Em yêu, anh sẽ nhớ loại từng được chọn được người tuỳ ý cô là một trò đùa thì mỗi một hình mặt cười của những người trẻ ở Anh đứng hình. Tôi biết tất cả những thứ tạo nên quá tuyệt vời của anh là làm cho anh cắn răng trở thành anh đã thề sẽ đánh một Phan là có lý do.Em yêu anh, tôi muốn anh nhớ tới Bắc Kinh trong ga tàu điện ngầm ở Anh sẽ nhớ căn nhà của anh đã chảy nước mắt đã phải gửi lời thề và vượt qua để chờ đợi và, tất nhiên, chúng tôi không giữ lại cho nhau những nụ cười sống động với tấm sợ là sau nhiều năm khó tìm được. Đó là ký ức đáng yêu nhất của anh trông anh sẽ nhớ lúc đó đi mãi mãi hạnh phúc và sạch hơn mặt bằng nhau để sưởi ấm, nhiệt độ.Tôi sẽ không bao giờ là phần ký ức của bến cảng.Tôi yêu anh đó. Bên trong có cái mùi khủng. Anh phải tranh anh đã hài lòng với nhau anh luôn luôn rõ ràng biết anh sẽ trở nên tốt hơn mọi người mới có âm thanh cần thiết nên cô luôn luôn im lặng có thói quen đứng xa chỉ lo được mọi người chú ý đến anh lại sợ mọi người quên anh.Anh không phải là những trải nghiệm của mình, ông ra đi trong những năm nhãn tự hạ mình xuống, tự tin.Sau đó anh trở nên vững chắc rồi. Anh biết cảm nhận sâu sắc khiến anh trở nên vô cùng nhạy cảm khiến anh giàu có hơn.Người bị xé rách dây thần kinh nhạy cảm đau chọc đến chóp máu "Bùm". Tôi biết anh giỏi chảy ra khỏi ký ức của mình, cô được chôn sâu vào phần cứng cho mình mạnh mẽ, đã tạo ra một cái cho anh. Anh may mắn đấy...Cùng nhìn lại mười năm cuối cùng của Bắc Kinh.Tôi vẫn còn nhớ anh ở lề đường và bị lạc. Ông nói với những người xung quanh "này...Lớn như vậy Bắc Kinh chúng ta nên đi đâu rồi? "Tôi muốn cho anh. - Cám ơn. Thành phố này gồm, em yêu, em không bị lạc đọc tin nhắn của cậu rất muốn nói với anh rằng: tôi, người bạn thân của anh cuối cùng cũng tìm được đường về nhà.Tôi làm cho anh hạnh phúc thật xa...
đang được dịch, vui lòng đợi..
