安逸尘下班打开门的时候,看到宁致远和一个他不认识的女人站在一起,怀里抱着一个不知道有没有一岁的小男孩,两人一边逗小孩一边相视一笑很是开心,他 dịch - 安逸尘下班打开门的时候,看到宁致远和一个他不认识的女人站在一起,怀里抱着一个不知道有没有一岁的小男孩,两人一边逗小孩一边相视一笑很是开心,他 Việt làm thế nào để nói

安逸尘下班打开门的时候,看到宁致远和一个他不认识的女人站在一起,怀里抱

安逸尘下班打开门的时候,看到宁致远和一个他不认识的女人站在一起,怀里抱着一个不知道有没有一岁的小男孩,两人一边逗小孩一边相视一笑很是开心,他重心一个不稳,就滑倒在了玄关处。



“啊,安逸尘你回来啦。”听到动静后宁致远转头望了过来,然后笑着问道。



默默爬起来地安逸尘一脸郁闷地看着宁致远点了点头,然后走了进来。转头发现客厅里大家都在,感慨了下难得自己今天居然是最晚下班的,继续将疑问的眼神递向了宁致远身边的女人和他怀里的小孩。



“……你好我是乐颜,是致远的同学。”发现了安逸尘一直在看自己,乐颜忙转过来笑着做了个自我介绍,“你就是安逸尘吧,我听致远提起过很多次了。”



客厅里的人都在瞬间里捕捉到了安逸尘微微挑眉的动作——但是宁致远没有。



停顿了三秒后,安逸尘立刻勾起嘴角笑了起来:“啊,你好。我也听我家致远提起过你不少次了。今天终于有机会见一次真人了。”默默地在我家二字上咬了咬重音,然后笑着伸出手来在乐颜面前,安逸尘边说还边看了一眼乐颜身边的宁致远。



两人握了握手便松开了。



“……阿霆,空调是不是开的太低了,希宇觉得,有点儿冷……”姜希宇抱了抱胳膊,疑惑地转头看身边的阿霆。



阿霆摇了摇头,“……没开空调。乖,先穿上我的衣服。”一边说着一边脱下自己的西服外套来示意姜希宇抬手,然后给他穿上了去。



不明所以地姜希宇乖乖穿好阿霆的西服外套,继续跟着沙发上的大家抬头看向客厅那边的三个,哦不对,四个人。



“……这是……?”安逸尘笑眯眯地凑到宁致远身边,伸手戳了戳他怀中小男孩的脸蛋,没几下就被小男孩啪地伸出肥嘟嘟的小手来一把打掉了。安逸尘笑容僵了僵,转头问宁致远。



宁致远看到怀里小男孩把安逸尘的手打掉就不由自主地笑了起来:“……噗,安逸尘你看连小孩都不待见你……这是乐颜的儿子啦,十一个月咯,可爱吧。她这几天跟她丈夫有事,拖我们照顾几天。哎,他叫什么来着?”宁致远歪头想了想,转头去问身边的乐颜。



“嗯?叫他杰杰就好了。”乐颜笑着回答到,然后抬手看了看腕表,微微皱了皱眉,“快到时间了,那就拜托你了致远。我先走了。”



宁致远点了点头,抬起头来很是自信地道:“放心交给我吧乐颜,你看我们家那么多人呢,还怕一个小孩不成。”



“呵呵,多谢。回来请你们吃饭。”



目送着乐颜离开,安逸尘笑的更灿烂了点,然后转头问宁致远:“你脑子进水了吗小少爷?”



“……安逸尘你有病啊回来就骂本少爷?!”宁致远愣了愣,转头毫不客气地回了嘴。



“不不不,逸尘哥说的很有道理,大哥你脑子绝对进水了。”坐在沙发上的林皓出声打断了似乎还要说什么的宁致远。然后意料之中地看着宁致远转过头来一脸愤怒地样子对自己吼道:“胡说什么呢!本少爷怎么就脑子进水了!”



林皓也不说话,就只是托着下巴看着宁致远,然后摊手向沙发上的众人示意,满意地看着大家不负所望地整齐地点了点头表示赞同。



“……如果你脑子没进水你就不会答应照顾小孩了。”安逸尘在一旁笑呵呵地说道。



“喂,我们十个人照顾一个小孩难道不是绰绰有余吗?!”宁致远看了看怀中乖巧的杰杰,不解地转头来回看着安逸尘和沙发上的众人。



大家一致送给宁致远一个“你还是太天真了”的眼神,然后摇了摇头叹了口气,纷纷起身各做各的事情去了,该上楼换衣服的换衣服,继续做饭的继续做饭,反正就是无视了宁致远。



宁致远一头雾水地转头看安逸尘,后者却只是皮笑肉不笑地对他笑了,然后转头上楼去了。



最后只剩怀里的杰杰跟宁致远无辜对视。



“……照顾小孩很难吗?”宁致远奇怪地耸了耸肩,然后转头对怀里的杰杰笑了笑,“……一群没良心的小子,哪个不是本少爷抱大的。”抱着杰杰晃了晃,有些哀怨地叹了口气。然后抬头看了看客厅里的钟表已经到了饭点,忙催促起厨房里忙碌的陵越和屠苏两人:“……哎屠苏我饿了啊,饭还没好吗?对了……杰杰吃什么啊。”



在厨房里的屠苏大大地叹了口气——感情刚才乐颜姐站在你身边说了大半个钟头你什么都没听进去啊!



一旁的陵越好笑地拍了拍屠苏的头,将乐颜留在客厅里的一兜子都提到了厨房来,翻了翻找出了奶瓶和奶粉,有些苦手地看起了奶粉的说明。



饭桌上一群人目瞪口呆地看着宁致远用着标准的抱小孩姿势抱着怀里的杰杰,一手拿着奶瓶先贴在脸上试了试温度,然后才笑着喂到了杰杰的嘴里。一脸专注地看着杰杰一口一口喝着牛奶,还不忘轻轻地在他背后拂动着。



林皓惊讶地筷子都快拿不住了:“……大、大哥,你居然这么熟练……”



二话不说递给林皓一个鄙视眼神的宁致远有些不高兴地回答道:“……你小子小时候就是我这么抱着喝奶的好吗?”看到林皓被自己口水呛着,才忍不住笑着低下头将目光重新放回了怀中杰杰的身上。



“……也差不多啦,我们小时候都挺缠大哥的。”陈三六咬着筷子歪头想了想,“……我就记得我小时候有事没事都跟着大哥,不好好吃饭就要大哥一口一口喂……”想着还有些不好意思地低头笑了笑。



姜希宇在一旁张嘴吃下阿霆喂到嘴边的肉,一边嚼一边点了点头:“嗯嗯……希宇,也最喜欢大哥了……”转头看到阿霆又喂来一口菜,对着他温柔地笑着,忙咽下嘴里的肉,又加了句“阿霆,也最喜欢了!”



余光看到阿霆揉了揉姜希宇的头发,宁致远忍不住腹诽嫁出去的弟弟泼出去的水。



“……”听着弟弟们七嘴八舌地说起了小时候自己是怎么照顾他们的,宁致远低着头不动声色地悄悄勾起嘴角笑了笑。



怀里的杰杰似乎是吃饱了,推开了嘴里的奶瓶,眨巴着眼睛看着宁致远。后者忙拿下奶瓶放到桌上,然后抱起他来让他趴在自己的肩头,伸手轻轻拍打着他的背部。



坐在宁致远身边的安逸尘看着从开饭到现在过去一刻钟时间宁致远还没吃一口的饭,没意识地用手指在桌面上敲了敲,有些焦躁:“……致远,你不吃吗?”



“嗯?我等下再吃啦。”宁致远头也不回地答道,继续轻轻拍打着杰杰的背部,轻声地哄着,“……杰杰乖,打个嗝,我们就能睡觉觉了……”



桌上的人看着安逸尘渐渐暗下来的眸色,都不由自主地放小了分贝,不敢大声说话了。



等到怀里的小人儿终于慢慢悠悠地打了个饱嗝,宁致远才笑着给他顺了顺气。歪头一看杰杰眼睛半眯半睁的好像是困了。



“……他吃饱了吗?你也该吃点东西了……”安逸尘见宁致远转过头来,忙给他碗里拣了点菜,话没说完,却见宁致远拉开椅子站了起来:“你们吃吧,杰杰困了,我去哄他睡觉。”说着抱着怀里的小人儿就转头上楼去了。



一顿饭吃完根本没尝出什么的味道的安逸尘坐在沙发上目光放空看着不知道在播放什么节目的电视发呆。



阿霆有些好笑地倒了杯茶坐到了安逸尘身边,伸手将茶递了过去。



“谢谢大哥。”



“……跟小孩儿吃醋,不像你啊。”阿霆坐下后就拿起茶几上的遥控器换了台,看到教育台再播放素描相关的视频,就招了招手将从厨房帮忙洗碗出来的姜希宇叫了过来。



安逸尘转着手里的茶杯,轻轻叹了口气:“……我怎么会跟小孩子吃醋。”抬起头来看到电视屏幕上的人正在画一幅母子的素描,忍不住柔和了面部线条笑了笑,“……只是从来不知道致远那么喜欢小孩,如果没遇到我,现在的他应该已经有自己的孩子了吧。”



但是怎么也不能想象宁致远身边站着别的女人和他亲密无间的样子,那是安逸尘不能接受的事情。



宁致远的身边只允许有一个人——那就是他安逸尘。



阿霆伸手揽住了擦干手才跑过来坐到自己身边的姜希宇,习惯性地揉了揉他的脑袋,看着他笑着递过来的苹果,笑着对他说你自己吃吧。



“……别想那么多了,我倒觉得他只是想起了小时候带弟弟们的事情觉得怀念而已。”转过头来对安逸尘笑了笑,“不然以他的性子,真的喜欢小孩的话,他说不定会找个女人先生一个再带着孩子来找你。”



安逸尘握着茶杯的手不由自主地收了收紧。



“……逸尘,你要相信致远跟你在一起,是下定决心放弃了许多的。”阿霆拍了拍安逸尘的肩膀,看到他点了点头才笑着收回了手来。



等安逸尘回到卧室的时候,就看到宁致远坐在床边看着睡在他们床中间的杰杰笑的一脸宠溺。有些苦恼地笑了笑,安逸尘放轻了脚步走到了床边,将刚才林皓塞到自己手里千叮咛万嘱咐一定要让宁致远吃的糕点递到了他面前:“……吃点东西吧,你胃本来就不好,不吃晚饭怎么行。”



宁致远抬起头来点了点头接了过去,撕开包装袋往嘴里送着。



低头看着宁致远狼吞虎咽的样子,安逸尘好笑地伸手将他嘴边的残渣轻轻拂去了。宁致远抬头看了看他,皱起了眉头,含着嘴里没咽干净的东西口齿不清地问了句“安逸尘你怎么了?”



见安逸尘笑着摇了摇头,宁致远眉头便皱的更狠了点儿:“……你今天下午好像就一直不开心啊,出什么事了?”



苦笑了下,安逸尘蹲了下来蹲在宁致远腿边,伸手环住了他的腰,将脸埋到了他的腹部,闷闷地出声问道:“……致远,你很喜欢小孩子吗?”



宁致远不傻,又算是这世上了解安逸尘的人里最了解他的那一个,只需听见他这一句闷闷地问句,就想通了很多事情。有些无奈地笑了笑,放下手里的东西到床头柜上,然后轻轻地揉了揉安逸尘的头发:“……嗯喜欢啊。”



感觉到安逸尘身子一怔,宁致远便笑的更开心了点儿:“……不过没有喜欢你那么喜欢。”看到安逸尘抬起头来看着自己,便看着他的眼睛点了点头。



看着安逸尘眼神里满满的欣慰感动,宁致远好笑地弯腰低头在他唇上落下一吻。前者愣了一秒,在宁致远要离开的时候忙追了上去,咬住了他的唇。



安逸尘一边深吻着宁致远,一边站起身来搂着他的腰将人往床上带。



“……安逸尘放开我……”宁致远慌忙地伸手推着安逸尘,后者却丝毫不动。两人重重地砸进了床铺间,床也晃动了下。



“呜哇——”



熟睡的杰杰被这一下剧烈的晃动给惊醒了过来,愣了愣扯开嗓子就哭了起来。



安逸尘被这一声哭声给吓着,被宁致远抬腿一脚踹开了去:“就叫你放开了混蛋安逸尘!”



坐在床角看着宁致远一脸温柔地抱着怀里的小人儿轻声哄着,完全无视了自己的安逸尘黑了脸。



他收回前言——就算是小屁孩的醋他也是吃的!
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Bụi dễ dàng sau khi làm việc khi tôi mở cửa, thấy tri viễn Ning và đứng với một người phụ nữ ông đã không biết, cánh tay của mình đang nắm giữ một chút cậu bé không biết nếu có là một năm cũ, hai cười trong khi tôi học làm cho trẻ em rất hạnh phúc, sự mất ổn định trọng tâm của mình, trượt trên porch. "Ah, an ủi bụi bạn đang trở lại. "Nghe Hou Ning Zhi Yuan, quay lại và nhìn qua, và sau đó yêu cầu với một nụ cười. Để dễ dàng bụi một khuôn mặt nhìn Nanjing tri viễn gật đầu glumly, sau đó đi bộ trong. Tất cả mọi người quay lại và tìm thấy phòng, cảm thấy bản thân mình ngày hôm nay là hiếm nhất ở cuối tại nơi làm việc dưới tiếp tục đặt câu hỏi mắt Ning tri viễn được chuyển sang một bên của người phụ nữ và trẻ em trong cánh tay của mình. “…… Xin chào tên tôi là yan, bạn cùng lớp của tri viễn. "Bụi tìm thấy thoải mái trong xem mình, mặt bận rộn quay lại cười và giới thiệu bản thân mình," bạn đang thoải mái bụi, tôi nghe tri viễn đã được đề cập nhiều lần. ” Trên tất cả những khoảnh khắc phòng sinh hoạt chung Tiện nghi nắm bắt bụi lông mày một chút- nhưng là của xa. Tạm dừng trong ba giây, dễ dàng bụi ngay lập tức treo lên góc bắt đầu cười: "Ah, xin chào. Tôi nghe nhiều lần đưa đến xa nhà của tôi. Hôm nay tôi cuối cùng đã có cơ hội để đáp ứng một thực tế. "Âm thầm cắn cắn ngày căng thẳng từ trong nhà của tôi, và sau đó cười và tổ chức trong tay của mình ở phía trước của Le NGAN, bụi thoải mái nói Le yan, cũng có một cái nhìn xung quanh thành phố tri viễn Nam Kinh. Hai người làm rung động lỏng lẻo. “…… Ating, hòa sẽ không quá thấp, Xiyu, một chút lạnh... "Jiang Xiyu ôm cánh tay của tôi, nhìn xung quanh quizzically ating. Ating lắc, "...... Không mở máy lạnh. Tốt, đặt trên quần áo của tôi. "Nói như ông đã diễn ra của mình phù hợp với áo cho biết Giang Trạch Dân Xiyu taishou, và sau đó tôi đặt vào ông. Chưa biết để Jiang Xiyu Darling mặc áo jacket ating, tiếp tục làm theo tất cả mọi người nhìn vào phía bên kia của phòng trên ghế sofa ba, Vâng, bốn. “…… Đây là......? "Dễ dàng bụi xung quanh thành phố mỉm cười trên Ning tri viễn, đã đạt ra và poked cậu bé nhỏ của mình của khuôn mặt, đã mà không có một vài cậu bé gãy trong tay nhỏ đầy đặn một knock. Đông lạnh cứng, nụ cười dễ dàng bụi Ning Zhi Yuan, quay lại và hỏi. Ning tri viễn tâm trí cậu bé bụi bàn tay một cách dễ dàng không tự nguyện cười: "...... Gặp sự cố, dễ dàng bụi, bạn không thể nhìn thấy ngay cả một đứa trẻ không thể chờ đợi để xem bạn...... Điều này là Le ngân sơn 11 tháng sau đó, đáng yêu. Cô ấy nói với chồng một cái gì đó những ngày này, chúng tôi chăm sóc của một vài ngày. Hey, những gì là tên của ông một lần nữa? "Nanjing tri viễn đầu nghĩ cho một thời điểm, xoay vòng hỏi Lok yan. "Huh? Tajiejie sẽ được tốt đẹp. "Lok yan trả lời với một nụ cười, và sau đó bàn tay nhìn vào chiếc đồng hồ và cau mày nhẹ," thời gian nhanh, sau đó xin vui lòng bạn phải đi. Tôi sẽ đi trước. ” Nanjing tri viễn gật đầu, và nhìn khá tự tin: "còn lại yên tâm với tôi Le NGAN, bạn nhìn thấy vì vậy, nhiều người trong gia đình của chúng tôi, có một đứa trẻ là không. ” "Oh, cảm ơn bạn. Quay lại mời bạn đến ăn tối. ” Xem Lok yan rời, bụi dễ dàng nụ cười một chút sáng hơn, và sau đó quay lại và hỏi Ning tri viễn: "đã làm bạn suy nghĩ dude? ” “…… Bụi dễ dàng bạn bị bệnh trở lại để scold Thạc sĩ trẻ?! "Ning Zhi Yuan, Leng Leng, bật unceremoniously trở lại để miệng. "Không, không, không, Yi Chen nói làm cho tinh thần, anh trai lớn chắc chắn là mày xuống biển. "Lin Hao bị ngắt quãng bởi tiếng ồn dường như ngồi trên ghế sofa để nói những gì nhân dân tệ Zhi Ning. Và sau đó theo dõi với bất ngờ như tri viễn Nanjing quay một cái nhìn tức giận trên khuôn mặt của họ và hét lên: "những gì vô nghĩa! Thạc sĩ như thế nào điên! ” Lin Hao không nói, thử nhìn cằm của mình tại Ning Zhi nhân dân tệ, sau đó đã ném lên tín hiệu để đám đông trên ghế sofa, theo dõi với sự hài lòng như chúng tôi hy vọng, sự đồng ý gọn gàng gật đầu. “…… Nếu bạn không có nước và bạn sẽ không nhớ đã hứa sẽ chăm sóc của trẻ em. "Dễ dàng bụi bên nói, mỉm cười. "Hey, mười của chúng ta những người chăm sóc của một đứa trẻ không phải là đủ?! "Nhân dân tệ Zhi Ning nhìn thông minh Jiejie, bối rối và bật để có một cái nhìn ở tất cả một dễ dàng làm sạch và một chiếc ghế. Sự đồng thuận là để đạt được tốt hơn một "bạn đang quá ngây thơ" mắt, sau đó bắt đầu và ông thở dài, đứng dậy để làm tất cả những điều đã đi, đi lên cầu thang để thay đổi quần áo và mặc quần áo, tiếp tục nấu ăn tiếp tục nấu ăn, dù sao, bỏ qua tri viễn Nam Kinh. Nanjing tri viễn đầu quay sang nhìn thoải mái của bụi, sau này chỉ là faking một cười, sau đó quay lại và đi lên. Jiejie cuối cùng rời cánh tay với Ning Zhi Yuan, đôi mắt vô tội. “……照顾小孩很难吗?”宁致远奇怪地耸了耸肩,然后转头对怀里的杰杰笑了笑,“……一群没良心的小子,哪个不是本少爷抱大的。”抱着杰杰晃了晃,有些哀怨地叹了口气。然后抬头看了看客厅里的钟表已经到了饭点,忙催促起厨房里忙碌的陵越和屠苏两人:“……哎屠苏我饿了啊,饭还没好吗?对了……杰杰吃什么啊。” 在厨房里的屠苏大大地叹了口气——感情刚才乐颜姐站在你身边说了大半个钟头你什么都没听进去啊! 一旁的陵越好笑地拍了拍屠苏的头,将乐颜留在客厅里的一兜子都提到了厨房来,翻了翻找出了奶瓶和奶粉,有些苦手地看起了奶粉的说明。 饭桌上一群人目瞪口呆地看着宁致远用着标准的抱小孩姿势抱着怀里的杰杰,一手拿着奶瓶先贴在脸上试了试温度,然后才笑着喂到了杰杰的嘴里。一脸专注地看着杰杰一口一口喝着牛奶,还不忘轻轻地在他背后拂动着。 林皓惊讶地筷子都快拿不住了:“……大、大哥,你居然这么熟练……” 二话不说递给林皓一个鄙视眼神的宁致远有些不高兴地回答道:“……你小子小时候就是我这么抱着喝奶的好吗?”看到林皓被自己口水呛着,才忍不住笑着低下头将目光重新放回了怀中杰杰的身上。 “……也差不多啦,我们小时候都挺缠大哥的。”陈三六咬着筷子歪头想了想,“……我就记得我小时候有事没事都跟着大哥,不好好吃饭就要大哥一口一口喂……”想着还有些不好意思地低头笑了笑。 姜希宇在一旁张嘴吃下阿霆喂到嘴边的肉,一边嚼一边点了点头:“嗯嗯……希宇,也最喜欢大哥了……”转头看到阿霆又喂来一口菜,对着他温柔地笑着,忙咽下嘴里的肉,又加了句“阿霆,也最喜欢了!” 余光看到阿霆揉了揉姜希宇的头发,宁致远忍不住腹诽嫁出去的弟弟泼出去的水。 “……”听着弟弟们七嘴八舌地说起了小时候自己是怎么照顾他们的,宁致远低着头不动声色地悄悄勾起嘴角笑了笑。 怀里的杰杰似乎是吃饱了,推开了嘴里的奶瓶,眨巴着眼睛看着宁致远。后者忙拿下奶瓶放到桌上,然后抱起他来让他趴在自己的肩头,伸手轻轻拍打着他的背部。 坐在宁致远身边的安逸尘看着从开饭到现在过去一刻钟时间宁致远还没吃一口的饭,没意识地用手指在桌面上敲了敲,有些焦躁:“……致远,你不吃吗?” “嗯?我等下再吃啦。”宁致远头也不回地答道,继续轻轻拍打着杰杰的背部,轻声地哄着,“……杰杰乖,打个嗝,我们就能睡觉觉了……” 桌上的人看着安逸尘渐渐暗下来的眸色,都不由自主地放小了分贝,不敢大声说话了。 等到怀里的小人儿终于慢慢悠悠地打了个饱嗝,宁致远才笑着给他顺了顺气。歪头一看杰杰眼睛半眯半睁的好像是困了。 “……他吃饱了吗?你也该吃点东西了……”安逸尘见宁致远转过头来,忙给他碗里拣了点菜,话没说完,却见宁致远拉开椅子站了起来:“你们吃吧,杰杰困了,我去哄他睡觉。”说着抱着怀里的小人儿就转头上楼去了。 一顿饭吃完根本没尝出什么的味道的安逸尘坐在沙发上目光放空看着不知道在播放什么节目的电视发呆。 阿霆有些好笑地倒了杯茶坐到了安逸尘身边,伸手将茶递了过去。 “谢谢大哥。” “……跟小孩儿吃醋,不像你啊。”阿霆坐下后就拿起茶几上的遥控器换了台,看到教育台再播放素描相关的视频,就招了招手将从厨房帮忙洗碗出来的姜希宇叫了过来。 安逸尘转着手里的茶杯,轻轻叹了口气:“……我怎么会跟小孩子吃醋。”抬起头来看到电视屏幕上的人正在画一幅母子的素描,忍不住柔和了面部线条笑了笑,“……只是从来不知道致远那么喜欢小孩,如果没遇到我,现在的他应该已经有自己的孩子了吧。” 但是怎么也不能想象宁致远身边站着别的女人和他亲密无间的样子,那是安逸尘不能接受的事情。 宁致远的身边只允许有一个人——那就是他安逸尘。 阿霆伸手揽住了擦干手才跑过来坐到自己身边的姜希宇,习惯性地揉了揉他的脑袋,看着他笑着递过来的苹果,笑着对他说你自己吃吧。 “……别想那么多了,我倒觉得他只是想起了小时候带弟弟们的事情觉得怀念而已。”转过头来对安逸尘笑了笑,“不然以他的性子,真的喜欢小孩的话,他说不定会找个女人先生一个再带着孩子来找你。” 安逸尘握着茶杯的手不由自主地收了收紧。 “……逸尘,你要相信致远跟你在一起,是下定决心放弃了许多的。”阿霆拍了拍安逸尘的肩膀,看到他点了点头才笑着收回了手来。 等安逸尘回到卧室的时候,就看到宁致远坐在床边看着睡在他们床中间的杰杰笑的一脸宠溺。有些苦恼地笑了笑,安逸尘放轻了脚步走到了床边,将刚才林皓塞到自己手里千叮咛万嘱咐一定要让宁致远吃的糕点递到了他面前:“……吃点东西吧,你胃本来就不好,不吃晚饭怎么行。” 宁致远抬起头来点了点头接了过去,撕开包装袋往嘴里送着。 低头看着宁致远狼吞虎咽的样子,安逸尘好笑地伸手将他嘴边的残渣轻轻拂去了。宁致远抬头看了看他,皱起了眉头,含着嘴里没咽干净的东西口齿不清地问了句“安逸尘你怎么了?” 见安逸尘笑着摇了摇头,宁致远眉头便皱的更狠了点儿:“……你今天下午好像就一直不开心啊,出什么事了?” 苦笑了下,安逸尘蹲了下来蹲在宁致远腿边,伸手环住了他的腰,将脸埋到了他的腹部,闷闷地出声问道:“……致远,你很喜欢小孩子吗?” 宁致远不傻,又算是这世上了解安逸尘的人里最了解他的那一个,只需听见他这一句闷闷地问句,就想通了很多事情。有些无奈地笑了笑,放下手里的东西到床头柜上,然后轻轻地揉了揉安逸尘的头发:“……嗯喜欢啊。” 感觉到安逸尘身子一怔,宁致远便笑的更开心了点儿:“……不过没有喜欢你那么喜欢。”看到安逸尘抬起头来看着自己,便看着他的眼睛点了点头。 看着安逸尘眼神里满满的欣慰感动,宁致远好笑地弯腰低头在他唇上落下一吻。前者愣了一秒,在宁致远要离开的时候忙追了上去,咬住了他的唇。 安逸尘一边深吻着宁致远,一边站起身来搂着他的腰将人往床上带。 “……安逸尘放开我……”宁致远慌忙地伸手推着安逸尘,后者却丝毫不动。两人重重地砸进了床铺间,床也晃动了下。 “呜哇——” 熟睡的杰杰被这一下剧烈的晃动给惊醒了过来,愣了愣扯开嗓子就哭了起来。 安逸尘被这一声哭声给吓着,被宁致远抬腿一脚踹开了去:“就叫你放开了混蛋安逸尘!” 坐在床角看着宁致远一脸温柔地抱着怀里的小人儿轻声哄着,完全无视了自己的安逸尘黑了脸。 他收回前言——就算是小屁孩的醋他也是吃的!
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Một tác phẩm Yichen mở cửa, thấy Ning Zhiyuan và một người phụ nữ anh không biết đứng bên nhau, tay anh không biết nếu tôi có một cậu bé trong một năm, trong khi hai đứa bên làm cho vui cười rất hạnh phúc trung tâm của lực hấp dẫn của mình một không ổn định, trượt ở ngay lối vào. "Ah,安逸尘bạn quay trở lại." Sau khi phong trào nghe Ning Wang Zhiyuan bật lên, và sau đó hỏi với một nụ cười. Anyi Chen lặng lẽ đứng dậy để nhìn chán nản nhìn vào Ning Zhiyuan gật đầu, sau đó bước đi. Tôi quay lại và thấy rằng tất cả mọi người trong phòng khách, dưới một cảm giác hiếm bản thân mình ngày hôm nay thực sự là mới nhất để làm việc, tiếp tục nghi ngờ mắt giao cho Ning Zhiyuan tay quanh người phụ nữ và trẻ em. "...... Xin chào Tôi đang hạnh phúc Yan, là sinh viên Zhiyuan." Tôi tìm thấy Anyi Chen đã được nhìn vào bản thân mình, Lê Yan bận rộn cười lần lượt khiến một tự giới thiệu, "Bạn là Chen Anyi, tôi nghe đề cập đến Zhiyuan Nhiều lần các "phòng khách nơi mọi người đang ở thời điểm trong chụp安逸尘phong trào lông mày nhẹ - nhưng Ning Zhiyuan không. Sau một thời gian tạm ngừng ba giây, ngay lập tức mang lại miệng Anyi Chen cười :. "Ah, xin chào tôi cũng nghe nhà tôi Zhiyuan đã đề cập nhiều lần ngày hôm nay cuối cùng bạn một cơ hội để nhìn thấy một người thực sự .." Lặng lẽ tại nhà tôi hai cắn giọng cô vào chữ, rồi mỉm cười và đưa tay ra trước mặt của Lê Yên, Anyi Chen cũng xem miệng của mình xung quanh một cái nhìn Lê Yan Ning Zhiyuan. Họ bắt tay nhau và sau đó để cho đi. "...... Ah Ting, máy điều hòa không khí không mở quá thấp, Xiyu cảm thấy một chút lạnh ......" Giang Tây Yu ôm cánh tay của mình, quay lại nhìn quanh bối rối Ah Ting. Ah Ting lắc đầu, "...... không có điều hòa không khí. Tốt, lần đầu tiên đưa vào quần áo của tôi." Nói trong khi cởi chiếc áo khoác phù hợp với mình để chỉ Jiangxi Yu, nâng cao tay của mình, sau đó mặc quần áo anh ta đi. 姜希宇tốt đẹp để biết lý do tại sao Ah Ting đưa vào phù hợp với áo khoác, tiếp tục tuân theo tất cả mọi người nhìn thấy trong phòng khách trên chiếc ghế dài ở đó ba, oh không, bốn. "...... Đây là ......?" Anyi Chen Ning Zhiyuan mỉm cười âm mưu xung quanh, đạt vòng tay anh thò mặt của cậu bé, không phải là một vài cậu bé bị gãy tay ​​nhỏ đầy đặn kéo dài ra đến một cuộc chiến ra. An Yichen nụ cười cứng cứng, quay lại và hỏi Ning Zhiyuan. Ning Zhiyuan thấy cánh tay của bàn tay của cậu bé đã phá hủy Chen Anyi vô tình cười: "...... Poof, Anyi Chen bạn không nhìn thấy ngay cả một đứa trẻ để được hạnh phúc khi thấy bạn ...... Đây là con trai của Yan bạn bè, mười một hơi ngày, dễ thương. Cô nói với chồng một cái gì đó của mình những ngày này, kéo chúng tôi để chăm sóc một vài ngày. hey, những gì tên là? "Ning Zhiyuan nghiêng suy nghĩ, và quay xung quanh để hỏi Lê Yên. "Ah? JJ như ông." Yue Yan mỉm cười và trả lời, giơ tay của mình và sau đó nhìn vào chiếc đồng hồ, hơi cau mày, "thời gian đang đến, và nó xin vui lòng bạn Zhiyuan. Tôi đi đầu tiên . "Ning Zhiyuan gật đầu, nhìn lên và đã rất tự tin đích thực :." Yue Yan đảm bảo với tôi, bạn nhìn thấy ngôi nhà của chúng ta rất nhiều người làm, là không sợ một đứa trẻ. "" Oh, cảm ơn bạn, vui lòng quay lại cho bữa tối. . "Tôi đã xem âm nhạc Yan lại, mỉm cười安逸尘điểm thêm rực rỡ, sau đó quay lại và hỏi Ning Zhiyuan:" bạn nghĩ nhưng ít bậc thầy "" Bạn bị bệnh ah ......安逸尘lại mắng ông chủ trẻ tuổi? ! "Ning Zhiyuan lengleleng, unceremoniously quay trở lại miệng. "Không, không, anh Yi Chen cho biết có ý nghĩa, và anh trai của cô hoàn toàn bị ngập tâm trí của bạn." Tôi đang ngồi trên chiếc ghế dài Hao gián đoạn dường như cũng muốn nói lớn tiếng gì Ning Zhiyuan. Không ngạc nhiên sau đó quay sang một cái nhìn của Ning Zhiyuan trông giống như chính mình một cách giận dữ hét lên: "!! Hu nói ông chủ trẻ tuổi như thế nào để đứng đầu là đầy" Lin Hao không nói gì, chỉ nhìn vào cằm Ning Zhiyuan, sau đó bàn tay của mình vào đám đông trên chiếc ghế dài bằng sơ đồ, với sự hài lòng nhìn họ sống theo sự mong đợi cho cái gật đầu gọn gàng trong thỏa thuận. "...... Nếu bạn không nhớ các nước bạn không đồng ý để chăm sóc một em bé." Anyi Chen nói, mỉm cười một bên. "Hey, chúng tôi có hơn mười hơn, đủ để chăm sóc một đứa trẻ không phải là nó ?!" cánh tay Ning Zhiyuan nhìn JJ dễ thương, bối rối vòng quay lại nhìn mọi người安逸尘trên ghế sofa. Ning Tri Viễn đã đưa ra một nhất trí "Bạn vẫn còn ngây thơ" đôi mắt, sau đó lắc đầu và thở dài, đứng lên, làm tất cả những điều đi, những bộ quần áo trên lầu để thay quần áo, tiếp tục đun tiếp tục làm gạo, dù sao, là bỏ qua Ning Zhiyuan. Ning Zhiyuan bối rối và quay lại để xem Anyi Chen, sau này chỉ hé răng nửa lời với anh ta cười, sau đó quay lại và đi lên lầu. Cuối cùng, chỉ có những cánh tay của JJ với Ning Zhiyuan mắt vô tội. "...... Hãy chăm sóc cho trẻ em khó khăn?" Ning Zhiyuan lạ nhún vai, sau đó quay sang vòng tay của JJ mỉm cười, "...... một nhóm các chàng trai vô tâm, mà không phải là chủ trẻ để giữ lớn." Hold JJ lắc, một số thở dài buồn bã. Sau đó nhìn khán giả đã đến xem điểm bữa ăn hội trường, từ nhà bếp bận rộn bận rộn hối thúc hơn và Tu Su Ling hai: "Su Tu ...... hey Tôi đói, ah, không okay cho một bữa ăn ...... JJ? Ăn gì ah "trong nhà bếp Su Tu thở dài rất nhiều - Lê Yan cảm giác chị chỉ đứng bên cạnh bạn nói nửa giờ là bạn đã không nghe ah! Các khía cạnh hài hước của Ling Su Tu vỗ nhẹ vào đầu, Lê Yan để lại một túi trong phòng khách đều được đề cập đến trong nhà bếp, lật qua để tìm những chai sữa, một số tay cay đắng để xem mô tả từ sữa. Một nhóm người trên bàn trông choáng váng Ning Zhiyuan mang theo một đứa trẻ với một vị trí tiêu chuẩn giữ cánh tay của JJ, chai trong một tay và cố gắng để dính vào nhiệt độ khuôn mặt, và sau đó mỉm cười và dùng để nuôi miệng của JJ . Nhìn chăm chú nhìn JJ uống một ngụm sữa, cũng không quên nhẹ nhàng phía sau thổi qua. Lin Hao đũa gần như ngạc nhiên giữ: "...... lớn, người anh lớn, bạn có thể là rất có tay nghề ......" ngoài việc gì khác đã đưa ra một con mắt khinh miệt của Lin Hao Ning Zhiyuan một số không hài lòng trả lời: "...... Bạn Kid là một đứa trẻ nên tôi giữ sữa, xin vui lòng? "để xem Lin Hao nước bọt nghẹn chính mình, không thể không mỉm cười cúi đầu trước mắt trở lại vào vòng tay của cơ thể của JJ. "...... Hầu như bạn bè, tất cả chúng ta loại quấn quanh con của anh trai mình." Chen ba mươi sáu đũa cắn tưởng nghiêng, "...... Tôi nhớ khi tôi còn trẻ và đã đi đến một cái gì đó anh trai cô ấy ngay, không ăn một anh trai cắn sẽ Hey ...... "Tôi nghĩ anh cũng xuống, cười ngượng. Giang Tây Yu Ting Ah ăn ở bên miệng để miệng ăn thịt, nhai và gật đầu: "Mmm ...... Xiyu, cũng là một người anh lớn yêu thích ......" Ah Ting quay lại nhìn và ăn với một món ăn, chống lại nụ cười của anh nhẹ nhàng, bận rộn thịt nuốt miệng, và thêm câu "Ah Ting, hầu hết yêu nó!" Ah Ting cọ xát tầm nhìn ngoại vi của mình để xem Giang Tây Yu tóc, Ning Zhiyuan giúp đỡ nhưng Fufei cưới anh đổ ra khỏi nước. "......" Nghe anh em chạy đến nói chuyện là làm thế nào để chăm sóc một đứa con của riêng mình, Ning Zhiyuan đầu xuống lặng lẽ mỉm cười lặng lẽ đưa trở lại miệng. Các cánh tay của JJ dường như được cho ăn, anh đẩy mở miệng của chai, mắt chớp chớp mắt nhìn Ning Zhiyuan. Sau này đoạt chai trên bàn là bận rộn, sau đó ôm lấy anh và để anh ấy nằm trên vai, tay và vỗ nhẹ lưng. Ning Zhiyuan安逸尘ngồi quanh xem từ tối tới một phần tư doanh nghiệp thời gian qua Ning Zhiyuan không ăn một bữa ăn, không có ý thức khai thác với ngón tay của bạn trên bàn, một số lo lắng: "...... Zhiyuan, bạn không ăn nó? "" ah? Tôi chờ đợi cho tiếp theo để ăn nó. "Ning Zhiyuan trả lời mà không nhìn lại, tiếp tục vỗ nhẹ lưng của JJ nhẹ nhàng vỗ về," ...... JJ tốt, trục trặc, Chúng tôi sẽ có thể ngủ giấc ngủ ...... "bảng của người dân xem Anyi Chen sẫm màu mắt, đang vô tình đặt decibel nhỏ, dám nói chuyện lớn tiếng. Chờ cho đến khi cánh tay của trẻ em nhân vật phản diện cuối cùng từ từ lay đấm ợ, Ning Tri Viễn chỉ mỉm cười và đưa cho ông tránh xa tránh xa khí. Một cái nhìn JJ nghiêng mắt nửa mở mắt nheo mắt và một nửa có vẻ buồn ngủ. "...... Anh đã có đủ? Bạn cũng nên ăn một cái gì đó ......" Anyi Chen Ning Zhiyuan quay lại thấy bận rộn để nhận bát a la carte, nói, hạm đội Ning Zhiyuan kéo một chiếc ghế đứng lên: "Bạn ăn, JJ buồn ngủ, tôi đã đi để dỗ cho nó ngủ." Sau đó, giữ cánh tay của nhân vật phản diện trẻ em quay lại và đi lên lầu. Sau một bữa ăn không nếm được hương vị của những gì安逸尘ngồi trên ghế sofa xem mắt trút không biết những gì các chương trình phát sóng truyền hình bàng hoàng. Ah Ting một số vui đổ một tách trà và ngồi xuống bên cạnh Anyi Chen, đạt trà bàn giao. "Cảm ơn bạn, người anh em." "...... Với một đứa trẻ ghen tị, như bạn ah." Ah Ting ngồi xuống sau khi chọn lên các điều khiển từ xa trên bàn cà phê để bàn, xem đài giáo dục phác thảo và sau đó chơi video có liên quan, nó tuyển dụng vẫy tay ​​chào từ nhà bếp để giúp món ăn ra khỏi Giang Tây Yu gọi hơn. 安逸尘quay tay ​​của cốc, nhẹ nhàng thở dài: ". ...... Làm thế nào tôi có thể ghen tị với những đứa trẻ" Nhìn lên thấy người đàn ông trên màn hình TV đang vẽ một phác thảo của mẹ và con, tôi không thể giúp đỡ, nhưng nhẹ nhàng trên khuôn mặt dòng mỉm cười, "...... chỉ cần không bao giờ biết Zhiyuan như vậy giống như trẻ em, nếu không gặp tôi, và bây giờ ông có con riêng của mình nên có nó." Nhưng làm thế nào không thể tưởng tượng đứng bên cạnh người phụ nữ khác và Ning Zhiyuan cách thân mật của mình, đó là điều không thể chấp nhận Anyi Chen. Ning Zhiyuan xung quanh chỉ được phép có một người - đó là, ông安逸尘. Ah Ting tay Lanzhu chạy khô tay của bạn trước khi họ ngồi bên Giang Tây Yu, theo thói quen xoa đầu mình, nhìn cậu với một nụ cười, đưa cho tôi quả táo, mỉm cười và nói với anh ta, bạn ăn. "...... Đừng nghĩ rất nhiều, tôi sẽ nghĩ anh chỉ nghĩ đến một cái gì đó một đứa con với anh em cảm thấy nỗi nhớ nó." Tôi bật Anyi Chen mỉm cười, "hoặc với tính khí của mình, thực sự như những đứa trẻ sau đó, Có lẽ anh sẽ tìm thấy một người phụ nữ ông với trẻ em đến với bạn một lần nữa. "Mặt Anyi Chen đang cầm cốc vô tình nhận được thắt chặt. "...... Yi Chen, bạn phải tin Zhiyuan với bạn, tôi quyết tâm từ bỏ rất nhiều." Một Anyi Chen Ting vỗ nhẹ vào vai, chỉ mỉm cười và gật đầu để xem anh ta trở mặt. Vv Anyi Chen trở lại phòng ngủ, khi ngồi trên giường xem để xem Ning Zhiyuan ngủ trên giường của họ ở giữa JJ cười nhìn tha. Một số nụ cười đau khổ,安逸尘đặt bước chân nhẹ đi ngủ, Lin Hao sẽ chỉ nhét vào tay mình khuyên nhủ phải cho Ning Zhiyuan ăn đồ ngọt trao trước mặt anh: "...... một cắn để ăn nó, bạn sẽ có được dạ dày xấu, không ăn bữa tối, cách dòng. "Ning Tri Viễn nhìn lên và gật đầu nhận được trong quá khứ, túi rách miệng bằng. Nhìn xuống Ning Zhiyuan nuốt cách, Anyi Chen vui tay cặn của miệng nhẹ nhàng chải. Ning Zhiyuan ngước nhìn anh, nhíu mày, miệng, miệng không nuốt mọi thứ sạch sẽ lisp hỏi những câu "An Yichen làm thế nào bạn?" See Anyi Chen mỉm cười và lắc đầu, cau mày nhìn Ning Zhiyuan Genghen nhăn một chút: "...... bạn chiều nay dường như đã không hạnh phúc ah, những gì đã xảy ra,?" mỉm cười tiếp theo,安逸尘Ning Zhiyuan ngồi xổm ngồi xổm xuống bên chân, vòng tay sống thắt lưng , khuôn mặt chôn vào bụng mình, bóp nghẹt hỏi lớn tiếng: "...... Zhiyuan, bạn thích trẻ em làm", Ning Zhiyuan không ngu ngốc, họ coi thế giới này, những người hiểu biết nhất安逸尘anh rằng chỉ nghe một bị bóp nghẹt ông câu hỏi này, tôi đã tìm được rất nhiều điều. Một số nụ cười bất lực, đặt cái gì đó bàn tay của mình để đầu giường, sau đó nhẹ nhàng xoa tóc Anyi Chen: "...... ah như thế ah." Anyi Chen cảm thấy mình ngập ngừng, Ning Zhiyuan họ cười nhiều hơn hạnh phúc nhỏ: ". ...... nhưng không như bạn giống như rất nhiều" Anyi Chen nhìn lên thấy riêng của họ, họ nhìn vào mắt anh và gật đầu. Một đôi mắt Yichen nhìn đầy hài lòng chuyển Ning Zhiyuan buồn cười cúi xuống hôn lên đôi môi của mình một mùa thu. Các đông cứng cũ cho một thứ hai, khi Ning Zhiyuan bận rộn để lại để bắt kịp, cắn chặt môi. Anyi Chen Ning Zhiyuan trong khi hôn sâu, trong khi đứng lên quanh eo của mình và người đàn ông trên giường với. "Hãy để tôi đi Anyi Chen ...... ......" Ning Zhiyuan Shen Shoutui Chen Anyi vội vã, nhưng sau này đã không di chuyển. Họ bay nặng nề liên giường, chiếc giường là lắc tiếp theo. "Wuwa -" Ngủ JJ được cái nhìn này lắc mạnh bạo tỉnh dậy, lengleleng giọng rít lên bắt đầu khóc. Anyi Chen là tiếng kêu lớn này để đe dọa, là cú đá chân Ning Zhiyuan mở đường đi: "Bạn gọi là mở đầu của Anyi Chen khốn" Ning Zhiyuan chân ngồi trên giường nhìn vào khuôn mặt của anh dịu dàng ôm mang thai nơi các trẻ em nhân vật phản diện nhẹ nhàng vỗ về, hoàn toàn lờ đi khuôn mặt đen Anyi Chen của mình. Ông hồi lời nói đầu - thậm chí dấm bé diễn viên ông đang ăn!




































































































































































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: