Chen Jie đã được suy nghĩ để hiểu. Si Yuen Yip và ngồi trong xe, đầu trên vai mình, tìm kiếm blankly ra cửa sổ. Si Yuen Yip nhìn xuống vào cô ấy, nhẹ nhàng yêu cầu: "trong những gì? ” "Huh? Đó là tất cả các quyền. "Chen Jie ngồi lên thẳng, đạt xung quanh eo của mình," bạn đang rất bận rộn những ngày này? ” "It's okay. ” "Tôi nghĩ rằng bạn thực hiện một cuộc gọi điện thoại dài tối qua. ” "Một đỉnh cao trong Rome, quyết định một số nhu cầu của tôi, nhưng đã giao dịch với. Hai ngày, tôi sẽ đi cùng bạn đi. ” Orange gặp Chen và cười: "tốt. ” Si Yuen Yip nhắm mắt của mình và hôn nó trên trán, trái tim tôi buồn. Trong những năm qua, ông nợ của mình, nó đã được quá nhiều. Đây là ngày Valentine. Chen Jie sẽ vẫn còn nhớ rằng tất cả mọi thứ mà sẽ xảy ra trong tuyết cho hơn một tháng trước. Cô vẫn còn thắc mắc, xuất hiện bất ngờ Si Yuen Yip, xưng tội của mình ông mỉm cười nụ hôn của mình, hoàn toàn không có cảnh báo nào, Chen Jie gãi đầu. Yêu cầu ông nhiều lần, Si Yuen Yip nhưng không phải ngôn ngữ, Chen Jie sẽ không yêu cầu. Cô nghĩ rằng, không có vấn đề như thế nào vô hình giúp cô ấy, những người làm cho tâm trí của mình những người cô cảm ơn tA. Si Yuen Yip trở lại, Mỹ. Chi tiêu một thời gian, họ dần dần chạy, phù hợp với nhau, nhanh chóng phục hồi các hiểu ngầm một lần. Chen Jie tìm thấy Si Yuen Yip bây giờ thực sự khác nhau từ quá khứ. Tại nơi làm việc, ông có một cái nhìn sâu sắc quan tâm và kiên định trong việc đưa ra quyết định, A.R. phát triển của lãnh thổ, vai trò của mình là không phải được thay thế. Nhưng trong cuộc sống, Si Yuen Yip là hơn bình tĩnh, bình tĩnh, cơ thể của mình trong trường hợp đặc biệt, sau khi nhập từ thân thể những người tự do trong nhiều cách hoạt động và cần sự trợ giúp, chăm sóc những người khác. Khi phải đối mặt với những, ông không còn chống lại, như trong quá khứ, Shen Zhi như trợ lý cá nhân của ông ở nơi công cộng để giúp anh ta hoàn thành lực lượng của ông không thể làm một điều. Si Yuen Yip mặt không bao giờ có vẻ xấu hổ mắt nói về nước, Chen Jie trong mắt, tâm trí một số chua, nhưng cũng có một sự tôn trọng sâu. Si Yuen Yip người nói tự tin đã sụp đổ? Trong thực tế, không. Trái tim của ông có thể cũng như mạnh mẽ như mọi người nghĩ, nhưng ai có thể phủ nhận rằng ông đã theo cách riêng của mình, bước, bước để chứng minh mình, từng bước, với công ty bước hướng tới mục tiêu của họ. Này Si Yuen Yip, một số người lạ để Chen Jie, này Si Yuen Yip và quen thuộc của mình. Trái tim của ông đã không thay đổi, bất kể thời gian bao lâu nó mất, và cách xa xa từ, Chen Jie biết trong trái tim của mình, giống như chiếc rương trong tiểu thuyết của phương Tây, đã được lặng lẽ ẩn trong một góc hẻo lánh vững chắc chiếm nơi. Có lẽ một đời, em bé của mình và ông kho báu những kỷ niệm sẽ không là bất cứ ai để thay thế. Nếu không có lần lượt cho một lý do không rõ, cô và Si Yuen Yip nào chạy truy cập vào, vào cuộc sống của các góc tiếp theo, lần lượt, và lần lượt, giống như một mê cung, thêm xa hơn sẽ không bao giờ thất bại để tìm thấy nhau. Vì vậy, Chen Jie vẫn còn tò mò, tò mò, nhưng Si Yuen Yip không đã làm dường như để bù tâm trí của mình những gì để nói, Chen Jie cũng mắc kẹt. Ông là một chiếc bánh, hoặc như nhiều năm trước đây, không muốn cô ấy biết về, dù sao trong trái tim tôi. Si Yuen Yip nói, "thực sự là không có lý do, Orange nhỏ, tôi biết tôi đã sai, tôi muốn trở lại, trở lại với bạn, đó là tất cả. ” Chen Jiezhen muốn và ông nói: bạn muốn đi, để đến, sau đó trở lại, những gì làm bạn mất tôi? Nhưng cô không nói nó, bởi vì cô ấy biết những gì ông đưa cô ấy, cô đặt lo lắng về, hầu hết cuộc sống suy nghĩ của mình về những tội lỗi, người yêu quý nhất, là, là, và mãi mãi sẽ. Xe hơi đến đích, Chen Jie và Si Yuen Yip tắt Thạc sĩ đã diễn ra lí túi để Chen Jie, Si Yuen Yip và ông được bổ nhiệm một chiếc xe ngày hôm sau để chọn lên thời gian dự trữ chủ lái xe đi. Xem Chen Jie để ba lô của tôi trở lại, Si Yuen Yip bộ cọ xát chân của mình: "tôi đã trở lại. ” Chen Jie mỉm cười, giúp anh ta gói trên lưng của tôi, cô nhìn lên thu hút du khách không xa cửa, nhìn lại mỉm cười sáng: "come on, Si Yuen Yip, leo núi. ” Bell núi. Ngồi trên xe điện chậm, theo Chen Jie hào hứng xem cáp treo xem, mùa đông du khách ít chuông Hill, trước và sau khi cáp treo được sản phẩm nào, héo thảm thực vật trên ngọn núi, là không còn màu xanh lá cây, có vẻ một chút ảm đạm và cô đơn. 缆车到站,叶思远和陈桔拾级而上,身边的景色和七年前并没有太多不同,陈桔发现自己竟然清晰地记得这一条山路,他们曾经在那个栏杆边温柔地接吻,曾经在那个观景平台的石凳上野餐。再一次并肩坐下看山下的景色,叶思远皱了皱眉,问:“记不记得我曾经问过你,想去哪些不一般的地方?” “记得。” “那时你说你还没想到,现在呢?想到了么?” “还是没有哎。”陈桔摇头,她看着叶思远的眼睛,笑着说,“是不是只要我想去,你都会陪我去啊?” “当然,只要是你想去的地方,我都会陪你去。” “好,我明天就带你去。” 叶思远疑惑地看着她:“明天?” “对,明天。”陈桔狡黠地笑起来,“到时候,你可别吓得逃跑。” 走了将近两个小时,叶思远和陈桔到了曾经的铃铛旅馆,小旅馆早已变了样,装修成了一家三星级的度假宾馆。 陈桔很想住曾经的306房间,可是房间的号码已经发生了改变,最终没能让她如愿,叶思远开了一间豪华大床房,和陈桔一起去了房间。 此时已是下午五点,他们不打算再出门,叫了叫餐服务在房里吃过晚餐,陈桔就帮叶思远脱了衣裤,一起洗过澡后,换上了适合他活动的棉质运动衣裤。 两个人在舒适柔软的大床上温存了一番,陈桔渐渐地有了睡意。她靠着叶思远的身子,有一眼没一眼地看着电视,脑子里突然想起那个令她困扰的问题,她忍不住又问了起来。 “哎,叶思远,你干吗不告诉我,你怎么突然就想明白了?” 叶思远一怔,心想这个小女人还真是锲而不舍,他笑:“不是和你说了么,没有理由的。” “不可能!你别想糊弄我。” 叶思远叹气:“你为什么就是不肯相信我呢?” “因为你有前科。”陈桔嘟起嘴,“我以前就是太相信你,才会傻乎乎等了你那么多年。以后啊,你说的话我都会在心里打个折,才不会全信你。” 叶思远无奈地笑:“我不会再食言了,一定。” “这话我就得打折。”陈桔嗤嗤地笑出声来,更紧地拥住了叶思远的腰,“哎,我说真的,是不是有人劝了你?” 叶思远想了想,点头说:“是。” “啊!真的有啊?”陈桔精神起来,仰起脸追问,“是你妈妈吗?” “不是。”叶思远摇头。 “一定是阿理!” “不是。”叶思远又一次笑着摇头。 “难道是刘一峰?冯啸海?” “也不是。小桔,别猜了。” “呃……不会是……叶思禾吧?”陈桔小心翼翼地问。 叶思远的表情并没有冷下来,反而笑得更开:“不是,你猜不到的,别想了。” “你这人真是讨厌!卖什么关子呀!”陈桔垂下眼睛,突然又像想起什么似的说,“叶思远,你现在和叶思禾有联系吗?” “很少。”叶思远抿着嘴唇,低声说,“有时候去爷爷那里,会听到他的消息,也见过他几次。” “哦……你们……”陈桔斟酌着用词。 “我们没什么了。你别担心,叶思禾现在的生活很平静,再过3个月,他就要做爸爸了,他的妻子是个很朴实的人,我看得出,他们感情不错。” “恩。” “我们现在也很好,是不是?”叶思远用下巴摩挲着陈桔的额头,慢悠悠地说,“小桔,我已经放下了,我不恨他了。前些年因为我妈,他也过得不好。其实仔细想一想,当年发生的事也不能全怪他,他那时才15岁,我相信他并不希望会发生这样的事,也不知道会产生这么严重的后果,如果他知道,他一定不会坚持叫我去爬那面墙的。我自己也是不小心,如果我再小心一点,或者听秦理的话,一样什么都不会发生,所以,我也有责任。现在说这些都没有意义了,都过了那么多年,我也早已经适应了现在的身体,我已经……一点都想不起来,有手,是什么感觉了。但是我依旧活得好好的,对不对?” “恩。”陈桔弯起唇角,渐渐地闭上了眼睛,“思远,我困了。”
“睡吧,明天要早起。”
“好,你什么时候睡?”
“我再看会儿电视,等你睡着了我就睡。”
“好,思远,晚安。”
“晚安。”
叶思远靠在床背上,看着身边的小女人闭着眼睛,慢慢地睡着了。她的神情越来越静谧,没过多久,就发出了轻轻的鼻息声。
叶思远看着她的睡脸,白皙细腻的肌肤,弯弯的眉毛,长长的眼睫,挺翘的鼻子,柔软红润的唇。陈桔还是那么漂亮,只是她真的瘦了许多,叶思远还记得多年前她站在自己面前时,脸庞是那么青葱,颊上还带着少女特有的一点婴儿肥,他看着她时,她会羞涩地笑起来,一张小脸红扑扑的,像一只可爱的苹果。
究竟是谁令他回心转意,冲出多年来禁锢自己的牢笼,勇敢地走到她面前?
这个答案,只有叶思远知道。
他并不想让陈桔知道这个秘密。
那是在布拉格小镇的最后一晚。
陈桔对他说出一个请求:“最后陪我一晚,好吗?”
叶思远没有拒绝,他不知道该如何拒绝,或者,他根本就不想拒绝。
这是一个无关Sex的夜晚,陈桔只是紧紧地抱着他,熟睡过去。
叶思远坐了十几个小时的飞机,时差还有些混乱,一直到很晚都没有睡意。
他在幽暗的灯光下看着陈桔的脸,一点也不舍得移开视线。他希望能把她的每一个表情,每一缕声音,每一抹眼神都刻进脑袋里,留着以后慢慢回忆。
她的哭,她的笑,她贼兮兮的样子,她做坏事被抓时尴尬又可爱的模样,她怒气冲冲的脸,她哀伤无奈的神情,陈桔,陈桔,她所有的一切,都是他叶思远的命中劫数。
他给不了她的方小说西实在太多,何不趁着她还年轻,放她远去。
叶思远从不后悔自己五年来的决定,他认为那是正确的,他知道这会带给陈桔痛苦,但是他相信时间的力量会治愈一切,就好像他失去双臂后也曾以为自己会活不下去,可是随着时间的流逝,他发现既定的事实已经无法改变,只有咬着牙用自己的双脚将生活继续下去。
面对这段恋情,叶思远相信陈桔也能放开,她终将认识一个良人,将他留在回忆里。
可是,叶思远从未想过自己会忘记陈桔,那是他最心爱的姑娘,此生的唯一。
时间不知过了多久,叶思远微微地有了些倦意,就在这时,陈桔突然翻了个身,背对着他说起话来。
叶思远有些惊醒,他仔细地听,发现陈桔是在含糊不清地叫着他的名字。
“思远……叶思远……”
“小桔?”他凑了过去,身体贴住了她的后背,他轻轻地叫她,“怎么了?小桔。”
陈桔没理他,只是不安地动着身子,继续咕哝:“叶思远,叶思远……你在哪里?”
叶思远心里一动,明白陈桔是做噩梦了,他抬起右臂残肢轻柔地磨蹭着她的手臂外侧,低声说:“小桔,我在这里。”
陈桔的身子突然停止了扭动,好长一段时间她都没有动静,叶思远舒了一口气,以为她又睡着了,没想到她突然缩起了身子,小声地哭了起来。
她哭得很伤心,很伤心,两只手揪着被子抱在身前,脸埋进了被子里:“叶思远……叶思远,你在哪里?你在哪里啊?”
“我在这里,在这里。”叶思远的心痛了起来,看着陈桔瘦弱的背影,那深深弓起的背脊,他真想把她抱起来,圈进自己怀里,给她一丝安慰和温暖。
陈桔的身子轻微地颤抖着,叶思远叹了口气,他紧紧地贴着她的背,凑过头在她耳边低语:“小桔,别哭,别哭,我在这儿呢。”
陈桔渐渐地安静下来,几分钟后,她又开了口,这一次,她的语调异常平静,平静地令叶思远感到绝望。
“叶思远,你走吧,走吧,我会好好活下去的。”
叶思远心中无限伤感,他忍住眼中温热的液体,明知道陈桔是在说梦话,却忍不住回应着她:“小桔,你要幸福,你答应我,一定要幸福。”
“我不会幸福的。”陈桔依旧背对着叶思远,居然答了话,叶思远一惊,以为她醒了,观察了一会儿才发现并没有。
陈桔继续嘟囔起来:“你走吧,叶思远,你走吧,我会好好活下去的,我会好好活下去的。你走……你走……走……”
她的声音越来越轻,终于又陷入了沉寂,叶思远轻声叹气,看陈桔的肩膀因为刚才身体的扭动已经露在了被子外面,他低头咬住被子往上拉,重新替陈桔盖严了身体。
他的动作似乎又打扰到了她,陈桔再一次嘀咕起来:“不,不……叶思远,你……你不要走,你在哪里?在哪里?”
叶思远再也忍不下去,他低头吻住陈桔肩窝处的皮肤,皱着眉回答:“小桔,我在这里。”
陈桔突然翻过身来,她死死地抱紧了叶思远的身体,紧得令他透不过气来,她的脑袋靠着他的胸膛,嘴里不停地说:“不,不,你走了,你不在这里,不在这里。”
“我在这里,小桔,我在这里。”
陈桔的手移动了起来,她依旧闭着眼睛,手从叶思远的腰开始往上摸,摸到肋部,摸到胸部,最后触到了他的手臂残肢上。
陈桔一把握住了他的手臂残肢,接着就不知轻重地捏了起来,叶思远虽然已经截肢17年多,可断骨处还是经不住她这样的折磨,痛得他咬牙皱起眉来,死命忍住才没有叫出声。
陈桔嘴里兀自嘟囔个不停,叽里咕噜地令叶思远听不清她在说什么。
他仔细地分辨,才听清她翻来覆去在说的是几个英
đang được dịch, vui lòng đợi..
