。“ara,你在楼上么?”带着浓浓酒意的声音,也是让顾熙之陌生又熟悉的声音。顾熙之一紧张,立刻挂掉电话向后退几步。虽然二楼铺就的厚重羊绒毯令 dịch - 。“ara,你在楼上么?”带着浓浓酒意的声音,也是让顾熙之陌生又熟悉的声音。顾熙之一紧张,立刻挂掉电话向后退几步。虽然二楼铺就的厚重羊绒毯令 Việt làm thế nào để nói

。“ara,你在楼上么?”带着浓浓酒意的声音,也是让顾熙之陌生又熟悉的



“ara,你在楼上么?”

带着浓浓酒意的声音,也是让顾熙之陌生又熟悉的声音。

顾熙之一紧张,立刻挂掉电话向后退几步。

虽然二楼铺就的厚重羊绒毯令高跟鞋没有发出任何声音,可是感觉到脚步声在靠近,顾熙之还是向后靠了靠,并小心翼翼地拧了拧门球。

门没有落锁,顾熙之打开门后迅速退入室内躲在门后。

因为走道上全是地毯,进门之后顾熙之很难再听到屋外的走动声。等了好久不见有人,顾熙之正要开门出去,一阵手机铃声却响起。

看看在黑暗里亮起的手机屏幕,顾熙之迅速按掉电话关机向室内阳台边走,但是来不及躲的更加隐秘,敲门声已经响起。

“ara,在这里?”

话音刚落人已推开门走进来。

屋外灯光虽暗,却勉强可以看清轮廓。顾熙之看着门扇从打开到闭合曲熙之清晰又模糊下来的轮廓,双脚不自觉地后退,身体几乎紧贴墙壁。

“ara?”

黑暗中她似乎在寻找灯光开关,但很快因为酒醉停止了茫然的行动,并且向阳台走了过来。

靠近床边的位置有一个木质器皿,顾熙之刚刚走过来的时候差一点被那东西绊倒,感觉到曲熙之从床边走过,顾熙之几乎下意识想要提醒她小心,可是张开口却又一点声音也难以发出。

也许是因为钟霖姗的生日的确让她很高兴,曲熙之喝了不少酒,在楼下时她好几次看见她和钟霖姗一起向客人敬酒,那殷红的脸色和飞扬的情绪在灯光下美的逼人眼球。

从前她不爱主动喝酒,从前她看起来像是不会醉。

毕竟室内还是一片漆黑,她又醉意熏然,路过木质的路障时,曲熙之压根没有避让,到底还是在羊绒地毯上跌了下去。

她跌倒时只是发出了细微的吃痛声,顾熙之看着黑暗里模模糊糊的暗影,双脚下意识地迈开一步,看起来似乎想要去扶她。

这个动作仅止于一步,顾熙之静静地看着那模糊的影子,背在身后的双手紧紧捏着,身体却更靠近墙面了。

曲熙之只在地面上停留片刻,很快撑起自己越过那木质路障。

“ara,在做什么。”

她在靠近自己,越来越近。

顾熙之看着那模模糊糊的影子,紧张的快要不能呼吸。

虽然知道她好像喝醉了并且屋里很黑她未必会看见自己,可是看见她一步步向自己走过来,顾熙之还是觉得,如果能够再贴近墙面一些,再贴近一些就好了。

身体一直在极力避让她,顾熙之看起来恨不能拥有穿墙之术,眼下真的是好半天没有呼吸。

曲熙之一步步向前,一步步摸索,却还是经过了顾熙之,继续向前走。

听见她从自己身前走过的声音,顾熙之像是得到什么大赦,终于微微舒一口气。

就在她刚刚喘息之际……

“找到你了。”

右手被人轻轻握住,曲熙之的声音出现在耳边很近很近的地方。

两个人的体温相触,顾熙之像是惊弓之鸟,立刻缩回自己的手,可是人还没有向前踏出一步,腰间却被柔软的双臂圈住。

曲熙之从她身后抱住她,下巴轻轻搁在她的右肩,“跑什么呢,嗯?”

浓淡相宜的香水气息混合着酒气笼罩下来,熟悉的味道让顾熙之一阵恍惚,本以为身后的人问出这个问题一定会要一个回答,可是顾熙之纠结半天没有发出声音后却发现对方根本就没有要她回答的意思。

空气很静,仿佛可以听见雪花隔着一扇窗子簌簌落下的声音,室内漆黑一片,顾熙之静静地站在原地,身体僵的连呼吸都没有。

原本虽然很不想被她发现,但事已至此,她还是想要在第一时间解释她认错人的事情,可是这么长时间过去,她只是搂着自己,什么事情也不做,什么话也不说,好像仅仅一个拥抱就可以代替所有。

她安静的仿佛不存在。

顾熙之静静地感受着她的气息,渐渐开始觉得,她也许是醉的太厉害,等一会儿,再等一会儿,她或许可以扶她去休息,然后悄悄离开,就像一切都没有发生过一样。

腰间的双手根本就没什么力气,可是对方的身体重量却没有让自己承担太多。因为背对着她看不见她到底怎样,顾熙之等了很久,终于因为不能说话忍不住试图推开她。

双手刚刚触及她的手想要轻轻掰开,对方却收紧搂住她的双手,但仅仅只是这个动作,她的姿势没有更多的调整,仿佛一点点变化都会惊扰到谁的梦。

顾熙之没有再动,像是怕自己的动作会给自己带来麻烦,又像是觉得,身后熟悉的拥抱其实如此温柔,温柔的好像可以抚平一切。

不知过了多久,仿佛拥抱已经定格成了天长地久的姿态,耳边响起比空气还轻的气声,那道声音很低,低的无比温柔。

“那件婚纱很漂亮,你穿上它一定很美,买给你,好不好?”

她在说她们的事。

顾熙之不语。



所有隐瞒的前提是不说话,除了沉默她没有选择。

没有选择。

曲熙之却依然不求回答,安静地说,“送给你的生日礼物我准备了三个月,开始她们都说你不会喜欢,我心里就在想,她们哪有我了解你呢,我家姑娘在想什么我怎么会不知道啊,你说是不是?”

低声软语,无数让顾熙之听都听不懂的话。

顾熙之闭上眼睛任她在耳边诉说对另一个女人的感情,任她如何深情,不过当作一场虚幻的戏剧。

窗外的雪似乎越下越大,就像热烈的海誓山盟一样汹涌成灾。北风呜呜的刮过,一次又一次地摧残着花园里脆弱的枝桠。这个风雪夜是如此的静谧,却又如此的肆虐。

顾熙之已经麻木到听不见她的声音。

直到她搂着她低声发问:

“所以,你爱我么?”

你爱我么。

像是被这句话刺痛,黑暗中顾熙之缓缓睁开双眼,眼前却是比黑洞还深邃的无底洞。

曲熙之收紧左手,右手却摸索到她的手轻轻握住,在她耳边轻声说,“爱我就握住我的手,好不好?”

她的声音轻的像雪花,像微风,像纯洁的颂歌。她在像另一个人亲昵的撒娇。

顾熙之静静地站在原地,身体像是被施了咒术,不能动弹,不能逃离。

曲熙之眷恋地搂紧她,声音更加腻人了,“好不好,嗯?”

一颗心被什么东西拉扯的发酸,顾熙之闭上眼睛,指尖几度抬起,却又无力地垂了下去。

这是一场荒唐的游戏,她在等待另一个人向她告白。

顾熙之没有办法做出那样的动作。*思*兔*文*檔*共*享*與*在*線*閱*讀*

有风从没有关紧的窗子钻进来,冷的刺骨。

屋内僵持着很久没有人说话,空气好像变成了冰。

曲熙之等了很久很久。

她等了很久很久。

终于,像是觉得等不到了,她低声说,“但是我爱你。”

一窗之隔的室外狂风暴雪。

大片大片的雪花落在地面上迅速凝结成冰,空气冷的几乎可以冻住任何狂热。

顾熙之静静地望着漆黑的空间,容色似乎有些细微的变化,但很快,这种变化因为接下来的声音变得僵硬无比。

“ara。”她在她耳边轻声说。

“生日快乐。”

越来越多的冰冷空气将厚重的窗帘撩起一个角,隔着漂亮的玻璃,几盏圣诞树模型的造型灯将雪花打出五颜六色的色泽。似乎有几片雪花随风钻入室内,顾熙之的眼睛被那冷风刺的生疼,忍不住缓缓合上它。

有什么东西在空气里冷却,渐渐变得像雪水一样冰冷。曲熙之又一次收紧搂住她的双手,气息轻轻拂过她修长的脖子。

温热的气息打在颈间,酥酥的感觉令顾熙之一惊。

好像是到了此时此刻才意识到这样的气氛对于一对情侣来说太敏感,顾熙之双手放置在她的双手之上意图推开她,然而动作刚刚进行一半她却忽然放开自己,顾熙之再要去分辨她在做什么,靠近的气息却出现在正前方。

黑暗里没有一丝可以感知的光线,这样的环境里却发生了顾熙之最不想要发生的事情。

她的唇缓缓覆了下来,呼吸之间都是酒精苦涩的气息。

没有刺骨的风,也没有可爱的雪花飘进来。血液像是结了冰,四肢都变得麻木不堪。顾熙之忍受不了唇上细腻的亲吻,好像每一次她的唇轻轻触碰下来就有什么尖锐的东西凌迟般在她身上划下来。

用尽力气将她推开,顾熙之转过身,不顾膝盖磕碰到了什么钝物,也顾不了跌倒了几下,整个人就像是致力于逃离什么可怕的东西,狼狈而又歇斯底里。

根本就不再有什么电影,没有什么导演,顾熙之一路跌跌撞撞的从楼上跑下楼,顾不上一些人诧异的视线,也顾不上今天晚上来这里的目的,整个人就像是被什么巨大的可怕惊的魂不附体,跌撞着跑出了别墅。

不知道为什么会来这里,明明她不该来这里。

她本以为她可以不惧一切。

找她找了很久的梁优优看见她跑出别墅立刻收起电话拿外套追上去,室外温度不比室内,梁优优找了一会儿就被冷气冻的手脚冰寒,正要开车去找她,一扫眼却在花园的转弯看见她。

“你疯了。”梁优优看着只穿短裙靠着墙壁站在雪地里的顾熙之,脸色难看到了极点,“你知道这是什么天气么?去国外两年你变得能耐了是么?你想死就死远一点,不要被我看见啊?!”

顾熙之似乎是冷到了极点,整个人都在颤抖。她缓缓转移视线看向她,双唇抖到说不出一个完整的句子。

“人家说……曲……和钟霖姗住在……一起,这是真……对不对。”



梁优优看起来很没耐心,虽然将自己的风衣外套脱下来套在她
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
。“ara,你在楼上么?”带着浓浓酒意的声音,也是让顾熙之陌生又熟悉的声音。顾熙之一紧张,立刻挂掉电话向后退几步。虽然二楼铺就的厚重羊绒毯令高跟鞋没有发出任何声音,可是感觉到脚步声在靠近,顾熙之还是向后靠了靠,并小心翼翼地拧了拧门球。门没有落锁,顾熙之打开门后迅速退入室内躲在门后。因为走道上全是地毯,进门之后顾熙之很难再听到屋外的走动声。等了好久不见有人,顾熙之正要开门出去,一阵手机铃声却响起。看看在黑暗里亮起的手机屏幕,顾熙之迅速按掉电话关机向室内阳台边走,但是来不及躲的更加隐秘,敲门声已经响起。“ara,在这里?”话音刚落人已推开门走进来。屋外灯光虽暗,却勉强可以看清轮廓。顾熙之看着门扇从打开到闭合曲熙之清晰又模糊下来的轮廓,双脚不自觉地后退,身体几乎紧贴墙壁。“ara?”黑暗中她似乎在寻找灯光开关,但很快因为酒醉停止了茫然的行动,并且向阳台走了过来。靠近床边的位置有一个木质器皿,顾熙之刚刚走过来的时候差一点被那东西绊倒,感觉到曲熙之从床边走过,顾熙之几乎下意识想要提醒她小心,可是张开口却又一点声音也难以发出。也许是因为钟霖姗的生日的确让她很高兴,曲熙之喝了不少酒,在楼下时她好几次看见她和钟霖姗一起向客人敬酒,那殷红的脸色和飞扬的情绪在灯光下美的逼人眼球。从前她不爱主动喝酒,从前她看起来像是不会醉。毕竟室内还是一片漆黑,她又醉意熏然,路过木质的路障时,曲熙之压根没有避让,到底还是在羊绒地毯上跌了下去。她跌倒时只是发出了细微的吃痛声,顾熙之看着黑暗里模模糊糊的暗影,双脚下意识地迈开一步,看起来似乎想要去扶她。这个动作仅止于一步,顾熙之静静地看着那模糊的影子,背在身后的双手紧紧捏着,身体却更靠近墙面了。曲熙之只在地面上停留片刻,很快撑起自己越过那木质路障。“ara,在做什么。”她在靠近自己,越来越近。顾熙之看着那模模糊糊的影子,紧张的快要不能呼吸。虽然知道她好像喝醉了并且屋里很黑她未必会看见自己,可是看见她一步步向自己走过来,顾熙之还是觉得,如果能够再贴近墙面一些,再贴近一些就好了。身体一直在极力避让她,顾熙之看起来恨不能拥有穿墙之术,眼下真的是好半天没有呼吸。曲熙之一步步向前,一步步摸索,却还是经过了顾熙之,继续向前走。听见她从自己身前走过的声音,顾熙之像是得到什么大赦,终于微微舒一口气。就在她刚刚喘息之际……“找到你了。”右手被人轻轻握住,曲熙之的声音出现在耳边很近很近的地方。两个人的体温相触,顾熙之像是惊弓之鸟,立刻缩回自己的手,可是人还没有向前踏出一步,腰间却被柔软的双臂圈住。曲熙之从她身后抱住她,下巴轻轻搁在她的右肩,“跑什么呢,嗯?”浓淡相宜的香水气息混合着酒气笼罩下来,熟悉的味道让顾熙之一阵恍惚,本以为身后的人问出这个问题一定会要一个回答,可是顾熙之纠结半天没有发出声音后却发现对方根本就没有要她回答的意思。空气很静,仿佛可以听见雪花隔着一扇窗子簌簌落下的声音,室内漆黑一片,顾熙之静静地站在原地,身体僵的连呼吸都没有。原本虽然很不想被她发现,但事已至此,她还是想要在第一时间解释她认错人的事情,可是这么长时间过去,她只是搂着自己,什么事情也不做,什么话也不说,好像仅仅一个拥抱就可以代替所有。她安静的仿佛不存在。顾熙之静静地感受着她的气息,渐渐开始觉得,她也许是醉的太厉害,等一会儿,再等一会儿,她或许可以扶她去休息,然后悄悄离开,就像一切都没有发生过一样。腰间的双手根本就没什么力气,可是对方的身体重量却没有让自己承担太多。因为背对着她看不见她到底怎样,顾熙之等了很久,终于因为不能说话忍不住试图推开她。双手刚刚触及她的手想要轻轻掰开,对方却收紧搂住她的双手,但仅仅只是这个动作,她的姿势没有更多的调整,仿佛一点点变化都会惊扰到谁的梦。顾熙之没有再动,像是怕自己的动作会给自己带来麻烦,又像是觉得,身后熟悉的拥抱其实如此温柔,温柔的好像可以抚平一切。不知过了多久,仿佛拥抱已经定格成了天长地久的姿态,耳边响起比空气还轻的气声,那道声音很低,低的无比温柔。“那件婚纱很漂亮,你穿上它一定很美,买给你,好不好?”她在说她们的事。顾熙之不语。 所有隐瞒的前提是不说话,除了沉默她没有选择。没有选择。曲熙之却依然不求回答,安静地说,“送给你的生日礼物我准备了三个月,开始她们都说你不会喜欢,我心里就在想,她们哪有我了解你呢,我家姑娘在想什么我怎么会不知道啊,你说是不是?”低声软语,无数让顾熙之听都听不懂的话。顾熙之闭上眼睛任她在耳边诉说对另一个女人的感情,任她如何深情,不过当作一场虚幻的戏剧。窗外的雪似乎越下越大,就像热烈的海誓山盟一样汹涌成灾。北风呜呜的刮过,一次又一次地摧残着花园里脆弱的枝桠。这个风雪夜是如此的静谧,却又如此的肆虐。顾熙之已经麻木到听不见她的声音。直到她搂着她低声发问:“所以,你爱我么?”你爱我么。像是被这句话刺痛,黑暗中顾熙之缓缓睁开双眼,眼前却是比黑洞还深邃的无底洞。曲熙之收紧左手,右手却摸索到她的手轻轻握住,在她耳边轻声说,“爱我就握住我的手,好不好?”她的声音轻的像雪花,像微风,像纯洁的颂歌。她在像另一个人亲昵的撒娇。顾熙之静静地站在原地,身体像是被施了咒术,不能动弹,不能逃离。曲熙之眷恋地搂紧她,声音更加腻人了,“好不好,嗯?”一颗心被什么东西拉扯的发酸,顾熙之闭上眼睛,指尖几度抬起,却又无力地垂了下去。这是一场荒唐的游戏,她在等待另一个人向她告白。顾熙之没有办法做出那样的动作。*思*兔*文*檔*共*享*與*在*線*閱*讀*有风从没有关紧的窗子钻进来,冷的刺骨。屋内僵持着很久没有人说话,空气好像变成了冰。曲熙之等了很久很久。她等了很久很久。终于,像是觉得等不到了,她低声说,“但是我爱你。”一窗之隔的室外狂风暴雪。大片大片的雪花落在地面上迅速凝结成冰,空气冷的几乎可以冻住任何狂热。顾熙之静静地望着漆黑的空间,容色似乎有些细微的变化,但很快,这种变化因为接下来的声音变得僵硬无比。
“ara。”她在她耳边轻声说。

“生日快乐。”

越来越多的冰冷空气将厚重的窗帘撩起一个角,隔着漂亮的玻璃,几盏圣诞树模型的造型灯将雪花打出五颜六色的色泽。似乎有几片雪花随风钻入室内,顾熙之的眼睛被那冷风刺的生疼,忍不住缓缓合上它。

有什么东西在空气里冷却,渐渐变得像雪水一样冰冷。曲熙之又一次收紧搂住她的双手,气息轻轻拂过她修长的脖子。

温热的气息打在颈间,酥酥的感觉令顾熙之一惊。

好像是到了此时此刻才意识到这样的气氛对于一对情侣来说太敏感,顾熙之双手放置在她的双手之上意图推开她,然而动作刚刚进行一半她却忽然放开自己,顾熙之再要去分辨她在做什么,靠近的气息却出现在正前方。

黑暗里没有一丝可以感知的光线,这样的环境里却发生了顾熙之最不想要发生的事情。

她的唇缓缓覆了下来,呼吸之间都是酒精苦涩的气息。

没有刺骨的风,也没有可爱的雪花飘进来。血液像是结了冰,四肢都变得麻木不堪。顾熙之忍受不了唇上细腻的亲吻,好像每一次她的唇轻轻触碰下来就有什么尖锐的东西凌迟般在她身上划下来。

用尽力气将她推开,顾熙之转过身,不顾膝盖磕碰到了什么钝物,也顾不了跌倒了几下,整个人就像是致力于逃离什么可怕的东西,狼狈而又歇斯底里。

根本就不再有什么电影,没有什么导演,顾熙之一路跌跌撞撞的从楼上跑下楼,顾不上一些人诧异的视线,也顾不上今天晚上来这里的目的,整个人就像是被什么巨大的可怕惊的魂不附体,跌撞着跑出了别墅。

不知道为什么会来这里,明明她不该来这里。

她本以为她可以不惧一切。

找她找了很久的梁优优看见她跑出别墅立刻收起电话拿外套追上去,室外温度不比室内,梁优优找了一会儿就被冷气冻的手脚冰寒,正要开车去找她,一扫眼却在花园的转弯看见她。

“你疯了。”梁优优看着只穿短裙靠着墙壁站在雪地里的顾熙之,脸色难看到了极点,“你知道这是什么天气么?去国外两年你变得能耐了是么?你想死就死远一点,不要被我看见啊?!”

顾熙之似乎是冷到了极点,整个人都在颤抖。她缓缓转移视线看向她,双唇抖到说不出一个完整的句子。

“人家说……曲……和钟霖姗住在……一起,这是真……对不对。”



梁优优看起来很没耐心,虽然将自己的风衣外套脱下来套在她
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
.

"Ara, những gì bạn lên lầu?"

Với một giọng ngà ngà say nặng, đó là giọng nói lạ và quen một Gu Xi của.

Gu Xi, một trong những căng thẳng, ngay lập tức treo lên điện thoại một vài bước về phía sau.

Trong khi tầng hai lát dày gót cashmere chăn làm cho không có âm thanh, nhưng cảm thấy bước chân gần, Gu Xi vẫn dựa lưng và cẩn thận vít vặn croquet.

Cánh cửa không khóa, và Gu Xi sau Mở cửa nhanh chóng trở lại vào căn phòng phía sau cánh cửa.

Bởi vì toàn bộ thảm lối đi, sau khi cánh cửa Gu Xi của rất khó để nghe thấy âm thanh của đi bộ bên ngoài ngôi nhà. Thời gian dài không nhìn thấy ai đó đang chờ, Gu Xi của sẽ mở cửa để đi ra ngoài, nhưng có vẻ sự bùng nổ của nhạc chuông.

Xem trong màn hình điện thoại tối sáng, Gu Xi nhanh chóng bấm ra điện thoại khỏi ban công khi bước vào phòng, nhưng không có thời gian để ẩn bí mật hơn, gõ cửa đã được nghe.

"Ara, ở đây?"

Carter, người đã mở cửa và bước vào.

Mặc dù ánh sáng tối bên ngoài ngôi nhà, nhưng bạn chỉ có thể xem các phác thảo. Gu Xi nhìn vào cánh cửa từ mở để đóng bài hát Hee xuống của phác thảo rõ ràng và mờ, chân vô thức trở lại, gần như sát vào tường cơ thể.

"Ara?"

The dark cô ấy dường như để tìm công tắc đèn, nhưng sớm dừng lại vì một sự mất mát say rượu của hành động, và bước ra ban công.

Đến gần bên giường của một tàu gỗ, Gu Xi của chỉ đi theo thời gian mà gần như vấp một cái gì đó, cảm nhận được bài hát Hee đến từ giường, Gu Xi gần như vô thức muốn nhắc nhở cô phải cẩn thận, nhưng Zhang không phải là một mở âm thanh nhưng vấn đề khó khăn.

Có lẽ đó là vì sinh nhật đồng hồ Lin Shan đã làm cho cô ấy rất hạnh phúc, uống Qu Xi của rất nhiều rượu, ở tầng dưới nhiều lần cô nhìn thấy cô và đồng hồ Lin Shan cùng nâng cốc chúc mừng cho các thực khách, và khuôn mặt đỏ tươi sáng và cảm xúc bay trong ánh sáng của các lực lượng Mỹ mắt.

Cô sử dụng các sáng kiến không thích uống rượu, cô ấy trông giống như mặt trước sẽ không say.

Sau khi tất cả, trong nhà hay bóng tối, cô xông khói say Tuy nhiên, khi đi qua các rào chắn bằng gỗ, bài hát Hee đã không còn tránh, cuối cùng hoặc trong thảm cashmere giảm xuống.

Khi cô đã giảm chỉ ban hành một tốt để ăn âm thanh đau đớn, Gu Xi nhìn vào bóng tối mờ chân vô thức đi bước, nó dường như muốn đón cô ấy.

Hành động này được giới hạn chỉ có một bước, Gu Xi lặng lẽ nhìn vào bóng tối, phía sau lưng của bàn tay nắm chặt thân thể gần gũi hơn với các bức tường.

chỉ dừng Song Hee cho một thời điểm trên mặt đất, tựa mình nhanh chóng vượt qua các rào chắn bằng gỗ.

"Ara, phải làm gì."

Cô ấy gần gũi với chính mình, nhận được gần gũi hơn.

Gu Xi nhìn bóng mà mơ hồ, lo lắng về việc không thở được.

Mặc dù cô ấy dường như biết nhà tối đen và say rượu, cô có thể không nhìn thấy chính mình, nhưng cô ấy giữ mình đến xem, Gu Xi vẫn cảm thấy, nếu chúng ta có thể một lần nữa gần các bức tường của một số người, và sau đó gần với một số tiền phạt.

Cơ thể đã phải vật lộn để tránh cô, Gu Xi ước gì mình có thể có nó xem xét thông qua các bức tường của nghệ thuật, bây giờ thực sự là khá một thời gian không thở.

di chuyển bài hát Hee về phía trước một bước, một bước bằng cách thăm dò bước, nhưng vẫn còn sau khi Gu Xi, tiếp tục di chuyển về phía trước.

Cô nghe thấy tiếng nói của mình đi bộ phía trước, giống như những gì xá Gu Xi, và cuối cùng là một chút thở phào nhẹ nhõm.

...... Cô chỉ thở vào dịp

"tìm thấy bạn."

Tay phải được nhẹ nhàng giữ bài hát Hee giọng nói trong tai gần đóng nơi.

Hai người chạm vào cơ thể, Gu Xi giống như một sợ hãi, ngay lập tức rút tay của mình, nhưng mọi người không có một bước về phía trước, nhưng là cánh tay mềm mại bao quanh eo của mình.

bài hát Hee của cô ôm cô từ phía sau, cằm tựa nhẹ vào vai phải của cô, "chạy gì, ah?"

Shades giá cả phải chăng mùi nước hoa trộn với rượu bao phủ xuống, để cho Gu Xi hương vị quen thuộc của trance, những suy nghĩ đằng sau mọi người hỏi câu hỏi này sẽ là một câu trả lời, nhưng sau nửa Hee mớ chăm sóc ban ngày không có âm thanh nhưng mặt khác không có để tìm câu trả lời của mình có ý nghĩa.

Không khí rất yên tĩnh, bạn gần như có thể nghe thấy những bông tuyết rơi trên một cửa sổ rustled âm thanh, nội thất đen, Gu Hee lặng lẽ đứng dậy, cơ thể cứng không thở.

Mặc dù ban đầu không muốn cô được tìm thấy, nhưng mọi thứ giờ đây, cô muốn lần đầu tiên của mình để giải thích những điều người sai, nhưng trong quá khứ quá lâu, cô chỉ ôm bản thân mình, không làm bất cứ điều gì, không nói gì ông nói, như thể chỉ có một cái ôm có thể thay thế tất cả.

yên tĩnh của mình nếu họ không tồn tại.

Gu Xi của lặng lẽ cảm thấy hơi thở của mình, dần dần bắt đầu cảm thấy rằng cô ấy có thể được uống quá nhiều, chờ một chút, chờ đợi lâu hơn một chút, cô có thể giúp cô ấy nghỉ ngơi, và sau đó để lại lặng lẽ, như không có chuyện gì đã xảy ra giống nhau.

Eo tay chỉ đơn giản là không có nỗ lực, nhưng trọng lượng cơ thể của người khác không làm cho mình quá nhiều. Trở lại với cô ấy vì cô không thể xem như thế nào cuối cùng, Gu Xi đã chờ một thời gian dài, và cuối cùng là bởi vì họ không thể nói không thể không cố gắng đẩy cô ấy.

Bàn tay anh chạm vào tay cô chỉ muốn nhẹ nhàng phá vỡ, bên kia đã siết chặt tay cô, nhưng chỉ hành động này, cô đặt ra không có điều chỉnh nhiều hơn, như thể một chút thay đổi là làm phiền người mơ ước.

Gu Xi của không còn di chuyển, như sợ hành động của họ sẽ mang lại rắc rối của riêng mình, một cái gì đó như thế, trên thực tế, đằng sau ôm quen thuộc rất nhẹ nhàng, dịu dàng như chúng ta có thể hàn gắn mọi thứ.

Tôi không biết bao lâu, như muốn ôm đã trở thành tư thế mãi mãi cố định, tai nhẹ hơn so với âm khí không khí, con đường đó bằng một giọng thấp, rất nhẹ nhàng và thấp.

"Đó là một chiếc váy đẹp, bạn mặc nó phải đẹp, mua nó cho bạn, được không?"

Cô ấy nói họ làm.

im lặng Gu Xi của. Tất cả các tiền đề che dấu không được nói chuyện, ngoại trừ cô đã không chọn sự im lặng. Không có sự lựa chọn. câu trả lời vẫn không tìm kiếm bài hát Hee, lặng lẽ nói, "Tôi cung cấp cho bạn một món quà sinh nhật để chuẩn bị cho ba tháng, họ bắt đầu để nói rằng bạn không thích, tôi chỉ nghĩ, làm thế nào họ có thể hiểu tôi như thế nào về bạn, những cô gái trong gia đình tôi nghĩ rằng tôi sẽ không biết làm thế nào ah, bạn nói phải không? " nói cách mềm thì thầm, để cho vô số Gu Xi nghe không hiểu các từ. gần Gu Xi của đôi mắt của bạn và nói với bất kỳ tình cảm của mình đối với tai của người phụ nữ khác, làm thế nào bất kỳ tình cảm của mình, nhưng như một bộ phim giả tưởng. Tuyết bên ngoài cửa sổ có vẻ là khó khăn hơn và khó hơn, giống như một eachother ấm như hoành thiên tai. Bắc gió rên rỉ đầu một lần nữa và một lần nữa tàn phá các ngành vườn mong manh. Tuyết đêm rất yên tĩnh, nhưng rất hung hăng. Gu Xi Đã tê để nghe giọng nói của cô. Thì thầm xung quanh cô cho đến khi cô ấy hỏi: "Vì vậy, em có yêu anh không?" Bạn yêu tôi. Câu này cũng giống như nọc của bóng tối Gu Xi từ từ mở mắt, đôi mắt Quế Shibi cũng sâu không đáy hố đen. Song Hee thắt chặt bàn tay trái, nhưng bàn tay phải sờ mó tay nhẹ nhàng giữ, thì thầm vào tai cô, "Tôi yêu để giữ bàn tay của tôi, được không?" Giọng nói của cô nhẹ như bông tuyết, giống như một làn gió, như bài hát mừng tinh khiết. Cô giống như một người thân thiết tha. Gu đứng lặng lẽ Hee của cơ thể dường như đã được áp dụng cho các câu thần chú, không thể di chuyển, không thể thoát ra được. Bài hát của nỗi nhớ Hee ôm giọng nói của cô người mệt mỏi hơn, "tốt, ah?" Tim kéo một cái gì đó chua, mắt Gu Xi đóng, lớn lên ngón tay của mình nhiều lần, nhưng yếu ớt treo xuống. Đây là một trò lố bịch, cô đã chờ đợi một người đàn ông xưng tội của mình. Gu Xi có cách nào để làm cho rằng loại hành động. * Suy nghĩ * thỏ * chia sẻ văn bản file * * và * tổng * * * Trong dòng reading * * đọc * gió không bao giờ có cửa sổ về chặt chẽ, lạnh cắn. Nhà bế tắc trong một thời gian dài không có ai nói gì, không khí dường như đã trở thành băng. Song Hee đã chờ một thời gian lâu dài. Cô chờ đợi một thời gian lâu dài. Cuối cùng, như thế tôi không thể chờ đợi, cô thì thầm, "nhưng tôi yêu em." Một cửa sổ trên các trận bão tuyết gió ngoài trời. vùng lớn tuyết rơi trên mặt đất tinh thể băng nhanh, không khí lạnh có thể đóng băng gần như bất kỳ sự cuồng tín. Gu Hee lặng lẽ nhìn vào không gian tối, Rongse vẻ như một số thay đổi tinh tế, nhưng ngay sau đó, sự thay đổi này vì âm thanh tiếp theo trở nên rất cứng. "Ara." Cô thì thầm vào tai cô. "Chúc mừng sinh nhật." Nhiều hơn và lạnh hơn không khí sẽ là bức màn dày nâng lên một góc, trên kính đẹp, mô hình mô hình đèn Jizhan Giáng sinh tuyết sẽ nhấn màu sắc đầy màu sắc. Gió dường như có một vài mảnh khoan tuyết vào phòng, đôi mắt Gu Xi của những cái gai nhức lạnh mà không thể giúp đỡ, nhưng từ từ đóng lại. Có điều gì đó trong việc làm mát không khí, dần dần trở nên lạnh như tuyết. bài hát Hee lại siết chặt tay cô, hơi thở nhẹ nhàng chải cổ mảnh mai của cô. Hơi thở ấm áp nhấn cổ áo, thời điểm thú vị của cảm giác rằng Gu Hee ngạc nhiên. Có vẻ là thời điểm để nhận ra rằng bầu không khí này là quá nhạy cảm đối với một cặp vợ chồng, tay Gu Xi của đặt vào tay cô và đẩy ý định của cô, nhưng hành động vừa nửa cô đột nhiên buông riêng của họ, GU hee đang đi để phân biệt giữa những gì cô đã làm, nhưng nó xuất hiện trong bầu không khí gần phía trước. Không có dấu vết của bóng tối có thể cảm nhận ánh sáng, môi trường này thực sự xảy ra Gu Hee những điều không mong muốn nhất xảy ra. Đôi môi của cô từ từ xuống bìa, là hơi thở rượu đắng giữa hơi thở. Không có gió cắn, cũng không trôi tuyết đáng yêu trong. Giống như máu đóng băng, tay chân trở thành trạng thái tê liệt. Gu Xi không thể chịu được môi nụ hôn tinh tế, như thể mỗi khi môi cô nhẹ nhàng chạm xuống đó là những gì những thứ sắc nhọn như cắt vẽ cùng nàng. Mang ra cô sang một bên, Gu Xi của quay lại, mặc dù các vết sưng đầu gối vào một cái gì đó đối tượng cùn, nhưng cũng không thể rơi một vài lần, giống như những người chúng tôi cam kết để thoát khỏi một cái gì đó khủng khiếp, vụng về nhưng cuồng loạn. Không có bất kỳ bộ phim, không có giám đốc, sụt giảm Gu Xi của tất cả các cách trên lầu chạy xuống cầu thang, tham dự một số đôi mắt ngạc nhiên, nhưng cũng tham dự với mục đích ở đây đêm nay, như cả một người gì là khủng khiếp là sự ngạc nhiên lớn của trí thông minh, vấp ngã chạy ra khỏi biệt thự. Tôi không biết lý do tại sao đến đây, rõ ràng là cô không nên đến đây. Cô nghĩ cô có thể bất chấp tất cả. Tìm kiếm cô tìm thấy một chùm dài Youyou thấy cô chạy ra khỏi biệt thự ngay lập tức bắt kịp để dứt điện thoại để lấy áo khoác, nhiệt độ ngoài trời trong nhà hơn so với chùm Youyou tìm kiếm một khi nó đã được làm lạnh không khí lạnh lạnh tay chân lạnh, sắp lái xe để tìm cô ấy, cuốn trôi mắt, nhưng tôi thấy cô lần lượt trong vườn. "Anh điên rồi." Lương nhìn Youyou mặc váy ngắn vào tường đứng trong tuyết của Gu Xi, khuôn mặt của mình khó thấy cùng cực, "Bạn biết những gì thời tiết này không? Tới nước ngoài trong hai năm, bạn sẽ có được khả năng không phải là nó? bạn muốn chết chết hơn một chút, không có tôi nhìn thấy ah ?! " Gu Xi của vẻ lạnh đến cùng cực, người dân đang run rẩy. Cô từ từ chuyển hướng nhìn lên môi cô run rẩy không thể nói một câu hoàn chỉnh. "Mọi người nói ...... ...... và bài ​​hát Lin Chung Shan sống trong ...... với nhau, mà thực sự là ...... đúng." Liang Bạn Bạn có vẻ thiếu kiên nhẫn, mặc dù chiếc áo khoác của anh cởi áo khoác của mình lên người cô



























































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: