真是好天气啊……孟奇睁开双眼后,映入眼帘的就是这样一副美好的画面,顿时有了大梦初觉,床软难离之感。 心中感叹刚生,孟奇就感觉到身体被剧烈地摇 dịch - 真是好天气啊……孟奇睁开双眼后,映入眼帘的就是这样一副美好的画面,顿时有了大梦初觉,床软难离之感。 心中感叹刚生,孟奇就感觉到身体被剧烈地摇 Việt làm thế nào để nói

真是好天气啊……孟奇睁开双眼后,映入眼帘的就是这样一副美好的画面,顿时

真是好天气啊……孟奇睁开双眼后,映入眼帘的就是这样一副美好的画面,顿时有了大梦初觉,床软难离之感。

心中感叹刚生,孟奇就感觉到身体被剧烈地摇晃,耳畔传来急促紧张的男声:“二少爷,您醒了?”

少爷?孟奇下意识转头望去,看到了一位满脸紧张的中年男子,他有着一张极其引人瞩目的马脸,留着五绺山羊胡子般的长须,但这都不是重点,重点是他头顶巾幘,宽衫大袖。

这是什么状况?

“二少爷,您没事吧?”这中年男子上下抚摸起孟奇的身体,吓得他以为遇到了**猥琐狂,忙不迭地翻身坐起,退缩往后,可对方的两只手却如同一双铁钳,让他的挣扎毫无作用,并感觉到一阵暖流在体内流淌,驱散了一切不舒服,暖洋洋的像是泡在温泉里。

这中年男子看到孟奇站了起来,轻轻颔道:“应该没事了。”

他自顾自地下了判断后,又不太放心地问孟奇:“二少爷,您还有哪里不舒服?”

关切之情,溢于言表。

孟奇完全没弄明白自己所处的状况,大脑似乎成了一团浆糊,木木地道:“没有。”

马脸男子的表情顿时松懈了下来,然后挤出一抹比哭还难看的笑容:“二少爷,侯爷也是迫不得已,在寺里怎么也比家里好,你不想想,哎,虽然这里青灯古佛,远离红尘,但少林是天下武道大宗,说不得您将来还有机缘凝就罗汉金身,威压天下,脱人世苦海,而且你身来既得佛缘,有无名老僧送你一块玉佛坠子……”

说到这里,他似乎也觉得这样的可能太过渺茫,心生羞愧,声音渐渐变低,嘴巴蠕动了几下后,改换了说辞:“纵使金身难成,少林七十二绝技亦门门神奇,您若是能学到几门,将来纵横江湖,快意恩仇,岂不快哉……”

说着说着,他的声音愈来愈低,宛如蚊蝇,到了最后,他干脆抬起左手,掩住面孔,转身便走,徒留一声如烟长叹。

看着这马脸男子的背影三两下之间就消失在了山岗密林内,被他唠叨话语弄得满头雾水的孟奇只想问一句:

“大叔,你谁啊?”

简直莫名其妙!

孟奇此时已经察觉自己不在熟悉的地方,而是一个异常诡异的环境里。

一个类似于我国古代的地方!

我就熬夜看了下世界杯,至于这样吗?一觉睡醒就穿越了?

孟奇并没有怀疑这是谁谁谁的恶作剧,也没有认为是在古装拍摄棚,因为刚才那位马脸大叔掩面而走时,虽然步伐凌乱仓促得像是背后有恶鬼索命,但度之快,如同惊马,绝非常人所能为!

“一看就是武功高手!”孟奇根据小说、电视的经验“判断”道。

“南无阿弥陀佛,随我入寺吧。”正当孟奇思维开始活跃的时候,背后突然响起一声低沉的佛号,吓得他差点没惊叫出声。

我的背后什么时候还有一个人?

我居然一点也没有感觉!

差点扭到脖子的转头后,孟奇看到了一位身着黄褐僧衣的和尚,他身量极高,却瘦如竹竿,五官无甚特殊,只那双眼睛带着挥之不去的的颓丧,而这让他的年龄难以判断,四五十岁亦可,三十出头无错。

见孟奇注意到了自己,这黄衣僧人没再多话,用眼神示意了一下,转身往寺庙正门走去。

黄墙黑瓦,暗红大门,这座寺庙的正面与孟奇曾经去过的寺院没什么区别,只是大了许多,宽了许多。

而让孟奇惊愕的是,在大门之上,一块鎏金横匾写着三个类似于楷书的大字:

“少林寺”!

居然真的是“少林寺”!

这里的文字居然与古代楷体字大同而小异!

初临陌生诡异之地,孟奇不敢问,忍住惊讶和疑惑,迈步紧跟着黄衣僧人。

直到这个时候,孟奇才现自己手短脚短,仔细打量了一番后,不知该喜还是该忧地想道:“另类的‘返老还童’……”

从手掌的大小、白皙程度,腰戴的玉佩看,这具身体大概在十四岁以下,养尊处优。

“不知这具身体长相如何,长得好看的人才有青春啊……”

“少林寺中,青灯古佛,还需要什么青春!”

“不知道能不能拒绝入寺,但我现在这小身板,离开了少林,根本活不去,这里可是一个有武功的世界,不知还有没有妖魔鬼怪……哎,不少古代记载里,那些豪门大族蓄养娈童成风……”

“按马脸大叔的说法,此少林即使非彼少林,也依然是武道大宗,同样拥有七十二门绝技,不知道有没有《易筋经》……”

“以前经常幻想自己成为一代大侠,快意恩仇,这下有希望了,可我为什么还是不开心呢?电脑、手机、网络,以及,家人……”

“学点武功似乎也不错,额,罗汉金身是什么?”

孟奇看似沉静地跟在黄衣僧人后面,越过了一个个灰衣僧、黄衣僧,可谁也不知道,他心里乱七八糟的想法纷纷扰扰,根本停不下来。

不管思绪有多么飘忽,孟奇最终还是只能认清现实,以自己这具身体的年龄和被人遗弃的状况,唯有安心在少林寺学武一段时间。

“不知将来可不可以带艺还俗?酒可以戒,肉不能戒!”孟奇觉得自己真是“深谋远虑”,走一步看百步,已经开始思索学成之后的事情了。

这一路上,黄衣僧人都未穿过供奉佛像的大殿,而是从两侧绕行,越过几处院落后,他第一次推开了一处大殿之门。

门吱呀一声打开,孟奇极目眺去,现了几十个十五岁以下的孩童,最小的估计只有**岁,他们盘坐在蒲团之上,目光集中于上的一位宽面大耳僧人,这僧人同样着黄衣,表情严肃,手握戒尺。

“南无阿弥陀佛,玄藏师兄,所来何事?”这宽面大耳的僧人有一把浑厚的嗓音。

啧,完全可以去唱美声了,孟奇越是紧张越是忍不住乱想,同时知道了带自己入寺的竹竿和尚法号玄藏。

玄藏低宣佛号后道:“玄苦师弟,这是我之前提过的那小孩。”

他坦坦荡荡,一点也没有私下交代的意思,美中不足的是,他的嗓音干瘪难听,与玄苦差距甚大。

玄苦看了孟奇一眼,不见笑容地道:“依次而来。”

孟奇不太明白地看了看他,身旁的玄藏则指了指一个空着的蒲团:“等着询问。”

“是。”孟奇再怎么也是工作过好几年的人,这点状况还是能看懂的,于是手脚麻利地学着其他孩童盘坐于蒲团之上。

玄苦没再看孟奇,手握戒尺,问起了某位孩童:“俗家姓名为何?为什么入我少林?”

这孩童大概十岁出头,唇红齿白,模样俊俏,表情却有点木讷:“我叫方阿七,因为吃不饱饭,被卖给了和尚。”

噗,好几个孩童失笑出声,他们都是年龄较大的那批,这方阿七的回答简直是当着和尚的面骂秃驴啊!看来他脑袋有点问题。

玄苦皱了皱眉,脸色略黑地道:“以后不要再用俗家姓名,你的法号是‘真慧’,入杂役院。”

轻微的吸气声从几个年长懂事的孩子口中传出,他们的表情告诉孟奇,这杂役院似乎不是什么好去处。

“方阿七就是真慧,真慧就是方阿七……”已经是“真慧”的方阿七低声诵念着。

玄苦目光移开,投向了某个相对年长的孩子:“俗家姓名为何?为什么入我少林?”

这孩童应该有十三四岁了,表情略紧张,可还是流畅地回答道:“回禀大师,弟子姓刘名治,因家人慕佛法,崇武道,而被送到少林。”

他们是经过挑选之后的孩子,根骨都算不错。

玄苦微微点头:“还算坦白,若你只言慕佛法,那就要让你去杂役院了,今日起,你法号‘真德’,入‘武僧院’。”

“谢玄苦师叔。”真德双手合十道。

按照他知道的情况,一旦有了法号,根据“心空无玄真,清净智慧深”的排序,自己在有正式师父前,也可以直接称呼玄苦为师叔。

玄苦没为他的小聪明点头,直接越过了他,开始询问别的孩童。

真德内心一凝,看来玄苦师叔正如传闻里那样,为人极其方正,不能靠阿谀奉承打动。

对玄苦的询问,孟奇最初完全是抱着看热闹得信息的悠闲心态,可突然之间,他的表情就凝固了。

“我叫什么?”

“这具身体叫什么?”

孟奇搜肠刮肚,抓耳挠腮,却始终想不起这具身体的姓名,他连一点记忆都没有继承!

“总不可能直接说孟奇吧,玄藏还在看着呢!”

“他肯定知道这具身体的来历和姓名!”

“得想个办法唬弄过去!”

在好像很严格很严肃的玄苦面前,孟奇不敢多言,不敢悄悄去套玄藏的话,不敢装失忆,只能默默思索着别的办法,免得暴露了自己穿越的事实,这里似乎有真的罗汉!

“俗家姓名为何?为什么入我少林?”孟奇还未来得及想出好主意,玄苦就已经手握戒尺站到了他的面前。

孟奇张了张嘴,忽然灵光一闪,脱口而出:“既入少林,俗名已忘。”

回答之后,孟奇暗暗为自己鼓掌,真是太机智太贴切佛法真意了!

玄苦仔细地看着孟奇,手中戒尺轻轻晃动了两下,没再追问后一个问题的答案,直接严厉地道:

“机心太重,入杂役院,法号‘真定’。”
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
真是好天气啊……孟奇睁开双眼后,映入眼帘的就是这样一副美好的画面,顿时有了大梦初觉,床软难离之感。 心中感叹刚生,孟奇就感觉到身体被剧烈地摇晃,耳畔传来急促紧张的男声:“二少爷,您醒了?” 少爷?孟奇下意识转头望去,看到了一位满脸紧张的中年男子,他有着一张极其引人瞩目的马脸,留着五绺山羊胡子般的长须,但这都不是重点,重点是他头顶巾幘,宽衫大袖。 这是什么状况? “二少爷,您没事吧?”这中年男子上下抚摸起孟奇的身体,吓得他以为遇到了**猥琐狂,忙不迭地翻身坐起,退缩往后,可对方的两只手却如同一双铁钳,让他的挣扎毫无作用,并感觉到一阵暖流在体内流淌,驱散了一切不舒服,暖洋洋的像是泡在温泉里。 这中年男子看到孟奇站了起来,轻轻颔道:“应该没事了。” 他自顾自地下了判断后,又不太放心地问孟奇:“二少爷,您还有哪里不舒服?” 关切之情,溢于言表。 孟奇完全没弄明白自己所处的状况,大脑似乎成了一团浆糊,木木地道:“没有。” 马脸男子的表情顿时松懈了下来,然后挤出一抹比哭还难看的笑容:“二少爷,侯爷也是迫不得已,在寺里怎么也比家里好,你不想想,哎,虽然这里青灯古佛,远离红尘,但少林是天下武道大宗,说不得您将来还有机缘凝就罗汉金身,威压天下,脱人世苦海,而且你身来既得佛缘,有无名老僧送你一块玉佛坠子……” 说到这里,他似乎也觉得这样的可能太过渺茫,心生羞愧,声音渐渐变低,嘴巴蠕动了几下后,改换了说辞:“纵使金身难成,少林七十二绝技亦门门神奇,您若是能学到几门,将来纵横江湖,快意恩仇,岂不快哉……” 说着说着,他的声音愈来愈低,宛如蚊蝇,到了最后,他干脆抬起左手,掩住面孔,转身便走,徒留一声如烟长叹。 看着这马脸男子的背影三两下之间就消失在了山岗密林内,被他唠叨话语弄得满头雾水的孟奇只想问一句: “大叔,你谁啊?” 简直莫名其妙! 孟奇此时已经察觉自己不在熟悉的地方,而是一个异常诡异的环境里。 一个类似于我国古代的地方! 我就熬夜看了下世界杯,至于这样吗?一觉睡醒就穿越了? 孟奇并没有怀疑这是谁谁谁的恶作剧,也没有认为是在古装拍摄棚,因为刚才那位马脸大叔掩面而走时,虽然步伐凌乱仓促得像是背后有恶鬼索命,但度之快,如同惊马,绝非常人所能为! “一看就是武功高手!”孟奇根据小说、电视的经验“判断”道。 “南无阿弥陀佛,随我入寺吧。”正当孟奇思维开始活跃的时候,背后突然响起一声低沉的佛号,吓得他差点没惊叫出声。 我的背后什么时候还有一个人? 我居然一点也没有感觉! 差点扭到脖子的转头后,孟奇看到了一位身着黄褐僧衣的和尚,他身量极高,却瘦如竹竿,五官无甚特殊,只那双眼睛带着挥之不去的的颓丧,而这让他的年龄难以判断,四五十岁亦可,三十出头无错。 见孟奇注意到了自己,这黄衣僧人没再多话,用眼神示意了一下,转身往寺庙正门走去。 黄墙黑瓦,暗红大门,这座寺庙的正面与孟奇曾经去过的寺院没什么区别,只是大了许多,宽了许多。 而让孟奇惊愕的是,在大门之上,一块鎏金横匾写着三个类似于楷书的大字: “少林寺”! 居然真的是“少林寺”! 这里的文字居然与古代楷体字大同而小异! 初临陌生诡异之地,孟奇不敢问,忍住惊讶和疑惑,迈步紧跟着黄衣僧人。 直到这个时候,孟奇才现自己手短脚短,仔细打量了一番后,不知该喜还是该忧地想道:“另类的‘返老还童’……” 从手掌的大小、白皙程度,腰戴的玉佩看,这具身体大概在十四岁以下,养尊处优。 “不知这具身体长相如何,长得好看的人才有青春啊……” “少林寺中,青灯古佛,还需要什么青春!” “不知道能不能拒绝入寺,但我现在这小身板,离开了少林,根本活不去,这里可是一个有武功的世界,不知还有没有妖魔鬼怪……哎,不少古代记载里,那些豪门大族蓄养娈童成风……” “按马脸大叔的说法,此少林即使非彼少林,也依然是武道大宗,同样拥有七十二门绝技,不知道有没有《易筋经》……” “以前经常幻想自己成为一代大侠,快意恩仇,这下有希望了,可我为什么还是不开心呢?电脑、手机、网络,以及,家人……” “学点武功似乎也不错,额,罗汉金身是什么?” 孟奇看似沉静地跟在黄衣僧人后面,越过了一个个灰衣僧、黄衣僧,可谁也不知道,他心里乱七八糟的想法纷纷扰扰,根本停不下来。 不管思绪有多么飘忽,孟奇最终还是只能认清现实,以自己这具身体的年龄和被人遗弃的状况,唯有安心在少林寺学武一段时间。 “不知将来可不可以带艺还俗?酒可以戒,肉不能戒!”孟奇觉得自己真是“深谋远虑”,走一步看百步,已经开始思索学成之后的事情了。 这一路上,黄衣僧人都未穿过供奉佛像的大殿,而是从两侧绕行,越过几处院落后,他第一次推开了一处大殿之门。 门吱呀一声打开,孟奇极目眺去,现了几十个十五岁以下的孩童,最小的估计只有**岁,他们盘坐在蒲团之上,目光集中于上的一位宽面大耳僧人,这僧人同样着黄衣,表情严肃,手握戒尺。 “南无阿弥陀佛,玄藏师兄,所来何事?”这宽面大耳的僧人有一把浑厚的嗓音。 啧,完全可以去唱美声了,孟奇越是紧张越是忍不住乱想,同时知道了带自己入寺的竹竿和尚法号玄藏。 玄藏低宣佛号后道:“玄苦师弟,这是我之前提过的那小孩。” 他坦坦荡荡,一点也没有私下交代的意思,美中不足的是,他的嗓音干瘪难听,与玄苦差距甚大。 玄苦看了孟奇一眼,不见笑容地道:“依次而来。” 孟奇不太明白地看了看他,身旁的玄藏则指了指一个空着的蒲团:“等着询问。” “是。”孟奇再怎么也是工作过好几年的人,这点状况还是能看懂的,于是手脚麻利地学着其他孩童盘坐于蒲团之上。 玄苦没再看孟奇,手握戒尺,问起了某位孩童:“俗家姓名为何?为什么入我少林?” 这孩童大概十岁出头,唇红齿白,模样俊俏,表情却有点木讷:“我叫方阿七,因为吃不饱饭,被卖给了和尚。” 噗,好几个孩童失笑出声,他们都是年龄较大的那批,这方阿七的回答简直是当着和尚的面骂秃驴啊!看来他脑袋有点问题。 玄苦皱了皱眉,脸色略黑地道:“以后不要再用俗家姓名,你的法号是‘真慧’,入杂役院。” 轻微的吸气声从几个年长懂事的孩子口中传出,他们的表情告诉孟奇,这杂役院似乎不是什么好去处。 “方阿七就是真慧,真慧就是方阿七……”已经是“真慧”的方阿七低声诵念着。 玄苦目光移开,投向了某个相对年长的孩子:“俗家姓名为何?为什么入我少林?” 这孩童应该有十三四岁了,表情略紧张,可还是流畅地回答道:“回禀大师,弟子姓刘名治,因家人慕佛法,崇武道,而被送到少林。” 他们是经过挑选之后的孩子,根骨都算不错。 玄苦微微点头:“还算坦白,若你只言慕佛法,那就要让你去杂役院了,今日起,你法号‘真德’,入‘武僧院’。” “谢玄苦师叔。”真德双手合十道。 按照他知道的情况,一旦有了法号,根据“心空无玄真,清净智慧深”的排序,自己在有正式师父前,也可以直接称呼玄苦为师叔。 玄苦没为他的小聪明点头,直接越过了他,开始询问别的孩童。 真德内心一凝,看来玄苦师叔正如传闻里那样,为人极其方正,不能靠阿谀奉承打动。 对玄苦的询问,孟奇最初完全是抱着看热闹得信息的悠闲心态,可突然之间,他的表情就凝固了。 “我叫什么?” “这具身体叫什么?” 孟奇搜肠刮肚,抓耳挠腮,却始终想不起这具身体的姓名,他连一点记忆都没有继承! “总不可能直接说孟奇吧,玄藏还在看着呢!” “他肯定知道这具身体的来历和姓名!” “得想个办法唬弄过去!” 在好像很严格很严肃的玄苦面前,孟奇不敢多言,不敢悄悄去套玄藏的话,不敢装失忆,只能默默思索着别的办法,免得暴露了自己穿越的事实,这里似乎有真的罗汉! “俗家姓名为何?为什么入我少林?”孟奇还未来得及想出好主意,玄苦就已经手握戒尺站到了他的面前。 孟奇张了张嘴,忽然灵光一闪,脱口而出:“既入少林,俗名已忘。” 回答之后,孟奇暗暗为自己鼓掌,真是太机智太贴切佛法真意了! 玄苦仔细地看着孟奇,手中戒尺轻轻晃动了两下,没再追问后一个问题的答案,直接严厉地道: “机心太重,入杂役院,法号‘真定’。”
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Sau khi thời tiết thực sự tốt ah ...... đứa học trò cưng của mình mở mắt, một đôi sản lượng khai thác là như một hình ảnh đẹp của mắt, bỗng nhiên có một ước mơ lớn bắt đầu cảm thấy một cảm giác mềm mại khó để rời khỏi giường. Tiếng thở dài tâm vừa sinh ra, đứa học trò cưng cảm thấy cơ thể bị lung lay dữ dội, tai nghe giọng nam nhanh chóng căng thẳng: "Hai ông chủ trẻ tuổi, bạn tỉnh dậy?" Thầy? Munchkins tiềm thức quay lại và nhìn và thấy một người đàn ông trung niên khuôn mặt căng thẳng, ông có một cực kỳ ấn tượng ngựa, giữ năm ổ khóa như râu râu dài, nhưng không phải là trọng tâm, trọng tâm một chiếc khăn trên đầu hình nón mũ, áo sơ mi tay áo rộng lớn. Tình hình là gì? "Hai ông chủ trẻ tuổi, tất cả các bạn phải không?" Người đàn ông trung niên này vuốt ve lên xuống từ cơ thể Munchkin, sợ rằng anh đã gặp ** điên tồi tệ, vội vàng để chuyển qua và ngồi dậy, rút lui trở lại, hai bàn tay khác có thể nhưng như một đôi kìm, vì vậy anh phải đấu tranh để không có kết quả, và cảm thấy một dòng nước ấm chảy chảy trong cơ thể, để giải tán tất cả khó chịu, giống như một ấm ngâm mình trong suối nước nóng. Người đàn ông trung niên này đứng dậy để xem đứa học trò cưng, nhẹ nhàng họng, ông nói: ". Nó phải được tất cả phải" ông tiếp tục ngầm sau khi bản án, nhưng không quá tự tin hỏi đứa học trò cưng: "Hai Master, nơi mà bạn có không thoải mái? "cảm giác lo lắng, và cô đơn. Đứa học trò cưng mà hoàn toàn không hiểu được tình trạng của mình, bộ não dường như là một khối lượng của dán, gỗ đích thực: ". Không có" khuôn mặt Mali người đàn ông đột nhiên buông lơi, sau đó vắt một liên lạc của một nụ cười hơn khóc cũng xấu xí: "Hai ông chủ trẻ tuổi, Duke buộc, như thế nào là tốt hơn so với ở nhà trong đền thờ, bạn không nghĩ rằng, hey, mặc dù đèn này trong Phật, đi từ Red, nhưng phần lớn các Thiếu Lâm võ thuật là một thế giới mà có thể không được tương lai của bạn cũng như các cơ hội để đổ vào Rohan mạ vàng, ép buộc thế giới, Oliver chết hết, và bạn thân với Phật giáo được trao, có những tu sĩ không tên tuổi gửi cho bạn một mặt dây chuyền Phật ...... "Ở đây, ông dường như nghĩ rằng điều này có thể là quá mỏng, tim xấu hổ giọng nói dần dần trở nên thấp, loài bò sát miệng sau khi một số ít, thay đổi lời nói: "Ngay cả mạ vàng cứng vào Thiếu Lâm bảy mươi kỹ năng cũng Geek huyền diệu, nếu bạn tìm hiểu một vài cửa ra vào, các khía cạnh đấu trường trong tương lai, cẩu thả, không Yoshiya ...... "cô nói, giọng nói của anh nhận được thấp hơn, giống như muỗi, cho đến cuối cùng, ông chỉ đơn giản là đưa bàn tay trái của mình, che khuôn mặt của bạn, anh ta quay đi, để lại đằng sau khói thở dài ầm ĩ. Người Mali nhìn lại giữa San Liangxia biến mất trong rừng rậm trên đồi, mà ông thực hiện sương mù đầu của những lời cằn nhằn đứa học trò cưng chỉ muốn hỏi: "? Bác, bạn là ai" chỉ bằng cách nào đó! Đứa học trò cưng đã nhận thức được tại thời điểm này mà họ không quen thuộc với nơi này, nhưng một môi trường xa lạ khác thường. Một nơi tương tự như các quốc gia cổ đại! Tôi sẽ ở lại cả đêm xem World Cup tiếp theo, vì điều này? Một giấc ngủ tỉnh dậy để vượt qua nó? Đứa học trò cưng đã không nghi ngờ rằng điều này là như vậy và như vậy những người là trò đùa, cũng không xem xét trong phòng thu phục bắn, bởi vì chỉ khi người chú Mali người giấu mặt trong khi đi bộ, mặc dù mức độ lộn xộn rush là đằng sau cái ác như DEATH, nhưng mức độ nhanh chóng, giống như con ngựa sợ hãi, không phải người bình thường có thể đến! "Một cái nhìn đó là bậc thầy võ thuật!" Đứa học trò cưng tiểu thuyết dựa trên kinh nghiệm, truyền hình của "bản án" Road. "Nam Mô A Di Đà, Rusi nó với tôi." Hợp pháp Mengqisiwei trở nên sôi động khi phía sau đột nhiên vang lên tiếng kêu bị bóp nghẹt hô vang, sợ ông hầu như không hét lên thành tiếng. Phía sau tôi khi có một người? Tôi thực sự không cảm thấy nó! Hầu như quay lại và xoắn cổ, những đứa học trò cưng thấy một nhà sư mặc áo choàng đen thui, ông vóc dáng cao, nhưng mỏng như tre, không có đặc điểm khuôn mặt rất đặc biệt, chỉ với đôi mắt kéo dài chán nản, và nó làm cho nó khó khăn để đánh độ tuổi của mình, bốn hoặc năm tuổi cũng có, ở tuổi ba mươi đầu của mình có lỗi. Xem munchkins nhận thấy bản thân mình rằng điều này là không nhiều từ các nhà sư trong màu vàng, với đôi mắt để chỉ một khoảnh khắc, anh quay lại và bước về phía cửa chính của ngôi đền. Bức tường vàng, ngói màu đen, cánh cửa màu đỏ sẫm, mặt trước của ngôi đền đã đến đền thờ và đứa học trò cưng không có sự khác biệt, chỉ lớn hơn nhiều, rất nhiều loại. Và để cho đứa học trò cưng ngạc, trên cánh cửa, một kịch bản thường xuyên hengbian mạ vàng viết ba nhân vật tương tự: "Thiếu Lâm Tự"! Trên thực tế thực sự là "Thiếu Lâm Tự"! Đây là văn bản in nghiêng Datong và Ancient sự khác biệt thực sự chứ không nhỏ! Đầu tiên đất lạ Pro lạ, đứa học trò cưng sợ không dám hỏi, giữ lại sự ngạc nhiên và bối rối, tiếp theo là các nhà sư màu vàng di chuyển. Cho đến thời điểm này, chỉ để tìm thấy bàn tay đứa học trò cưng của mình chân ngắn ngắn, cẩn thận nhìn rất nhiều, tôi không biết hi hay lo nghĩ rằng: "Việc thay thế của" trẻ hóa "......" Từ kích thước của lòng độ trắng, thắt lưng đeo ngọc bích Hãy nhìn xem, thân thể này khoảng mười bốn tuổi, được nuông chiều. "Tôi không biết làm thế nào cơ thể này có vẻ, tốt người tìm kiếm có trẻ ah ......" "Thiếu Lâm Tự, đèn Phật, nhưng cũng là những gì tuổi trẻ!" "Tôi không biết không thể từ chối Rusi, nhưng bây giờ tôi vóc dáng nhỏ này, Anh rời khỏi Thiếu Lâm, chỉ đơn giản là không sống ở đây, nhưng một thế giới võ thuật, tôi tự hỏi nếu không có ma quỷ ...... hey, rất nhiều hồ sơ cổ đại, những người giàu có Han thủ môn trẻ đầy rẫy lạm dụng tình dục ...... "" Bác thông cáo báo chí Mali, Ngay cả điều này cũng không phải là Thiếu Lâm Thiếu Lâm, cũng vẫn là Budo lớn, cũng có bảy mươi hai diễn viên đóng thế, tôi không biết không có "Yi Jin Jing" ...... "" Trong quá khứ thường tưởng tượng về một thế hệ anh hùng, Fiat đồng minh và kẻ thù, mà theo hy vọng, làm thế nào có thể tôi vẫn không hạnh phúc? máy tính, điện thoại di động, mạng lưới, cũng như gia đình ...... "" học võ thuật có vẻ là tốt, những gì là số tiền mạ vàng Rohan? "đứa học trò cưng ra vẻ yên tĩnh với vàng đằng sau các tu sĩ, vượt qua một Huiyi tu sĩ, tu sĩ màu vàng, nhưng người không biết, ông là một mớ hỗn độn của những ý tưởng hỗn loạn, không dừng lại. Không có vấn đề làm thế nào những suy nghĩ không chắc chắn, đứa học trò cưng cuối cùng chỉ có thể nhận ra thực tế, với độ tuổi của mình và cơ thể này đã bị bỏ điều kiện, chỉ có sự yên tâm cho một số thời gian trong chùa Thiếu Lâm để học võ. "Tôi không biết tương lai bạn có thể mang lại cho nghệ thuật linh mục? Rượu có thể bỏ thuốc lá, thịt không thể bỏ!" Đứa học trò cưng cảm thấy thực sự "tầm nhìn xa" từng trăm, đã bắt đầu nghĩ đến những điều sau khi nghiên cứu của bạn. Bằng cách này, không ai trong số các nhà sư màu vàng qua phòng thờ Phật, nhưng từ cả hai phía của đường vòng, qua nhiều ngôi nhà phía sau, lần đầu tiên ông đã đẩy mở một cánh cửa vào đại sảnh. Tôi nghe thấy tiếng rít mở cửa, đứa học trò cưng đi trước trong Vision, bây giờ hàng chục trẻ em dưới mười lăm tuổi, nhỏ nhất ước tính chỉ có năm ** cũ, họ hunkered xuống trên futon, mắt tập trung vào các mặt rộng của một lớn tu sĩ tai, vị tu sĩ này cũng là màu vàng, đuôi, cầm một cây thước. "Nam Mô A Di Đà, anh em Tây Tạng huyền bí, như những gì đang xảy ra vậy?" Điều này khuôn mặt rộng và tai tu sĩ lớn có một giọng nói trầm. Tut, có thể đi hát bel canto, những lo lắng hơn nhiều đứa học trò cưng Luanxiang không giúp đỡ, nhưng biết để mang lại cho riêng Rusi bí ẩn Phật giáo Tây Tạng sư tre của họ. Vision thấp hô vang sau khi Tây Tạng huyền bí nói :. "Hyun Young cay đắng, mà tôi đã đề cập trước đó là con rằng," ông Tân ảnh hưởng, mà không giải thích ý nghĩa của tư nhân, bay trong thuốc mỡ là khoảng cách xấu xí, cay đắng và bí ẩn giọng anh khô rất lớn. Hyun Munchkin cay đắng nhìn, nhưng không mỉm cười đích thực: "lượt đi." Đứa học trò cưng không hiểu nhìn anh, sau đó chỉ vào mặt bên của Tây Tạng huyền bí một futon trống :. "chờ đợi để hỏi" "是. "đứa học trò cưng sau đó làm thế nào là người làm việc nhiều năm, tình trạng này vẫn có thể đọc, vì vậy bàn tay khéo léo và chân để tìm hiểu những đứa trẻ khác ngồi bắt chéo chân trên đỉnh của futon. Đau bí ẩn không nhìn vào những đứa học trò cưng, giữ một người cai trị, có người hỏi con: "Tại sao Tại sao đặt vào tôi tên Shaolin ??" Đứa trẻ này có lẽ tuổi đôi mươi, Chunhongchibai, nhìn đẹp, nhưng một biểu hiện cứng nhỏ: "Tên tôi là Một bên bảy, vì đủ ăn, đã được bán cho một nhà sư. "Poof, nhiều trẻ em cười thành tiếng, họ là những tuổi mà các cấp, trong đó các bên Arab để trả lời lớn hơn bảy là chỉ đơn giản là sự hiện diện của các nhà sư mắng Tulv ah! Có vẻ như ông lãnh đạo một vấn đề nhỏ. Hyun đắng cau mày, khuôn mặt của mình một chút màu đen đích thực: "Trong tương lai lay không sử dụng tên của bạn, tên Phật giáo của bạn là 'khôn ngoan thật', các bệnh viện siêng năng." Lượng nhẹ của hơi thở từ miệng của một vài đứa trẻ lớn tuổi truyền hợp lý ra, biểu hiện của họ nói với đứa học trò cưng, mà mệt mỏi bệnh viện dường như không phải là một nơi tốt. "Một bảy vuông là sự khôn ngoan đích thực, sự khôn ngoan thật là sang bên kia A bảy ......" đã "khôn ngoan thật" Một bảy vuông tụng thì thầm. Hyun cay đắng nhìn đi chỗ khác, để đầu tư vào một con tương đối lớn tuổi: "? Tại sao Tại sao đặt vào tôi tên Shaolin" này cần phải có con mười ba tuổi, và tìm một chút căng thẳng, ông vẫn suôn sẻ trả lời: "Hui Bing Thạc sĩ, các môn đệ tên Liu quản trị, bởi vì gia đình Mu Phật giáo, Chongwu Road, và đã được gửi đến Thiếu Lâm ". Họ là con cái chọn sau khi gengu được khá tốt. Hyun đắng gật đầu: "khá thành thật, nếu bạn chỉ có lời nói Mu Pháp, sau đó để cho bạn đi đến fatigues bệnh viện, và bắt đầu từ ngày hôm nay, bạn Fahao 'đạo đức đích thực', những 'bệnh viện nhà sư'." "Tạ Xuân đắng Shishu. "Tay Đúng Đức gấp Road. Như ông biết, một lần với tên Phật giáo, theo "trái tim XuanZhen trống, sạch sẽ khôn ngoan sâu sắc" của các loại, trong tổng thể chính thức của riêng mình trước, bạn có thể trực tiếp gọi bí ẩn đắng cho Shishu. Đau bí ẩn đã làm ít cho cái gật đầu thông minh của anh, trực tiếp qua anh ta và bắt đầu hỏi những đứa trẻ khác. Đúng tim Đức về sự ngưng tụ, có vẻ như Shishu như bí ẩn đắng trong như tin đồn, và cực kỳ sáng lập của mình, không được ấn tượng bởi sự tâng bốc. Hyun đắng hỏi đứa học trò cưng đầu tiên xem thái độ hoàn toàn quá thoải mái đang nắm giữ những thông tin có thể đột ngột, khuôn mặt của mình trên các kiên cố. "Tôi phải gọi là gì?" "Đây là những gì một cơ thể được gọi là?" Munchkin bầm tím, trầy xước, nhưng luôn luôn không thể nhớ tên của cơ quan này, ông đã không kế thừa thậm chí một bộ nhớ nhỏ! "Tổng munchkins trực tiếp của nó là không thể nói, Tây Tạng huyền bí vẫn nhìn vào nó!" "Anh phải biết rằng một cơ thể có nguồn gốc và tên!" "Phải tìm một cách để đánh lừa quá khứ!" Có vẻ là nghiêm ngặt trong đau bí ẩn ở phía trước của một rất nghiêm trọng , Munchkin dám nói, không lặng lẽ đi để trang trải các chữ Tây Tạng huyền bí, không được trang bị mất trí nhớ, chỉ âm thầm suy nghĩ về một cái gì đó khác, vì vậy tiếp xúc với chính mình qua thực tế rằng có vẻ như có thực sự Rohan! "Tại sao đặt tên? Tại sao vào Thiếu Lâm của tôi?" Đứa học trò cưng chưa có thời gian để đến với một ý tưởng tốt, nó đã được giữ bí ẩn cai đắng đứng trước mặt anh. Munchkins mở miệng, đột nhiên một flash, buột miệng nói: ". Cả Thiếu Lâm, tên gọi chung đã bị lãng quên" Sau khi trả lời, đứa học trò cưng bí mật cho riêng mình vỗ tay, rất dí dỏm ý nghĩa thực sự quá apt của Pháp! Hyun đắng cẩn thận xem Munchkin, lắc nhẹ tay của người cai trị hai, đã không theo đuổi bất kỳ câu trả lời thêm một câu hỏi trực tiếp để xác thực nghiêm trọng:. "Phong trào quá, các bệnh viện siêng năng, Phật giáo 'thực sự thiết lập"

























































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: