迟到http://lzhong0917.lofter.com/post/1d325a28_7d2ded4Author: 面部失调* 果然作为 dịch - 迟到http://lzhong0917.lofter.com/post/1d325a28_7d2ded4Author: 面部失调* 果然作为 Việt làm thế nào để nói

迟到http://lzhong0917.lofter.com/post

迟到
http://lzhong0917.lofter.com/post/1d325a28_7d2ded4
Author: 面部失调
* 果然作为一个没有什么阅历的人就写写校园风好了
* 没有分开来发我真是太良心

1.

刘志宏从小到大都是一副逆来顺受的性格,从来也没有想要为自己争些什么。他觉得一切都好,争抢不是他的性格。
直到他终于知道了对一件事欲望深刻的感觉,才明白以前的不争只是因为不在意。

可是在意了有什么用啊……
刘志宏趴在桌子上,眼睛盯着一个方向直看。
他看的人叫易烊千玺,人称被上天眷顾的天才,文武双全相貌佳,就像从小说里走出来的人物。刘志宏偏偏就喜欢上了这么一个人。
同班,遇见的时候会互相打招呼,没有深交。
这就是刘志宏与易烊千玺的关系。
刘志宏在班级就属于隐形人那一类的,一个成绩中游,在班级不活跃,少与人交流的普通人,没有什么特点,不被大家所记忆。
只要一有集体活动就绝对是被遗忘的那一个。
易烊千玺对于刘志宏来说就是一个熠熠发光的人物,喜欢上这样一个人刘志宏也是很有心理压力的,再加上他们是同性,让刘志宏只敢把这份爱藏在心里而已。
即使很想做些什么。

穿着和旁人一样的宽大校服,却有着和常人不一样的光辉。
应该是自己夸大了。刘志宏敲敲脑袋骂自己想些奇怪的东西。
其实在学生中追人的举动其实不多见,大多数都是相处着突然就觉得能够处一处,就处了,然后再上升到一些情啊爱啊的范围。
刘志宏觉着自己无论如何,也要和他当上朋友才是。

和学霸交往的第一要义:问题目。
刘志宏抓着数学试卷认认真真看了一遍,确定了几题是自己真正搞不懂的,心满意足地带着试卷走到易烊千玺的桌前。
前几步跨着大步,后几步踩着小碎步。刘志宏就这么磨磨蹭蹭地到了易烊千玺的身边,“啪”得一下把试卷往桌上一拍。
吓到了易烊千玺和周围的同学,同时还有刘志宏自己。
“对、对不起,我就是想问个题目……手滑,手滑。”
易烊千玺抬头认真地看了一眼来人,他记得是叫刘志宏,平时并没有什么交集。
虽然有些好奇,不过易烊千玺还是暂时地将注意力放在了面前的试卷上。
这是一份月考试卷,刘志宏的分数正卡在平均线上,会做的全没错,错的全不会。
易烊千玺思考了片刻便拿出草稿纸给刘志宏讲解题目,刘志宏就站在一旁听着,也不知道听进去了多少。
讲完了一题刘志宏就端起草稿纸细细研究,一副认真的模样。易烊千玺坐在座位上,右手转着笔,默默地打量起刘志宏来。
刘志宏在他的课桌旁站得笔直,易烊千玺想着平时别人来问问题时大多数都是小半个身子趴在桌面上,撅着屁股占了窄小的过道,每当有人要经过时才会嬉皮笑脸地站起来而后又趴下。
而刘志宏从始自终都保持着站姿,即使有人经过也不会觉得妨碍而停下来指责。
或许就是这个原因才让人对他没有什么太大的印象,时时刻刻注意着不打扰别人,其实也就是将自己同他人隔离开了吧。
不过……这样的人怎么会突然找我问问题呢?易烊千玺突然就来了些许兴趣。
“我看不太明白,我回去研究一下。”
看着刘志宏拿起自己的试卷就往座位上走,易烊千玺想也没想就抓住了他的手腕:“你哪儿没明白?我给你讲。”
“啊?不用,我自己想一下就好。”被抓住了手腕的刘志宏心跳有些加速,想要立刻离开,可是把手拽出来似乎又显得有些奇怪。
“那你没想明白一定要再来问我啊。”易烊千玺松开了手。为什么这么说,大概是有一种眼前这个人逃回去就再也不出来的感觉。
“嗯。”刘志宏点点头。

刘志宏回到座位上,细细研究了一下竟也是想通了,还有两题大题不懂,但是刘志宏已经鼓不起刚才的那份勇气了。
有些丧气地趴回桌上,刘志宏开始望着窗外走神。
易烊千玺支着下巴看刘志宏的后脑勺,他整个人趴在课桌上显出一副慵懒的姿态,和彼时的战战兢兢毫不相符。
看了一会觉得大概是等不到他再过来了,易烊千玺走到刘志宏的身边,随手拖了一把身旁的椅子就在他身边坐下。
“哎,我还有两道题没讲呢,你会了吗?”然后易烊千玺便饶有兴趣地看着刘志宏像一只惊弓之鸟一般弹起,手忙脚乱地摊开了自己的试卷。
“还、还不会。”刘志宏看了一眼易烊千玺,又下意识地往里挪动了一下座椅,“你移进来一些吧,免得阻了别人的道。”
易烊千玺听话地移动了椅子,对刘志宏的兴趣更加浓厚了。
不过易烊千玺也没有忘了自己的职责,还是放下了其他心思乖乖地讲题。
刘志宏也根本不记得自己还有其他心思乖乖地听题,他第一次发现自己对学习充满了乐趣。
可能是爱情的力量。刘志宏羞耻地想,想完把自己羞了个满脸红。
“你很热吗?”
“有点……”刘志宏拿手当扇子给自己扇风,想到好像每部言情剧里都会有这样的镜头,然后又把自己弄尴尬了。
“你明白了吗?”
“我还要再想想。”
“你想吧,想不明白再问我。”易烊千玺揉了揉刘志宏的头发,把随手拿的椅子放回原位,走了回去。
“嗯。”
易烊千玺盯着自己的左手看了一会,感觉手上还残留着头发柔顺的触感。刘志宏给他的感觉和其他的男生不同,总觉得像一只小动物。
乖巧,容易受惊,惹急了大概也会咬人。
挺有意思的。

为了问题目,刘志宏开始不断地挑题目然后找出自己完全不明白的,把每一科的题都问了个遍。
一开始还担心自己烦人,后来易烊千玺总是一副不厌其烦的模样也就放了心。
到了下一次月考,刘志宏的成绩竟然直接窜到了班级前十,被班主任当众表扬的时候刘志宏感受着四面八方投来的目光又一次羞红了脸。
小心翼翼地瞟了一眼易烊千玺,发现他也正朝着这个方向,两人目光对上。易烊千玺对他笑了笑,然后做了个口型,刘志宏看懂了,他说的:“记得请我吃饭。”
刘志宏也笑了,对着易烊千玺点了点头。

2.

不知不觉刘志宏就和易烊千玺混熟了,人际关系也不知不觉地在改善。
还顺便认识了易烊千玺的两个死党,在隔壁班,叫王源和王俊凯,人都挺好的,一个特爱吃一个特中二。
高一的时候都有一次四天三夜的外地军训,到一个小型的训练基地去,几乎全市的中学都是在这里军训。
前一天刘志宏整理了换洗衣物和洗漱用品,想着昨天易烊千玺对自己说“我和你睡一床吧”就兴奋的有点睡不着。
其实只是分睡上下铺而已。
上了大巴车一路上车里都是叽叽喳喳的,刘志宏靠着窗坐感觉头昏脑涨的。易烊千玺坐在他身旁他连看的精力都没有。
突然耳朵里被塞进了还带着体温的耳机,刘志宏转过头就看到易烊千玺靠着座椅,眼睛是闭着的。
耳边是从未听过的轻音乐,刘志宏觉得心情变得好了一些。
下了车,迎接他们的是一阵冷风。
刘志宏拉高了校服的拉链,把脖子和下巴一并缩到了领子里。易烊千玺正想嘲笑他这副模样,被一个后天窜出来的黑影吓了一跳,连忙伸出手盖在刘志宏的后脑勺上。
接着就是一巴掌挥到了刘志宏的后脑勺,准确的说是易烊千玺的手,刘志宏被这力道打得一个趔趄。
易烊千玺龇牙咧嘴地收回手,转头就骂:“王俊凯你有病吧?下这么狠的手。”
“抱歉抱歉,没收住劲儿。志宏你没事吧?”王俊凯揉了揉刘志宏的脑袋,刘志宏摇了摇头。
“别忍他,下次就往死里回揍。”说话的是王源,嘴里还嚼着糖。
“王源,好像和你一块长大的人是我。”
“所以我才能很深刻地认识你可怕的嘴脸。”
“滚蛋。”

四个人被老师催着站回了自己的班级,领了床垫被单之后才去了各自的宿舍。
“你要睡上铺还是下铺?”
“都行。”
“唉,那我睡上铺吧,先帮我把被子和床垫套一下。”
“嗯。”
两个人有条不紊地套了两床被子和床垫,然后把洗漱用具摆放好,就坐回了刘志宏的床上。
“你看王俊凯下这狠手。”易烊千玺伸出手给刘志宏看还留在手上的红痕,“要不是我出手护你,你肯定给打成个傻子了。”
刘志宏只是笑,不知道该回应什么。
这时候楼下响起了哨声,催集合了。
虽然太阳已经出来了,但是气温还是不高,刘志宏又忍不住缩起了脖子。
大多数人也是这样一副缩头缩脑的模样,教官一见他们就冷笑了两声,让他们集体绕操场蛙跳暖和暖和身子。
“哈……完蛋了,明天肯定腿软。”易烊千玺一边蹦哒一边还有心思聊天。
“……”然而体力不咋样的刘志宏没有这个心情。
跳的双腿都打颤了,就开始站军姿,不少女生都挺不住,报告声此起彼伏。好在教官也没对他们太狠,松了口就让他们原地休息了。
“真没想到一开始就这么累。”易烊千玺抱怨了一声,转头没看到刘志宏,一低头发现他正坐在地上给自己揉腿呢。易烊千玺也就势坐到了他边上,伸长了腿,“也给我揉揉。”
刘志宏看他一眼,手里使劲捏了一把。
“嗷!我腿不能动了……刘志宏你等下可得背我。”
“不背,让你露宿操场。”
“叫你和王俊凯离远点,都学坏了。”
“呵呵。”刘志宏轻笑,还是伸手给易烊千玺正常地捏了一回,易烊千玺舒服地直叫唤。

第一天晚上没有训练,吃过晚饭人人回宿舍排队洗了澡,刘志宏和易烊千玺各自打了盆热水坐在刘志宏床上泡脚。
“舒服……”易烊千玺发出幸福的感叹,“对了志宏,等下有件事想找你帮忙。”
“嗯?”刘志宏还没来得及问,就被门口的呼唤打断了思路。
“刘志宏!等下跟我去看个东西!”王俊凯说着就扑了进来,差点踹翻了刘志宏的洗脚盆。
“哎哟你们还泡脚,真是懂得享受。”
“志宏等下跟我有事做。”
“王源借给你,我有要事。”
“你能有什么破事儿。”
王俊凯不说话了,就靠着床架子在一边等,看到刘志宏穿好了鞋就拉着他往外跑:“我会叫王源上来找你的!”

“叫我来看啥?”
“看星星。”
“……我回去睡觉好了。”
“来来,坐着看五分钟。”
然后刘志宏就被王俊凯拖着看了一个又一个的五分钟,脖子酸了就低头休息一会再看,最后王俊凯也受不住了,两人才勾肩搭背地回去了。
回去之后刘志宏问易烊千玺:“你刚才要讲什么呢?”
“我准备在最后一天的晚会上唱首歌。”易烊千玺凑近刘志宏耳边轻声说。
“哦……”
“本来想拉几个人伴舞,后来还是放弃了。”
“还好我跟着王俊凯跑了。”
“下次不准跑。”
所以说王俊凯到底叫我去是为啥呢?刘志宏百思不得其解。

其实只是看他俩太恩爱了一时想不开。

3.

“王俊凯叫你去干啥?”
“看星星。”
“好看吗?”
“太冷了。”

第二天就训练走正步,那整齐度叫一个惨不忍睹。不过之后被教官叫着每一排手挽着手走,那画面也是太美旁人无法直视。
刘志宏右手边挽着易烊千玺,踏着正步思绪已经飘到九霄云外了。
他想几个月前他和易烊千玺还是分属于两个世界的人,如今都能手挽着手(虽然不是出于本意)地站在一块儿了。
胡思乱想的后果就是步伐比别人慢了半拍,差点栽了个跟头被人拖着走。
“想什么呢你?”
“想……午饭吃什么。”
“你一说把我说饿了……”
刘志宏冲着易烊千玺狡黠地笑,易烊千玺气得用手捏住他的双颊,看他即使嘴嘟着提不起弧度,眉眼也弯弯地带着笑意。
易烊千玺一看就散了怒气,揉乱了他的头发作为惩罚。
下午帮厨,易烊千玺切洋葱切得眼泪直流,刘志宏削芋头削得手痒没法治,两个难兄难弟一个抹眼泪一个拼了命地洗手。
“我就应该跟着他们搓黄瓜去,说什么显示我的好刀工。”易烊千玺一个劲儿地用手背抹眼泪。
“我比较羡慕那些剥大蒜的,还有个小板凳。”
“那都是女孩子才去的。”
“这是歧视啊。”
饭蒸好了他们就一块一块地往碗里打,易烊千玺打饭,刘志宏摆碗,两人迅速地完成了任务。
“我也算是为人民服务了一回。”易烊千玺感叹。
“吃饭。”
“哎哟等下还得收碗,又要摸得一手油。”
“你不是负责倒垃圾那个吗?”
“……别提醒我。”
帮厨的人比其他班级的提前一些时间吃饭,吃完了就到后面去收碗筷了,洗的不干净的退回去重洗。
一开始刘志宏是轻松的,后来就是接踵而来的碗筷。一开始易烊千玺也是轻松的,后来就是一次又一次地抬走泔水桶。
“还真累。志宏来给大爷捏捏肩。”
“好的易大爷。”刘志宏站立到易烊千玺身后,当真给他捏起肩膀来。
“舒坦,赏你的。”易烊千玺从兜里掏了一会儿,拿出来个一角硬币,放到了刘志宏掌心里。
刘志宏颠了颠手中毫无分量的硬币,塞到了口袋里,又伸出手,“看我给你个一块钱的。”
“痛!”

到了晚上,大家才明白,这几天的噩梦,从今天才开始。
连续一百个蹲起,一百个俯卧撑,一百个高抬腿……做到后面就觉得能安安静静地站着都是幸福的。

“我累死了……”
“我也死了……”
“大家都死了……”
“第二天清晨,操场上静悄悄的,最后等候的教官耐不住性子吹响了口哨,还是没有人……随后,每一个班的教官走进了宿舍,看到的就是……一具又一具的……”
“赶紧闭嘴!”
众人把讲故事的人暴打了一顿(没有),各自忙着抢卫生间去了。

“刘志宏我爬不上去了。”
“那我跟你换?”
易烊千玺拽住要往上铺爬的刘志宏,“跟你开玩笑呢。”
刘志宏白了他一眼,“去睡觉。”
熄灯。

“刘志宏我要上台
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Muộnhttp://lzhong0917.lofter.com/Post/1d325a28_7d2ded4Tác giả: rối loạn trên khuôn mặt* Như mong đợi, như là một người người không có kinh nghiệm bằng văn bản cơ sở gió tốt* Có là không có tóc riêng biệt vì vậy lương tâm của tôi1.Liu Zhihong từ nhỏ đến lớn là một nhân cách submissive, không bao giờ muốn để đấu tranh cho mình một cái gì đó. Ông cảm thấy rằng tất cả là tốt, cạnh tranh không có trong bản chất của mình.Cho đến khi ông cuối cùng biết cảm giác sâu sắc của mong muốn khoảng một điều, chỉ để thấy rằng trước khi không chỉ bởi vì tôi không quan tâm.Nhưng những gì là việc sử dụng......Liu Zhihong nằm trên bàn, nhìn chằm chằm một cái nhìn thẳng vào.Ông Yi Yangqian con dấu của người, người là thiên tài của Thiên Chúa, và người tiêu dùng tốt, có vẻ như sắp ra của các nhân vật từ tiểu thuyết. Liu Zhihong là giống như một người đàn ông.Lớp, đã gặp khi họ chào nhau, không có fraternization.Đây là mối quan hệ giữa Qian XI, Yi yang và Liu Zhihong.Liu Zhihong trong vô hình người đàn ông đó loại lớp học, một trung, lớp không phải là hoạt động, ít người để giao tiếp với người dân, những đặc điểm không, không phải là những gì bạn nhớ.Miễn là một hoạt động tập thể là hoàn toàn quên rằng một.Yi Yangqian tourmaline là một nhân vật sáng cho Liu Zhihong, như một người đàn ông như Liu Zhihong là áp lực tâm lý tuyệt vời, cộng với họ là đồng tính, Liu Zhihong dám đặt này tình yêu trong trái tim tôi.Ngay cả khi bạn muốn làm một cái gì đó.Mặc của người khác lớn trường thống nhất, nhưng có cùng một ánh sáng và những người bình thường không.Nên phóng đại của họ. Liu Zhihong knock trên đầu được gọi là tôi muốn một số công cụ kỳ lạ.其实在学生中追人的举动其实不多见,大多数都是相处着突然就觉得能够处一处,就处了,然后再上升到一些情啊爱啊的范围。刘志宏觉着自己无论如何,也要和他当上朋友才是。和学霸交往的第一要义:问题目。刘志宏抓着数学试卷认认真真看了一遍,确定了几题是自己真正搞不懂的,心满意足地带着试卷走到易烊千玺的桌前。前几步跨着大步,后几步踩着小碎步。刘志宏就这么磨磨蹭蹭地到了易烊千玺的身边,“啪”得一下把试卷往桌上一拍。吓到了易烊千玺和周围的同学,同时还有刘志宏自己。“对、对不起,我就是想问个题目……手滑,手滑。”易烊千玺抬头认真地看了一眼来人,他记得是叫刘志宏,平时并没有什么交集。虽然有些好奇,不过易烊千玺还是暂时地将注意力放在了面前的试卷上。这是一份月考试卷,刘志宏的分数正卡在平均线上,会做的全没错,错的全不会。易烊千玺思考了片刻便拿出草稿纸给刘志宏讲解题目,刘志宏就站在一旁听着,也不知道听进去了多少。讲完了一题刘志宏就端起草稿纸细细研究,一副认真的模样。易烊千玺坐在座位上,右手转着笔,默默地打量起刘志宏来。刘志宏在他的课桌旁站得笔直,易烊千玺想着平时别人来问问题时大多数都是小半个身子趴在桌面上,撅着屁股占了窄小的过道,每当有人要经过时才会嬉皮笑脸地站起来而后又趴下。而刘志宏从始自终都保持着站姿,即使有人经过也不会觉得妨碍而停下来指责。或许就是这个原因才让人对他没有什么太大的印象,时时刻刻注意着不打扰别人,其实也就是将自己同他人隔离开了吧。不过……这样的人怎么会突然找我问问题呢?易烊千玺突然就来了些许兴趣。“我看不太明白,我回去研究一下。”看着刘志宏拿起自己的试卷就往座位上走,易烊千玺想也没想就抓住了他的手腕:“你哪儿没明白?我给你讲。”“啊?不用,我自己想一下就好。”被抓住了手腕的刘志宏心跳有些加速,想要立刻离开,可是把手拽出来似乎又显得有些奇怪。“那你没想明白一定要再来问我啊。”易烊千玺松开了手。为什么这么说,大概是有一种眼前这个人逃回去就再也不出来的感觉。“嗯。”刘志宏点点头。刘志宏回到座位上,细细研究了一下竟也是想通了,还有两题大题不懂,但是刘志宏已经鼓不起刚才的那份勇气了。有些丧气地趴回桌上,刘志宏开始望着窗外走神。易烊千玺支着下巴看刘志宏的后脑勺,他整个人趴在课桌上显出一副慵懒的姿态,和彼时的战战兢兢毫不相符。看了一会觉得大概是等不到他再过来了,易烊千玺走到刘志宏的身边,随手拖了一把身旁的椅子就在他身边坐下。“哎,我还有两道题没讲呢,你会了吗?”然后易烊千玺便饶有兴趣地看着刘志宏像一只惊弓之鸟一般弹起,手忙脚乱地摊开了自己的试卷。“还、还不会。”刘志宏看了一眼易烊千玺,又下意识地往里挪动了一下座椅,“你移进来一些吧,免得阻了别人的道。”易烊千玺听话地移动了椅子,对刘志宏的兴趣更加浓厚了。不过易烊千玺也没有忘了自己的职责,还是放下了其他心思乖乖地讲题。刘志宏也根本不记得自己还有其他心思乖乖地听题,他第一次发现自己对学习充满了乐趣。可能是爱情的力量。刘志宏羞耻地想,想完把自己羞了个满脸红。“你很热吗?”“有点……”刘志宏拿手当扇子给自己扇风,想到好像每部言情剧里都会有这样的镜头,然后又把自己弄尴尬了。“你明白了吗?”“我还要再想想。”“你想吧,想不明白再问我。”易烊千玺揉了揉刘志宏的头发,把随手拿的椅子放回原位,走了回去。“嗯。”易烊千玺盯着自己的左手看了一会,感觉手上还残留着头发柔顺的触感。刘志宏给他的感觉和其他的男生不同,总觉得像一只小动物。乖巧,容易受惊,惹急了大概也会咬人。挺有意思的。为了问题目,刘志宏开始不断地挑题目然后找出自己完全不明白的,把每一科的题都问了个遍。一开始还担心自己烦人,后来易烊千玺总是一副不厌其烦的模样也就放了心。到了下一次月考,刘志宏的成绩竟然直接窜到了班级前十,被班主任当众表扬的时候刘志宏感受着四面八方投来的目光又一次羞红了脸。小心翼翼地瞟了一眼易烊千玺,发现他也正朝着这个方向,两人目光对上。易烊千玺对他笑了笑,然后做了个口型,刘志宏看懂了,他说的:“记得请我吃饭。”刘志宏也笑了,对着易烊千玺点了点头。2.不知不觉刘志宏就和易烊千玺混熟了,人际关系也不知不觉地在改善。还顺便认识了易烊千玺的两个死党,在隔壁班,叫王源和王俊凯,人都挺好的,一个特爱吃一个特中二。高一的时候都有一次四天三夜的外地军训,到一个小型的训练基地去,几乎全市的中学都是在这里军训。前一天刘志宏整理了换洗衣物和洗漱用品,想着昨天易烊千玺对自己说“我和你睡一床吧”就兴奋的有点睡不着。其实只是分睡上下铺而已。上了大巴车一路上车里都是叽叽喳喳的,刘志宏靠着窗坐感觉头昏脑涨的。易烊千玺坐在他身旁他连看的精力都没有。突然耳朵里被塞进了还带着体温的耳机,刘志宏转过头就看到易烊千玺靠着座椅,眼睛是闭着的。耳边是从未听过的轻音乐,刘志宏觉得心情变得好了一些。下了车,迎接他们的是一阵冷风。刘志宏拉高了校服的拉链,把脖子和下巴一并缩到了领子里。易烊千玺正想嘲笑他这副模样,被一个后天窜出来的黑影吓了一跳,连忙伸出手盖在刘志宏的后脑勺上。接着就是一巴掌挥到了刘志宏的后脑勺,准确的说是易烊千玺的手,刘志宏被这力道打得一个趔趄。易烊千玺龇牙咧嘴地收回手,转头就骂:“王俊凯你有病吧?下这么狠的手。”“抱歉抱歉,没收住劲儿。志宏你没事吧?”王俊凯揉了揉刘志宏的脑袋,刘志宏摇了摇头。“别忍他,下次就往死里回揍。”说话的是王源,嘴里还嚼着糖。“王源,好像和你一块长大的人是我。”“所以我才能很深刻地认识你可怕的嘴脸。”“滚蛋。”四个人被老师催着站回了自己的班级,领了床垫被单之后才去了各自的宿舍。“你要睡上铺还是下铺?”“都行。”“唉,那我睡上铺吧,先帮我把被子和床垫套一下。”“嗯。”
两个人有条不紊地套了两床被子和床垫,然后把洗漱用具摆放好,就坐回了刘志宏的床上。
“你看王俊凯下这狠手。”易烊千玺伸出手给刘志宏看还留在手上的红痕,“要不是我出手护你,你肯定给打成个傻子了。”
刘志宏只是笑,不知道该回应什么。
这时候楼下响起了哨声,催集合了。
虽然太阳已经出来了,但是气温还是不高,刘志宏又忍不住缩起了脖子。
大多数人也是这样一副缩头缩脑的模样,教官一见他们就冷笑了两声,让他们集体绕操场蛙跳暖和暖和身子。
“哈……完蛋了,明天肯定腿软。”易烊千玺一边蹦哒一边还有心思聊天。
“……”然而体力不咋样的刘志宏没有这个心情。
跳的双腿都打颤了,就开始站军姿,不少女生都挺不住,报告声此起彼伏。好在教官也没对他们太狠,松了口就让他们原地休息了。
“真没想到一开始就这么累。”易烊千玺抱怨了一声,转头没看到刘志宏,一低头发现他正坐在地上给自己揉腿呢。易烊千玺也就势坐到了他边上,伸长了腿,“也给我揉揉。”
刘志宏看他一眼,手里使劲捏了一把。
“嗷!我腿不能动了……刘志宏你等下可得背我。”
“不背,让你露宿操场。”
“叫你和王俊凯离远点,都学坏了。”
“呵呵。”刘志宏轻笑,还是伸手给易烊千玺正常地捏了一回,易烊千玺舒服地直叫唤。

第一天晚上没有训练,吃过晚饭人人回宿舍排队洗了澡,刘志宏和易烊千玺各自打了盆热水坐在刘志宏床上泡脚。
“舒服……”易烊千玺发出幸福的感叹,“对了志宏,等下有件事想找你帮忙。”
“嗯?”刘志宏还没来得及问,就被门口的呼唤打断了思路。
“刘志宏!等下跟我去看个东西!”王俊凯说着就扑了进来,差点踹翻了刘志宏的洗脚盆。
“哎哟你们还泡脚,真是懂得享受。”
“志宏等下跟我有事做。”
“王源借给你,我有要事。”
“你能有什么破事儿。”
王俊凯不说话了,就靠着床架子在一边等,看到刘志宏穿好了鞋就拉着他往外跑:“我会叫王源上来找你的!”

“叫我来看啥?”
“看星星。”
“……我回去睡觉好了。”
“来来,坐着看五分钟。”
然后刘志宏就被王俊凯拖着看了一个又一个的五分钟,脖子酸了就低头休息一会再看,最后王俊凯也受不住了,两人才勾肩搭背地回去了。
回去之后刘志宏问易烊千玺:“你刚才要讲什么呢?”
“我准备在最后一天的晚会上唱首歌。”易烊千玺凑近刘志宏耳边轻声说。
“哦……”
“本来想拉几个人伴舞,后来还是放弃了。”
“还好我跟着王俊凯跑了。”
“下次不准跑。”
所以说王俊凯到底叫我去是为啥呢?刘志宏百思不得其解。

其实只是看他俩太恩爱了一时想不开。

3.

“王俊凯叫你去干啥?”
“看星星。”
“好看吗?”
“太冷了。”

第二天就训练走正步,那整齐度叫一个惨不忍睹。不过之后被教官叫着每一排手挽着手走,那画面也是太美旁人无法直视。
刘志宏右手边挽着易烊千玺,踏着正步思绪已经飘到九霄云外了。
他想几个月前他和易烊千玺还是分属于两个世界的人,如今都能手挽着手(虽然不是出于本意)地站在一块儿了。
胡思乱想的后果就是步伐比别人慢了半拍,差点栽了个跟头被人拖着走。
“想什么呢你?”
“想……午饭吃什么。”
“你一说把我说饿了……”
刘志宏冲着易烊千玺狡黠地笑,易烊千玺气得用手捏住他的双颊,看他即使嘴嘟着提不起弧度,眉眼也弯弯地带着笑意。
易烊千玺一看就散了怒气,揉乱了他的头发作为惩罚。
下午帮厨,易烊千玺切洋葱切得眼泪直流,刘志宏削芋头削得手痒没法治,两个难兄难弟一个抹眼泪一个拼了命地洗手。
“我就应该跟着他们搓黄瓜去,说什么显示我的好刀工。”易烊千玺一个劲儿地用手背抹眼泪。
“我比较羡慕那些剥大蒜的,还有个小板凳。”
“那都是女孩子才去的。”
“这是歧视啊。”
饭蒸好了他们就一块一块地往碗里打,易烊千玺打饭,刘志宏摆碗,两人迅速地完成了任务。
“我也算是为人民服务了一回。”易烊千玺感叹。
“吃饭。”
“哎哟等下还得收碗,又要摸得一手油。”
“你不是负责倒垃圾那个吗?”
“……别提醒我。”
帮厨的人比其他班级的提前一些时间吃饭,吃完了就到后面去收碗筷了,洗的不干净的退回去重洗。
一开始刘志宏是轻松的,后来就是接踵而来的碗筷。一开始易烊千玺也是轻松的,后来就是一次又一次地抬走泔水桶。
“还真累。志宏来给大爷捏捏肩。”
“好的易大爷。”刘志宏站立到易烊千玺身后,当真给他捏起肩膀来。
“舒坦,赏你的。”易烊千玺从兜里掏了一会儿,拿出来个一角硬币,放到了刘志宏掌心里。
刘志宏颠了颠手中毫无分量的硬币,塞到了口袋里,又伸出手,“看我给你个一块钱的。”
“痛!”

到了晚上,大家才明白,这几天的噩梦,从今天才开始。
连续一百个蹲起,一百个俯卧撑,一百个高抬腿……做到后面就觉得能安安静静地站着都是幸福的。

“我累死了……”
“我也死了……”
“大家都死了……”
“第二天清晨,操场上静悄悄的,最后等候的教官耐不住性子吹响了口哨,还是没有人……随后,每一个班的教官走进了宿舍,看到的就是……一具又一具的……”
“赶紧闭嘴!”
众人把讲故事的人暴打了一顿(没有),各自忙着抢卫生间去了。

“刘志宏我爬不上去了。”
“那我跟你换?”
易烊千玺拽住要往上铺爬的刘志宏,“跟你开玩笑呢。”
刘志宏白了他一眼,“去睡觉。”
熄灯。

“刘志宏我要上台
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Late
http://lzhong0917.lofter.com/post/1d325a28_7d2ded4
Tác giả: rối loạn trên khuôn mặt
* thực sự không có kinh nghiệm như một người sẽ viết một trường gió tốt
* Không có vấn đề riêng biệt Tôi thực sự lương tâm 1. Liu Zhihong từ nhỏ đến lớn là một tính cách ngoan ngoãn, không bao giờ muốn chiến đấu cho mình những gì. Anh cảm thấy ổn, không đấu tranh cho nhân vật của mình. Cho đến cuối cùng anh biết một điều ý nghĩa sâu sắc của sự ham muốn, không chỉ để hiểu hơn trận đấu chỉ vì không quan tâm. Nhưng lo lắng về việc sử dụng ah ...... là những gì Liu Zhihong nằm trên bàn, nhìn thẳng nhìn về một hướng. Ông nhìn thấy hàng ngàn người gọi là nấu chảy Xi Yi, được gọi là được thiên thiên tài, dân sự và quân sự có vẻ tốt, chỉ cần ra khỏi các nhân vật trong cuốn tiểu thuyết. Liu Zhihong xảy ra với tình yêu với một người như vậy. Classmate, gặp nhau khi nó sẽ chào nhau, không có bạn bè thân thiết. Đây là mối quan hệ giữa Liu Zhihong và dễ dàng để nấu chảy ngàn Yuxi. Liu Zhihong người vô hình trong lớp thuộc loại một thành tựu ở giữa, không hoạt động trong lớp, người ít hơn bình thường để giao tiếp với mọi người, không có tính năng, không phải do bộ nhớ tất cả mọi người. Ngay sau khi có một hoạt động tập thể, nó chắc chắn sẽ là một trong những thể quên được. Nấu chảy ra một ngàn Xi Yi Liu Zhihong, nó là một con số lấp lánh, giống như một người đàn ông Liu Zhihong cũng rất áp lực tâm lý, cộng với họ là người đồng tính, Liu Zhihong chỉ sẵn sàng để cho tình yêu này chỉ giữ tất cả mọi thứ. Ngay cả tôi muốn làm. Lớn và những người khác mặc đồng phục giống nhau, nhưng nó có, và những người bình thường không phải là cùng một vinh quang. Nó sẽ được phóng đại của họ. Liu Zhihong gõ đầu mắng mình như một số những điều kỳ lạ. Trong thực tế, những người đuổi theo sinh viên di chuyển trong thực tế hiếm, hầu hết trong số họ có thể có được cùng với đột nhiên cảm thấy một nơi, trên các nơi, và sau đó tăng lên một số cảm xúc của tình yêu ah nhiều ah. Liu Zhihong cảm thấy bản thân mình dù sao, và ông cũng đã trở thành một người bạn là. Ý nghĩa thứ nhất và học hỏi giao lưu Pa: Các vấn đề lưới. Liu Zhihong lấy giấy tờ toán học nghiêm túc nhìn lại, xác định một số vấn đề là họ thực sự không hiểu, mãn với giấy tờ đến dễ dàng để nấu chảy bảng một ngàn Xi của. Một vài bước tiến trước, sau khi bước vào một vài bước chia nhỏ. Liu Zhihong vậy tựa xung quanh và dễ dàng để nấu chảy ngàn Yuxi, "pop" là những gì các giấy tờ Wang Zhuoshang một nhịp. Hàng ngàn học sinh sợ hãi Yi Xi và nóng chảy xung quanh, cũng như Liu Zhihong mình. "Vâng, tôi xin lỗi, tôi muốn hỏi một chủ đề ...... tay trượt, tay trơn." Ngửi một ngàn Xi Yi nhìn nghiêm túc tính tới một, anh nhớ được gọi là Liu Zhihong, và thường không có giao lộ. Mặc dù một số tò mò, nhưng dễ dàng để nấu chảy ngàn hoặc tạm thời niêm phong sự chú ý vào các giấy tờ trước khi anh ta. Đây là một bài thi hàng tháng, Điểm số trung bình Liu Zhihong bị mắc kẹt trong đường dây, sẽ làm đầy đủ các đúng, sai là không đầy đủ. Nấu chảy ra một ngàn Xi Yi suy nghĩ một lúc rồi lấy hiệu là giấy nháp để giải thích Liu Zhihong, Liu Zhihong đứng một ngồi, không biết bao nhiêu nghe. Ông đã hoàn thành quá trình chuyển giấy nháp về một chủ đề Liu Zhihong nghiên cứu cẩn thận, một cái nhìn nghiêm trọng. Yi Xi ngửi một ngàn ngồi, rẽ phải Zhaobi, lặng lẽ nhìn từ Liu Zhihong đi. Liu Zhihong bên cạnh bàn mình đứng thẳng, dễ dàng ngửi Xi ngàn người ta thường nghĩ đến khi đặt câu hỏi chủ yếu là một nửa cơ thể nhỏ nằm trên máy tính để bàn, Juezhepigu chiếm lối đi hẹp, bất cứ khi nào có ai đó muốn đi qua Khi Xipixiaolian sẽ đứng lên và sau đó nhận được trên mặt đất. Và Liu Zhihong từ đầu đến cuối đã duy trì một lập trường, thậm chí nếu ai đó không nghĩ rằng thông qua và dừng lại để cản trở những lời chỉ trích. Điều này có thể giải thích lý do tại sao mọi người có được trên người không có nhiều ấn tượng, luôn luôn chú ý đến việc không làm phiền người khác, trên thực tế, là để cô lập mình khỏi những người khác thay thế. Nhưng ...... làm thế nào một người như vậy đột nhiên tìm thấy tôi hỏi vấn đề này? Dễ dàng ngửi một ngàn Xi đột nhiên đến một ít quan tâm. "Tôi hoàn toàn không hiểu, tôi quay lại và nhìn." Tôi đã xem Liu Zhihong nhặt giấy tờ của mình đi bộ đi ra ngoài trên ghế, dễ dàng để nấu chảy ngàn Xi Xiangyemeixiang nắm lấy cổ tay của mình: "Trường hợp đã làm bạn hiểu tôi? để cho bạn biết. "" ah? Không, tôi muốn giống như thế. "Liu Zhihong cổ tay đã bắt nhịp tim hơi nhanh, muốn bỏ đi ngay lập tức, nhưng đã rút lui của tay cầm có vẻ hơi lạ. "Sau đó, bạn nghĩ để hiểu thì phải hỏi tôi ah." Ngửi một ngàn Xi Yi cho đi. Tại sao bạn nói, có lẽ có một người đàn ông ở phía trước của đàn không còn chạy trốn ra khỏi cảm giác. "Ah." Liu Zhihong gật đầu. Liu Zhihong trở lại chỗ ngồi, cẩn thận nghiên cứu nó thực sự được tìm ra, có hai câu hỏi không hiểu những vấn đề lớn, nhưng Liu Zhihong trống không thể đủ khả năng để chỉ phần có can đảm. Một số đau khổ và nằm ngửa trên bàn, Liu Zhihong bắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ để đi đến Thiên Chúa. Hàng ngàn Xi Yi ngửi hỗ trợ cằm của mình để xem Liu Zhihong sau đầu, toàn bộ con người của mình đang nằm trên bàn cho thấy một cặp thái độ lười biếng, và vết thương thận không phù hợp. Lúc đó có lẽ không thể chờ đợi cho anh ta để đi, dễ nấu chảy ngàn đi quanh Yuxi Liu Zhihong, và dễ dàng kéo một chiếc ghế bên cạnh anh ngồi xuống bên cạnh anh. "Hey, tôi cũng định Tiêu đề không nói chuyện với nó, bạn sẽ không?" Và sau đó nó rất dễ dàng để nấu chảy một ngàn Xi Liu Zhihong xem với lãi suất trả lại chung chung như một sợ hãi, vội vàng để lây lan ra các giấy tờ của họ. "Ngoài ra, nó sẽ không." Liu Zhihong trông ngửi ngàn Xi Yi, và tiềm thức di chuyển một ghế nhỏ bên trong, "bạn di chuyển một số của nó đi vào, do đó chặn đường của người khác." Yi Xi chuyển nóng chảy ngàn vâng lời ghế, sự quan tâm mạnh mẽ hơn trong các Liu Zhihong. Nhưng dễ dàng để nấu chảy một ngàn Xi đã không quên nhiệm vụ của mình, hoặc đặt xuống những suy nghĩ khác ngoan ngoãn Topic. Liu Zhihong cũng không nhớ, có những suy nghĩ khác ngoan ngoãn lắng nghe câu hỏi, lần đầu tiên anh thấy mình trên những niềm vui học tập. Nó có thể là sức mạnh của tình yêu. Liu Zhihong xấu hổ để suy nghĩ, muốn hoàn thành sự xấu hổ của mình đã có một khuôn mặt đỏ. "Bạn đang nóng bạn?" "Chút ......" Liu Zhihong tốt khi quạt để quạt mình, suy nghĩ như mỗi bộ phim lãng mạn sẽ có một ống kính như vậy, sau đó được chính mình có được lúng túng. "Bạn có hiểu không?" "Tôi vẫn còn phải suy nghĩ về nó." "Bạn muốn nó, không hiểu hỏi tôi." Ngửi một ngàn Xi Yi Liu Zhihong xoa mái tóc của mình, nhặt lên ghế và đưa trở lại tại chỗ, quay trở lại. "Ah." Ngửi một ngàn Xi Yi nhìn chằm chằm vào bàn tay trái của mình một lúc, cảm thấy bàn tay cô vẫn mái tóc mềm mại khi chạm vào. Liu Zhihong cho anh ta và các chàng trai khác cảm thấy khác nhau, nó cảm thấy như một con thú nhỏ. Dễ thương, dễ sợ hãi, lo lắng để khiêu khích nó có thể sẽ cắn. Rất thú vị. Ra lệnh, Liu Zhihong bắt đầu để chọn chủ đề và sau đó tìm thấy họ hoàn toàn không hiểu, tiêu đề của từng phòng ban đã yêu cầu hơn và hơn. Và ban đầu lo lắng về khó chịu của họ, sau đó nấu chảy ra một ngàn Xi Yi trông giống như luôn luôn có một cách kiên nhẫn đặt trái tim. Để các kỳ thi tiếp theo, Liu Zhihong kết quả thậm chí còn đi trực tiếp đến lớp trong top ten, được giáo viên khen ngợi công khai Liu Zhihong cảm thấy trong tất cả các hướng khi mắt cast lại đỏ mặt. Cẩn thận liếc nhìn một ngàn Xi Yi ngửi, thấy anh cũng đang di chuyển theo hướng này, họ tìm kiếm trên. Dễ dàng ngửi một ngàn Xi mỉm cười với anh, sau đó thực hiện một miệng, Liu Zhihong đọc, ông nói: ". Tôi nhớ mời tôi ăn tối" Liu Zhihong cười, phải đối mặt với mùi một ngàn Xi Yi gật đầu. 2. vô Liu Zhihong dễ ngửi một ngàn Xi quen, các mối quan hệ cũng vô tình được cải thiện. Nhưng cũng có cách nào để biết Xi Yi ngửi một ngàn hai người bạn thân, trong các lớp học tiếp theo, nguồn cơn bão tố và Wangjun Kai, người đã tốt, một yêu thích đặc biệt trong đặc biệt hai. Khi một trường trung học có bốn ngày ba đêm trong lĩnh vực huấn luyện quân sự, đến một cơ sở đào tạo nhỏ đến gần như tất cả các đào tạo của thành phố trung học quân sự ở đây. Một ngày trước khi Liu Zhihong phân tích sự thay đổi quần áo và đồ dùng vệ sinh, suy nghĩ về ngày hôm qua ngửi một ngàn Xi Yi nói với bản thân mình, "Tôi sẽ ngủ một quán bar" trên sự phấn khích của một giấc ngủ ít. Trong thực tế, nó chỉ điểm cho ngủ trên giường tầng. Trên xe buýt tất cả các cách để các xe ầm ầm, Liu Zhihong ngồi chống lại các cửa sổ của cảm giác chóng mặt. Dễ dàng ngửi một ngàn Xi ngồi bên cạnh, cậu ấy thậm chí không nhìn vào năng lượng. Đột nhiên tai đã được nhồi với một nhiệt độ cơ thể cũng có tai nghe, Liu Zhihong quay đầu lại để xem một ngàn Xi Yi mùi chống lại ghế, nhắm mắt. Easy Listening tai bao giờ nghe, Liu Zhihong nghĩ rằng tâm trạng trở nên tốt hơn một chút. Theo xe, họ được chào đón bởi một vụ nổ của không khí lạnh. Đồng phục Liu Zhihong kéo dây kéo, cổ và cằm cùng nhau giảm tới sân cổ áo. Yi Xi được sẽ cười vào mặt anh giống cá đối ngàn cái nhìn của điều này, là một mua bóng Sprang sốc, nhanh chóng che tay lên mặt sau của đầu Liu Zhihong. Tiếp theo là một cái tát vào mặt vẫy tay ​​chào sự trở lại của đầu Liu Zhihong, chính xác để nói là dễ dàng để nấu chảy một ngàn tay Yuxi, Liu Zhihong bởi lực lượng này đóng một bước đi lảo đảo. Yi Xi nhăn mặt đau đớn mùi nghìn tay lại, quay lại và hét lên: "王俊凯bạn bị bệnh của nó dưới bàn tay tàn nhẫn như vậy ?." "Xin lỗi, xin lỗi, tịch thu nỗ lực sống Zhihong bạn ạ," Wang Junkai cọ xát Liu Zhihong của.? đầu, Liu Zhihong lắc đầu. "Đừng chịu đựng hit tiếp theo của mình trở lại để giết." Các diễn giả là Wang Yuan, miệng vẫn nhai đường. "Wang Yuan, giống như một người đàn ông trưởng thành, và bạn tôi." "Vì vậy, tôi có thể hiểu biết rất sâu sắc về mặt kinh khủng của mình." "Nhận ra." Bốn người đứng bởi các giáo viên vội vã trở lại lớp học của mình, chọn lên giường Sau pad tờ trước khi đi đến khu tương ứng của họ. "Bạn muốn ngủ Lay hoặc bunk?" "Tất cả các bên phải." "Vâng, tôi khi ngủ lây lan nó, xin vui lòng giúp tôi nhìn vào chăn và nệm tích tắc." "Ah." Hai người có phương pháp thiết lập hai mền, nệm, sau đó đặt đồ trong nhà tắm đặt ra, ngồi lại giường Liu Zhihong. "Bạn thấy Wang Junkai dưới bàn tay tàn nhẫn này." Ngửi một ngàn tay Xi Yi Liu Zhihong để xem vẫn nằm trong tay của Honghen, "Nếu tôi bắn bảo vệ bạn, bạn chắc chắn sẽ được gắn nhãn là một kẻ ngốc." Liu Zhihong chỉ cười, Tôi không biết phải trả lời. Tại thời điểm này tiếng còi vang lên xuống cầu thang, đôn đốc thu hồi. Mặc dù mặt trời đã đi ra, nhưng nhiệt độ không cao, Liu Zhihong không thể không thu nhỏ từ cổ. Hầu hết mọi người cũng xuất hiện nhút nhát như vậy, giảng viên thấy họ nhạo báng hoặc hai, để họ chung quanh ấm sân chơi nhảy vọt. "Ha ...... thúc vào ngày mai, chắc chắn hóa đá." Ngửi một ngàn Xi Yi Da mặt nhảy trong khi đó được cho là để trò chuyện. "......" Nhưng thể chất không Zeyang Liu Zhihong không có tâm trạng. Nhảy chân đã run rẩy, họ bắt đầu đứng quân tử, nhiều cô gái từ trong âm thanh báo cáo đi. May mắn thay, các giảng viên đã không quá khó khăn về họ, và để cho họ ra miệng rộng để nghỉ ngơi. "Tôi không mong đợi ngay từ đầu quá mệt mỏi." Ngửi một ngàn Xi Yi lại phàn nàn, quay xung quanh không thấy Liu Zhihong, một cây cung và tìm thấy anh đang ngồi trên mặt đất để chân của họ chà xát nó. Yi Xi cũng ngửi thấy một nghìn tiềm năng ngồi bên cạnh anh ta, căng hai chân, "cũng đã cho tôi cọ xát." Liu Zhihong nhìn anh, tay bị chèn ép cứng. "Ow! Đôi chân tôi không thể di chuyển ...... Liu Zhihong bạn đợi cho tiếp theo có thể lấy lại cho tôi." "Không trở lại, cho phép bạn ngủ trên sân chơi." "Ngươi và Wang Junkai ở lại đi, là xấu." "Oh." Liu Zhihong cười, hoặc tiếp cận đến một nghìn Xi Yi ngửi thường bị chèn ép lại, dễ dàng để nấu chảy một ngàn Xi thoải mái đến khi kêu gọi. Không có đêm đầu tiên đào tạo, tất cả mọi người trở về ký túc xá sau khi ăn tối hàng đợi tắm, Liu Zhihong dễ ngửi ngàn Yuxi từng đánh một xô nước ngồi trên giường Liu Zhihong feet. "Thoải mái ......" Yi Xi ban hành ngửi một ngàn tiếng thở dài hạnh phúc, "Có Zhihong, đợi cho một điều tiếp theo bạn đang tìm kiếm sự giúp đỡ." "Ah?" Liu Zhihong không có thời gian để hỏi, nó đã ở phía trước của các cuộc gọi bị gián đoạn suy nghĩ của người . "Liu Zhihong! Chờ với tôi để xem một cái gì đó!" Wangjun Kai nói anh ta xông vào, đá gần như tăng gấp đôi footbath Liu Zhihong của. "Oh bạn có đôi chân, thực sự biết làm thế nào để thưởng thức." Dưới "Zhihong và những thứ khác để làm với tôi." "Wang Yuan cho bạn mượn, tôi có một cái gì đó quan trọng." "Bạn có thể có bất cứ điều bị hỏng." 王俊凯không nói , dựa trên kệ trong các bên của giường, vv, xem Liu Zhihong đưa ông đặt trên đôi giày của mình, chạy: "Tôi sẽ đến với bạn vào nguồn cơn bão"? "Tôi nhìn vào những gì được gọi là". "ngôi sao" " ...... Vâng, tôi đi ngủ trở lại. "" Thôi nào, ngồi năm phút. "Sau đó, Liu Zhihong bị kéo Wangjun Kai xem cái khác năm phút, cổ đau khi phá xuống một lần nữa, và cuối cùng Wang cũng Junkai bởi live, hai tài năng vũ khí xung quanh để đi lại. Sau khi trở về hàng ngàn mùi Xi Yi Liu Zhihong hỏi: "Bạn đã nói gì về nó" "Tôi đã sẵn sàng để hát một bài hát về ngày cuối cùng của chương trình," Yi Xi nóng chảy ngàn nghiêng Liu Zhihong thì thầm. "Oh ......" "vũ công đã muốn kéo một vài người, sau đó tôi đã từ bỏ." "May mắn thay, tôi theo Wangjun Kai chạy." "Lưu không được phép chạy." Vì vậy, Wang Junkai bảo tôi đi cuối cùng là lý do tại sao nó? Liu Zhihong có vách ngăn. Trong thực tế, nó chỉ trông quá yêu thương do sự thôi thúc của thời điểm này. 3. "Wang Junkai cho bạn biết để đi làm?" "Sao." "Nhìn đẹp không?" "Lạnh". Ngày hôm sau trên chuyến tàu đi ngỗng, tính đồng nhất được gọi là đau khổ. Tuy nhiên, mỗi hàng sau khi được huấn luyện viên hét lên đi tay trong tay, hình ảnh đó là quá đẹp, những người khác không thể nhìn. Liu Zhihong giữ phía bên tay phải một ngàn Xi Yi phố, diễu hành tưởng ngỗng đã trôi dạt Cloud Nine. Ông muốn giảm bớt một vài tháng trước, ông ngửi thấy một nghìn Xi vẫn thuộc về hai người trên thế giới, bây giờ có thể được tay trong tay (dù không phải cho mục đích) đứng lên cùng nhau. Hậu quả là tốc độ của một nửa cáu kỉnh một nhịp chậm hơn so với những người khác, hầu như trồng lộn nhào đã được kéo đi. "Anh muốn gì?" "Nghĩ ...... những gì để ăn cho bữa trưa." "Bạn nói với tôi rằng đói ......" Liu Zhihong đạo Xi Yi mùi ngàn nụ cười ranh mãnh, dễ dàng để nấu chảy ngàn tay Yuxi véo anh ta tức giận má, để xem nếu anh ta thậm chí không thể cung miệng thổi còi, đặc điểm khuôn mặt cũng được uốn cong một nụ cười. Một nghìn Xi Yi ngửi một cái nhìn giận dữ vào lỏng lẻo, làm rối tóc của mình như là hình phạt. Buổi chiều để giúp nấu, dễ nấu chảy ra một ngàn Xi cắt cắt hành tây nước mắt DC, Liu Zhihong cắt khoai môn cắt quá ngứa không có quy định của pháp luật, một khóc một hai người bị đồng nghiệp điên để rửa tay. "Tôi nên làm theo họ chà dưa leo, nói cho tôi một con dao tốt." Yi Xi ngửi một ngàn khóc lóc với sự trở lại của một thử nghiệm của sức mạnh. "Tôi ghen tị nhiều hơn những vỏ tỏi, và có một ghế nhỏ." "Đó là cô gái duy nhất để đi." "Đây là phân biệt đối xử ah." Hấp cơm trên một mảnh đất của họ cho một bát để chơi, dễ dàng để nấu chảy một ngàn Xi Dafan Liu Zhihong đặt bát, hai người nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. "Tôi có thể được coi là một sự trở lại để phục vụ nhân dân." Yi ngửi một ngàn Xi tiếng thở dài. "Ăn." "Ouch, vv đã được tiếp nhận theo các bát, nhưng cũng dầu tay hữu hình". "Em không chịu trách nhiệm về rác mà bạn?" "...... Không nhắc tôi." Bếp giúp đỡ người ăn nhiều hơn các lớp khác một thời gian trước , hoàn thành chỉ sau để thu thập các món ăn, rửa không sạch trở lại để rửa nặng. Bắt đầu Liu Zhihong là dễ dàng, thì đó là một lũ của món ăn. Dễ dàng bắt đầu nóng chảy một ngàn Xi là dễ dàng, sau đó được mang đi một lần nữa và một lần nữa xô rửa. "Cũng mệt mỏi. Zhihong vắt vai để cung cấp cho các chú." "Tốt Yi chú". Liu Zhihong đứng để nấu chảy một ngàn Xi Yi phía sau, thực sự cho anh ta một thang máy để vai. "Thoải mái, thưởng cho ngươi." Ngửi một ngàn Xi Yi từ túi của mình một lúc, lấy ra một đồng xu, đặt Liu Zhihong cọ. Liu Zhihong Anh Anh trong tay của các trọng lượng của đồng xu là không có, nhồi vào một chiếc túi, Youshen bắn, "Nhìn tôi sẽ cung cấp cho bạn một đồng đô la." "Đau!" Vào buổi tối, chúng tôi đã hiểu được rằng cơn ác mộng này ngày kể từ ngày hôm nay bắt đầu. Một trăm squats liên tiếp, một trăm push-up, một trăm chân cao ...... Tôi cảm thấy có thể làm lại lặng lẽ đứng là hạnh phúc. "Tôi đang mặc ra ......" "Tôi đã chết ......" "Mọi người đều đã chết ......" "Sáng hôm sau, các sân chơi im lặng, và cuối cùng mất kiên nhẫn chờ đợi cho người hướng dẫn thổi còi, hoặc Không ai ...... Sau đó, mỗi người hướng dẫn lớp đi vào ký túc xá, để xem là ...... nhau với ...... "" nhanh chóng ngậm miệng lại! "đám đông để kể câu chuyện của những người bị đánh đập (không có) , nhà vệ sinh lấy mỗi bận rộn để đi. "Liu Zhihong tôi quá." "Tôi đã nói với bạn để thay đổi?" Yi Xi nắm lấy một nghìn lan giống cá đối để đi leo Liu Zhihong, "nói đùa với bạn." Liu Zhihong trắng vào anh, "Đi ngủ đi." Đèn . "Tôi đến để Liu Zhihong
























































































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: