi tìm bức tranh trẻ con!”<br><br>Lần này cô không cản được tôi.<br><br>với tính khí hiện tại của bức tranh trẻ em, chăm sóc hiện tại càng đi tìm cô ấy, hai người họ sẽ chỉ cãi nhau.<br><br>Trên đường đi, Cố Việt đã chuẩn bị một loạt các từ ngữ, ông chắc chắn sẽ có thể chuẩn bị một bộ đồ vật mùa đông cho trẻ em.<br><br>Trưa bức tranh trẻ em và kéo một chiếc xe tải củi trở lại, mệt mỏi đủ xấu hổ.<br><br>Nhưng cô đã trở lại từ không gian với rất nhiều củi trộn bên trong, có vẻ như củi cô kéo trở lại là đặc biệt nhiều.<br><br>Người dân trong làng có bao nhiêu hay một số thông cảm với đứa trẻ này, biết rõ rằng cô có một người anh trai của mình và anh trai của mình, nhưng không biết để sử dụng các dịch vụ của cô.<br><br>Gu ngày càng đến thời gian, bức tranh trẻ em đang ngồi ở cửa uống nước nghỉ ngơi, nhìn thấy anh, mắt hạnh phúc tươi sáng lạnh lẽo, giống như một người lạ.<br><br>trang web nội dung chương chậm, xin vui lòng tải về ứng dụng đọc tiểu thuyết tốt để đọc nội dung mới nhất<br><br>Xin vui lòng thoát khỏi trang Transcoding, hãy tải về ứng dụng đọc tiểu thuyết để đọc chương mới nhất.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: