Mù trong chiến tranh thế giới thứ hai đã là trong trạng thái đóng chụp, mặc dù phi hành đoàn cho dịp này để mở chính thức của blog-vi, nhưng có lẽ chỉ cập nhật mỗi tuần một lần, được làm cho có lệ, những gì là gì khác hơn là phi hành đoàn chuyển sang hẻo lánh điều kiện rất khó khăn, chỉ để tìm thấy làm thế nào đáng kể vẻ đẹp tự nhiên và sự nhiệt tình của các diễn viên đến với nhau, xin vui lòng tiếp tục mong muốn và hỗ trợ của mù của thế chiến II.Bình minh Bian Baixian họ tỉnh táo, nằm trên giường chán chải vi-Bo, bộ phim mới của mình liên quan đến danh sách của vài trong số các nền tảng chính thức chiến tranh mù và KAI Studio. Trước khi sử dụng Twitter chủ yếu là giao tiếp với đồng nghiệp, đã được mở cửa mỗi ngày được yêu cầu mỗi ngày bằng cách nói, chỉ đơn giản là áp dụng cho tài khoản, nhưng đã là ít hơn nhiều ít, và bây giờ đột nhiên phát hiện ra rằng đây là cách duy nhất để biết Jin Zhongren, Bian Baixian trở nên cứng, vào tâm trí của một cái gì đó, biết rằng có không có bản Cập Nhật, không thể ngừng đánh răng mỗi ngày.Ngày hôm đó quay lại văn phòng sau khi các bài giảng, Bian Baixian thu thập giấy tờ xếp chồng sang một bên cho thời gian được, thường xuyên và đã diễn ra điện thoại di động của mình. Đối diện với điều chỉnh bài tập ở nhà Jin Minshuo muốn cười: "những gì là sai với bạn? "Bian Baixian" tốt "là một, để phản ứng sau khi sự nổi lên:" eh? Tôi xin lỗi? ”Jin Minshuo chỉ điện thoại di động của mình: "trước khi bạn thấy số điện thoại của một tháng không có ngày bây giờ, tôi có thể giúp bạn? "Bian Baixian nhận ra quá nhiều, nụ cười, bỏ điện thoại trở lại trong ngăn kéo:" tôi không chán. "Jin Minshuo theo dõi Bian Baixian xi măng đất lên đáng kể và có ý nghĩa không bận tâm chỉnh giấy tờ và thay đổi các chủ đề:" nói, không có chiến tranh thế giới trong nhiều ngày. ”Bian Baixian họ lưỡng lự, và từ từ nói, "có. ”Ông đã không nhận thấy.Diễn tập một vài ngày trước khi ông đến auditorium để xem các sinh viên là nhiều lần yêu cầu bồi thường để biết kiến trúc sinh viên lịch sử Hoa hậu Benson hát bài hát trên sân khấu, sau đó nó là kết thúc của trường, Oh se-Hoon slung trên vai túi đi tìm anh ta, Yuli dài đứng ở nền, tinh khiết sạch chỉ như một bức tranh nhẹ nhàng đột quỵ. Bian Baixian giữ guitar muốn nghĩ rằng, Oh se-Hoon hát. Ý nghĩa của lời bài hát có lẽ, tôi không sao, đừng lo lắng, tôi đã rất đầy đủ, phù hợp với những cảm xúc mới, cảm ơn bạn rất nhiều, nhưng tôi xin lỗi.Một người khôn ngoan, một sự im lặng đột ngột, đứng ở phía trước của Bian Baixian nhảy khỏi sân khấu ở một mất mát như một lời thú nhận từ chối cao học sinh, tất cả trong các mặt đỏ, tôi không biết những gì khác tôi có thể nói. Bian Baixian nhanh chóng yên tâm anh ta: "nhưng chúng tôi vẫn đang bạn bè, và sau đó là trước khi. ”Biết đây là việc nhượng quyền lớn nhất, không phải là sẵn sàng để ghi biểu thức được xem trong Oh se-Hoon trên mặt.Bian Baixian và không có cách nào khác, và sau đó một mình có thể chỉ được tránh và Oh se-Hoon, một khi chỉ có hai người trong văn phòng ông sẽ xin lỗi để đi cho một kiểm tra, thậm chí mua một chiếc xe đạp mới, người bán dạo mệt mỏi hơn một xe buýt đông đúc mỗi ngày, nhưng cũng đã cắt một cơ hội để liên lạc với Oh se-Hoon. Bian Baixian cắt đôi khi tự hỏi cho dù bạn đang làm quá, nghĩ rằng để xác định bây giờ là tốt hơn so với một procrastinator.Oh se-Hoon, người tự hào và nhạy cảm, xem Bian Baixian do không gần với điểm nơi cuối cùng đã bắt đầu xa lánh sau này, hơi thở Xiao Suodi làm việc.而关于他的背景也终于有些苗头浮出水面,同事又是羡慕又是鄙夷,说他是有钱人家的小孩,不需要养家糊口发展事业,只是想体验一下老师所谓的生活,能坚持这么久,已经算是不易。卞白贤更加确定吴世勋的伤感应该很快就会过去,他那样的人,大概习惯了要什么就有什么,在自己这里出了意外肯定会受到伤害,但是马上会有更美好的事物呈现在他眼前,他那琳琅满目应接不暇的生活,有没有自己都是照样继续的。就这样洗脱了让吴世勋露出那种难过的表情的负罪感,卞白贤下意识又把手机往外掏:“也许是生病了吧。”金珉硕不置可否地摇摇头:“他家里的那些事情你听说了吗?我觉得他应该是腻了,可能不会再来上班。”卞白贤自认对吴世勋还是有几分了解,后者上课时飞扬的神采还历历在目,对待每一个学生每一次作业的认真也让卞白贤难以忘怀,他能感觉出来吴世勋是真心喜欢这份工作,所以到底怎么了呢?卞白贤终于把注意力从手机上转移了一些,想了想,走出办公室给吴世勋打了个电话,一直没有人接,卞白贤无计可施,给他留言问他是否生病了,什么时候能回来上班。Hung lên điện thoại, và subconsciously brushed vi-blog, KAI Studio Cập Nhật bài viết, có là ngay cả hình ảnh và mờ một nhân vật ở độ sâu của Phòng, đang nắm giữ một vài tờ giấy giữa các ngón tay và cảm giác của những gì nhìn. Văn bản được đọc kịch bản của KAI. Bian Baixian đã không giữ lại từ cười, Đức hạnh của mình hoặc đọc kịch bản, cũng tính toán để một tư thế. Do đó, nó xuất hiện rằng ông đã khôn ngoan, không để cho nghệ sĩ mở tài khoản Twitter cá nhân để giữ cho kết cấu của họ thực sự tốt, những người như Jin Zhongren, ràng buộc ông sẽ không nhận được vào rắc rối, nhưng bây giờ thì có thể là một loại thần tượng.Hãy suy nghĩ của một số sob.Bian Baixian nhấp chuột vào hình ảnh lớn, hầu như bức tranh trở thành thậm chí rõ ràng hơn, có thể cho biết tính năng trên khuôn mặt Jin Zhongren. Có thể quá bận rộn và đã được gỡ bỏ, hoàn toàn lãng phí đi trong một vòng tròn, mặc quần áo màu đen đặc biệt là gió, nếp nhăn trán chặt chẽ ngồi kiệt sức. Chuyển tiếp và cũng là một giọng nói đau đớn, Bian Baixian Twitter ID là rất thời trang, là viết tắt của tên của mình cộng với một sinh nhật hậu tố, ông không phải suy nghĩ để nhiều, đăng một giọt nước mắt trong biểu hiện như một tán tỉnh, do đó, nhiều ngày chăm sóc cuối cùng đã hạ cánh xuống, được thay thế, và Bian Baixian đã không giữ lại cười.Quay lại để đi đến các tin tức, xem là oh se-Hoon, từ đơn giản: "tôi không sao, đừng lo lắng về nó. "Vì vậy tôi không biết những gì để trả lời:" đó là tốt. ”他渐渐觉得身心里已经没有什么激烈的爱恨,那些折磨他的秘密他已经告诉了金钟仁,虽然两人的关系遭到了意料之中的毁灭性打击,至今也无法获得金钟仁的原谅,但是他们之间已经不存在什么不可告人的龌龊过往,这样反而让卞白贤觉得轻松。又等了几天,吴世勋还是没有出现,手机直接关掉了。卞白贤这才有些担心,去年级组查了他当时登记的家庭住址,下了班骑着车想过去看看。一路骑过去才发现越来越不对劲,行人慢慢稀少渐至消失,树木倒是越来越高大密集,落叶的季节已经过去,光秃的枝干指着灰蒙的天空,宽阔的道路上偶尔过去一辆车,除此之外世界寂静得可怕。直到最终在一个独立的大院落前停下,卞白贤目瞪口呆地再次核对地址,是的,还真没找错。他一时有些踟蹰,来的时候没跟吴世勋打过招呼,现在这样大概也不方便进去了,正在那里犹豫不决,里面开出来一辆黑色的车,卞白贤推着自行车往旁边让了让,车却在他身前停下了,玻璃往下滑,露出一张他熟悉的脸,惊讶地看过来。卞白贤倒是又惊又喜:“鹿鲤?!”车里的人大概也没想到会在这里碰到卞白贤,示意司机开下车道停住,推开门下来,笑着跟卞白贤打招呼:“好久不见了。”久别重逢,两人各自百感交集,寒暄了些别后近况,终归是越来越陌生了,聊不出太多的话。卞白贤觉得有些伤感,见鹿鲤神色憔悴,眼角还有泪痕,又穿着全黑的裙装,外套是更深的黑色,胸前别着孤零零凄凉的白花。忍不住多事地问:“你怎么会在这里?”鹿鲤长吁短叹像是不知道从何说起,卞白贤担心地又追问一遍,她才说:“朋友的爸爸过世了,明天就是葬礼,我们这些同辈份的朋友先过来吊唁。”还来不及细说,不知道这场丧事跟吴世勋到底是什么关系,后面又开过来辆车,在两人附近停稳了,从里面走下来一个人,卞白贤一看立刻非常紧张,打着招呼:“鹿哥。”往日总是对卞白贤非常看不上眼的鹿晗没什么心情计较称呼,对着卞白贤说话的时候甚至称得上难得的和气,他问:“你也是来看望世勋的?”卞白贤终于明白发生了什么事情,震惊的脸色无法掩饰,据实相告:“世勋在我们班实习,好几天不来上班了,我担心他所以才过来看看,不知道他家里出事。”鹿鲤眼眶又红了:“你和世勋是朋友吧?要是能安慰安慰他就好了,他不愿意见人……他九岁就被送出国,和伯父才团聚不久,就……”鹿晗伸手揽过鹿鲤的肩膀安慰她,也微妙地打断了她的话。转而打量着卞白贤:“怪不得你穿成这样就来了,我借套衣服给你,你换了我带你进去,可以看看世勋。”卞白贤有些受宠若惊:“我去合适吗?”鹿晗眉眼间的戾气忽然就浮了上来,打量卞白贤一眼,不轻不重地说:“不合适?”卞白贤倒不知道如何回答了。鹿晗明显还有话,但是碍于鹿鲤在场没有往下说,也不允许卞白贤分辨,嘱咐司机先送鹿鲤回去,他带着卞白贤回了吴家。卞白贤进去发现密密麻麻的车辆一直快停到大门口,气氛肃穆至极,一眼看过去只有黑白相间的颜色,三两站在车外的人几乎都没有交谈,有的刚下来有的已经准备走。鹿晗目不斜视,一路上也没人过问他,轻车熟路绕进一个偏院,推开门一直转弯开门,最后停在一个房间,出去了一会儿,很快臂弯里就搭着挂着黑色西装的衣架进来,示意卞白贤接过去:“就在这里换吧。”这房间好像是一个休息室,玻璃窗落地更衣镜,靠墙有两个单人沙发,一个立柜,鹿晗走过去就在沙发上坐下,翘起腿点了烟,抬头才发现卞白贤还呆在那里:“还在等什么。”看在鹿晗眼里,大家都是男人没什么避讳,可是在卞白贤看来,和鹿晗这样的男人在如此逼仄的空间里单独相对,还要让他主动宽衣解扣,实在是有点为难。鹿晗看见卞白贤难堪的脸色,哑着喉咙笑了笑:“你不是不行吗,怕什么。”一句话说得卞白贤上脸,耳朵都红了,转过身背对着鹿晗,却又面对上那该死的镜子,而鹿晗颇玩味的目光正毫不掩饰地上下打量着他,猜不透含义。卞白贤硬着头皮把外套毛衣逐一脱下,幸亏最里面本来就穿着白色的衬衫。接下去到了最尴尬的部分,卞白贤手按在皮带的金属扣上,从镜子里看了鹿晗一眼,后者的脸在烟雾后面,眼睛里的光却非常骇人,卞白贤知道他正在仔仔细细观察自己,可是也没别的办法,皮带解开,拉链拉下,咬牙坐到鹿晗身边,往下脱着裤子。“你真是挺有本事的。”周围没了别人,鹿晗终于凉凉地开口:“招惹完鹿鲤,又去惹吴世勋。”卞白贤换上的裤子提到一半,讶异于鹿晗的结论:“我和世勋就是同事。”鹿晗笑了笑,笑容里有些说不清道不明的情绪,提起一个卞白贤陌生的名字:“不然你以为吴亦凡能容你到今天。”卞白贤觉得这些人一个比一个神经,但也不敢说出口。“你这样子哪里像不行,我看你倒是厉害得很。”鹿晗这样说。卞白贤不知道他到底指什么,只好不做声,站起来把裤子穿好,又拿过西装外套。接下去鹿晗也没再为难他,等他把换下来的衣服挂在立柜里,两个人并没有出去,而是在这座复杂庞大的建筑内部曲曲折折又绕了几个来回,终于进入了主楼,天色非常暗,看样子不是下雨就是要下雪。鹿晗推开一扇门,带着卞白贤进去,里面还坐着几个人,看见鹿晗去而复返问又怎么了,鹿晗不理会,直接对着房间最深处的男人说
đang được dịch, vui lòng đợi..