出,试图摒弃这种扰人的感觉桃花后执手到老。但还是徒劳,她还是感觉不远处就有一双眼睛在静静地注视着自己,它在暗,他们在明。她忍不住打了个寒颤, dịch - 出,试图摒弃这种扰人的感觉桃花后执手到老。但还是徒劳,她还是感觉不远处就有一双眼睛在静静地注视着自己,它在暗,他们在明。她忍不住打了个寒颤, Việt làm thế nào để nói

出,试图摒弃这种扰人的感觉桃花后执手到老。但还是徒劳,她还是感觉不远处


出,试图摒弃这种扰人的感觉

桃花后执手到老。但还是徒劳,她还是感觉不远处就有一双眼睛在静静地注视着自己,它在暗,他们在明。她忍不住打了个寒颤,恐惧透过每一个毛孔渗了全身,寒意由内而外,指尖都变得森凉,这种感觉很熟悉,像极了她在大半夜收到青灯木偶时的惊悚。人的恐惧情绪来源于未知,冷静如许桐也不能幸免于难。她并不相信送青灯木偶的是鬼魂之作,但这种无时无刻不被人监视的感觉糟糕透了。

她的手心出了汗,冷汗。盛天伟察觉出来,用力地攥了攥她的手,低语,“别怕,我在呢。”

他的掌心有温度,多少缓解了许桐的紧张。她抬眼看他的脸颊,心中有了一丝动容。这么多年从未有男人对她说这句话,一直以来她都是以强者自居,尤其是在职场之上,她从未退让过任何人,甚至做得比男人还好。她不想这么累,但不知怎么的就穿上了战士的盔甲。别人都在羡慕她身上盔甲所带来的光芒,却不知她是有多想卸掉这一身沉重的盔甲。

盛天伟来到沈强家的对面,站定后抬手敲了敲门。许桐站在他的身后,听着他的敲门声心里就发慌。他的力道很轻,如果换成其他楼房再正常不过的声响,可此时此刻就变了味道。也许是这幢楼真的太安静了,哪怕一丁点声音都会特别明显,这敲门声就好像是长了脚似的,在整个楼道里回荡着,听着瘆人。

没人应门。

像是意料之中,但,细思极恐。

许桐的呼吸加促了,可能是周遭太安静了,耳朵开始嗡嗡作响,太阳穴也在一涨一涨地跳,她紧紧攥着盛天伟的手,生平第一次如此地来依赖男人。盛天伟没再敲门了,伸手压了压门把手。

却不曾想,房门,开了。

……

罗池这个司机做得称职,在被顾初和陆北辰轮番轰炸后他终于消停了。车子一路前行到了市区,结果正巧是晚高峰,远远的就是一长串的红灯,堪比过年还要热闹。车速慢了下来,跟着前边一大片的红灯挪得像是蜗牛。顾初抻着头左看看右看看,罗池见状取笑,“咱好歹也是从魔都里出来的人吧,怎么跟刘姥姥逛大观园似的呢?”

“这是首都,是天子脚下能一样吗?”顾初丝毫不在乎罗池的“取笑”,脸近乎贴在车窗上感叹,“不过啊这天子脚下也堵的了,都说北京是全国的心脏,这血管里的血都融心脏里了,心脏受得了吗?”

“顾小妹,你这是职业病犯了?”罗池笑呵呵的,又马上改口,“哎不对,现在应该称你为顾医生了,是吧?”

“你想这么叫我,我也就应着了,对于我这种天才来说,成为顶尖级的医生没什么难的。”顾初十分不谦虚地说。

罗池挑眉,“行啊,够自信。”

“自信源于能力,我相信我的能力。”顾初嘻嘻哈哈。

他们两个你一言我一语,陆北辰坐在旁边只是浅浅地笑不说话,看着他们两个相互逗贫。又过了会儿,顾初感叹,“路况真是让人揪心啊,还是上海好,虽然也堵车吧,但堵不死。哎,罗池,咱们能不能绕道啊?”

“一条大道通罗马。”罗池给了她解释,“这条路不准右转不准掉头的,没办法,只能等着。”

“看吧看吧,这就是弄堂少的弊端吧。”顾初叹气。

罗池好心提醒她,“北京没弄堂,只有胡同

冷面女法医。”

“性质都一样嘛。”顾初突然又想到什么,咯咯直笑,反身趴在陆北辰的肩膀上说,“我终于明白这里治安好的原因了。”

显然她心情很好,陆北辰亦能感受的到,所以,他的心情也格外轻松,低笑,“愿闻其详。”

顾初在他耳畔懒洋洋道,“这种路况歹徒想跟警察飙车都难啊。”

她的气息柔柔软软,落在他的耳周,怀中柔软,呼吸芬香,陆北辰只觉得周身有些燥热了,身体的某一处有了熟悉的生理反应。他顺势揽过她的腰,修长漂亮的手指与她的教缠,一度地恨不得将她揉进体内。但毕竟是在外面,前头还坐着罗池,他压着这股子燥热,努力克制,始终轻轻浅浅地笑。

对于堵车这种事顾初压根就不着急,因为有陆北辰在,跟他在一起什么都是好的,而且他向来忙,在上海的时候都不能说时时刻刻见面的那种,现在堵车堵得正是时候,现在她就想粘着他,他不工作陪着她。

车行西长安时,顾初眼尖,“呀,是故宫!”

从小到大她走过不少地方,国内的国外的,国内大多数是跟父亲谈生意有关,顾家的药推往全国,但重点还是南方城市居多,那时候父亲要到各个南方城市出差,母亲就会带着她同父亲前往,而国外大多数是度假了,当然,也见父亲跟一些老外在谈跟生意有关的事,但具体的她就不知道了。

北京这座城在她的记忆里永远是定格的,看了太多的书和电视剧,实际上踩在北京这片土地上还是头一遭。长安街像是限行,再加上晚高峰,车子就正正好好停在*附近,让她着实看见了真实的紫禁城。见她满脸放光,陆北辰笑道,“明后天带你四处逛逛。”

顾初连连点头。

陆北辰看着她,眼神像是在宠溺个孩子。

“那咱们现在去哪?”顾初问。

陆北辰搂过她,“带你去吃饭。”

“等你的时候都吃饱了。”她故意怨怼。

陆北辰抿唇一笑,抬腕看了眼时间,“晚餐要正常吃。”

“那……我推荐你一家不错的餐厅呗。”顾初扯了扯他衣领,一脸的美滋滋。在上海的时候她就订了家餐厅,想着在那里给他庆祝生日,交付了一些定金,让餐厅备了生日蛋糕和鲜花,没错,她承认这种方式有点老土,而且还都是男人给女人过生日的伎俩,但她实在想不出还有什么更浪漫的方式,她总不能骑个重型摩托车给他说,嗨北辰,其实你摩托车骑得也挺好的,咱们在长安街上兜风吧。

非得被交警拦住来一番“爱国教育”。

陆北辰这人向来低调,他应该不会大肆宣扬今天是他的生日,想必罗池他们也都不知道,那么今年的生日就让她和他两个人静悄悄地度过就好。然后,她会亲手奉上生日礼物,那可是她精心选购的大衣,看现在北京的天气,正适合穿。看吧,她的庆祝方式就是这么简单直接。

陆北辰闻言她的话后,略感新鲜,“以前不是没到过北京吗?还有推荐的餐厅?”

“这年头网络很发达的,陆大教授


盛宠商家寡妇。”

陆北辰微微挑眉,“酒店附近也有不错的餐厅,倒不如先跟我回酒店。”

顾初眨巴了两下眼,想着要不要先同意他的建议?罗池笑得暧昧,“陆教授,这还没天黑呢,要不要这么着急回酒店啊?”

这句话说得意思直接,顾初一下子就明白了,脸“蹭”地红了,当然也不好意思再跟罗池拌嘴,一低头,脸埋在陆北辰的怀里。

“有法律上规定这个时间不允许回酒店吗?”她害羞的模样令陆北辰的心里如同猫抓,痒痒的,左手轻抚她的头,右手把玩着她的手指,看向罗池,似笑非笑,“就算我着急,也正常吧?”

顾初一听这话心脏掀动更快,抬手锤了陆北辰一下。

陆北辰笑了,低沉的笑声于胸腔,震了她的耳朵,也烫了她的心。

前方移动了,车子缓缓行走。罗池熟练地掌控着车速,没继续拿着这件事来大做文章,直截了当说,“哎,你们明晚怎么私底下庆祝团聚都行啊,今晚可得跟我走。”

“什么意思?”陆北辰淡淡地问。

“大家伙的意思。”罗池从后视镜看了他一眼,一脸神秘,“也是大家伙的一番心意,陆教授,拒绝了可不好啊。”

“兜圈卖关子不是你的长项罗池。”陆北辰嘴角微微上扬。

罗池当然知道说服不了陆北辰,于是转战顾初,“嘿顾医生,北京这边可有不少小姑娘喜欢陆教授呢,今晚的局就是倾慕陆教授的姑娘们攒的,错过今晚,你可没有验明正身的机会了啊,咱可是陆大教授正牌的女友啊,不能便宜了别人。”

顾初抬头盯着陆北辰。

陆北辰马上解释,“别听他胡说八道,哪有什么小姑娘?”

“不对哦,有情况。”顾初笑看着他,“莫名其妙地把我扔在机场两个多小时,不让我给罗池他们打电话,自己的手机又关机,这不像是你的做事风格,除非……”

陆北辰一脸警觉地看着他,“除非什么?”

“除非就是你在陪哪个小姑娘,工作再忙怎么就不能让我来找你呢?”顾初指着她,“你在北京包养女人!”

陆北辰一脸无奈,包养女人?她怎么想的?

罗池在前头添油加醋了,大有唯恐天下不乱的张罗劲,“所以今晚你能当缩头乌龟吗?陆教授可一直没跟那些姑娘们表明自己不是单身啊。”

顾初瞪着陆北辰。

陆北辰狠狠瞥了一眼后视镜,见顾初用“恶毒”的目光盯着自己瞧,马上表明立场,“别人若问,我怎么还会伪装单身?”

“男人不都喜欢主动投怀送抱的嘛~”顾初拉长了声音,凑近了他,“别把自己摘得那么清高啊。”

陆北辰干脆把她搂过来,叹气,“我哪有时间看别的女人?”

“那你怎么不参加大家伙给你攒的局?”顾初轻笑着问。

陆北辰总算知道女人较真起来十头牛都拉不回来,便妥协了,“好好好,参加,你随我一起痞女驭夫,杠上九千岁。”

“你想把我撇下也不可能啊,难道把你拱手让给那些对你虎视眈眈的姑娘们啊。”顾初笑嘻嘻地说。

罗池上纲上线,“对对对,让她们瞧瞧什么样的女人才能配得上我们陆大教授。”

“罗池,你最好别逼着我对你动手术刀。”陆北辰一字一句道。

罗池马上闭嘴。

顾初却在旁“扑哧”乐了。

陆北辰见状后,又气又笑又无奈的,抬手用力地揉了揉她的脑袋做惩罚。

夕阳彻底沉去,天边最后一点光亮都埋在了云海之中。月光有些残冷,晃在玻璃上惨白一片。

沈强对面屋的门开了,一推,吱呦呦的响,是生了锈的声响,上一次许桐来是房门大开,她没听见这么刺耳的动静。

屋子里没开灯,盛天伟伸手按了下开关,没电。窗子也没像上次似的打开,所以很是安静,哪怕是风声都没有。玄关很暗,如若不是洒进来的一点点月光,这房间里的光线还成问题。盛天伟拉着许桐往屋子里走,没透风,许桐只闻得空气里都是发霉的气味,刺激着鼻腔异常难受。客厅的光线稍稍亮些,那些窗帘还在,但摇椅不在了,更别提那个脚踩绣花鞋跟她说了奇怪话的婆婆了。

“当时她就坐在这里,有张摇椅。”许桐指了指离窗子很近的位置。

盛天伟皱紧了眉头,“据我所知,这个房子一直是空着的。这栋楼要拆迁,很多住户都搬走了。”盛天伟拿出早就备好的手电筒,同时给了许桐一支。

两束灯光打落交叉,房间里又亮了不少。

盛天伟和许桐分屋查看,希望能找到一些线索。就这样,盛天伟进了主卧,许桐到了对面的次卧。所谓主卧,面积不大,格局传统,家具什么的都搬走了,只留有一把已经泄了海绵的破椅子。盛天伟用手电筒扫了一圈,没发现什么可疑的,而就在这时,次卧里传出许桐的惊叫声,听这声音像是遭受了极大的恐惧。

盛天伟全身一颤,二话不说就冲进了次卧,却见许桐的手电筒已经掉地,一束光亮直直地打在了西墙的墙角,墙上隐约挂着什么,有一半暴露在光线里,白色的,像是纸扎的花。次卧没窗子,所以光线比主卧暗的多,借着手电筒的光,盛天伟看见许桐整个人都贴在对面墙上,脸色惨白。

他上前,低问,“怎么了?”

许桐哆哆嗦嗦地伸手,指向了正前方。

盛天伟顺着她指着的方向把手电筒打过去。

光,照亮了对面的西墙。

那墙上被另只手电筒映亮的果然是白纸扎好的花,围了个半圆形,白花下是一张破旧的小桌子,桌子上面有个供奉香火的小铜炉,铜炉正对着的,竟是张遗像!

花,是给死人扎的;

炉内的香灰是为死人燃尽的;

这是张,祭台红尘恋歌之妃尝天下。

黑白的遗照上是位上了年龄的老婆婆,槁枯毫无表情的脸颊,死灰般的双眼,正在幽幽地盯着入侵者。盛天伟目光蓦地一怔,许桐一手紧紧攥着他的衬衫,一手指着遗照上的老婆婆,上下牙齿直打颤,“她……就是她,那天出现在这间房子里的老婆婆就是她!”

盛天伟想要上前,被许桐一把抓住了。他低声安慰她才松手。他往前走,许桐紧紧贴着他的身子也往前移,一直来到遗照前。那老婆婆的脸看上去愈发阴森。盛天伟拿起了遗照,近看,相框里有一排小字:逝于五月六日

许桐也见到了小字,瞪大了双眼,低喃,“她死了?不可能,我不可能见到鬼的,这世上不会有鬼的。”

盛天伟将手中的遗照缓缓放回原位。

“一定是她。”许桐被吓得不轻,姣好的小脸都透着幽青,“这些天我就觉得一直有人在盯着我,一定就是她,她死了?难道真是鬼?”

“不,她不是鬼。”盛天伟的面色也不大那么好看,低声,“她是,郭香云。”

……

罗池将车停好后已经七点多了,夜幕降临。

周遭很繁华,也很热闹,全都是打扮时尚的年轻男女。

顾初下了车,打了个冷颤,这天儿还真是冷。风过,头顶上的银杏簌簌而落,在灯红酒绿下更是光斑非常,顾初看得入迷,想象着如果换
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
出,试图摒弃这种扰人的感觉桃花后执手到老。但还是徒劳,她还是感觉不远处就有一双眼睛在静静地注视着自己,它在暗,他们在明。她忍不住打了个寒颤,恐惧透过每一个毛孔渗了全身,寒意由内而外,指尖都变得森凉,这种感觉很熟悉,像极了她在大半夜收到青灯木偶时的惊悚。人的恐惧情绪来源于未知,冷静如许桐也不能幸免于难。她并不相信送青灯木偶的是鬼魂之作,但这种无时无刻不被人监视的感觉糟糕透了。 她的手心出了汗,冷汗。盛天伟察觉出来,用力地攥了攥她的手,低语,“别怕,我在呢。” 他的掌心有温度,多少缓解了许桐的紧张。她抬眼看他的脸颊,心中有了一丝动容。这么多年从未有男人对她说这句话,一直以来她都是以强者自居,尤其是在职场之上,她从未退让过任何人,甚至做得比男人还好。她不想这么累,但不知怎么的就穿上了战士的盔甲。别人都在羡慕她身上盔甲所带来的光芒,却不知她是有多想卸掉这一身沉重的盔甲。 盛天伟来到沈强家的对面,站定后抬手敲了敲门。许桐站在他的身后,听着他的敲门声心里就发慌。他的力道很轻,如果换成其他楼房再正常不过的声响,可此时此刻就变了味道。也许是这幢楼真的太安静了,哪怕一丁点声音都会特别明显,这敲门声就好像是长了脚似的,在整个楼道里回荡着,听着瘆人。 没人应门。 像是意料之中,但,细思极恐。 许桐的呼吸加促了,可能是周遭太安静了,耳朵开始嗡嗡作响,太阳穴也在一涨一涨地跳,她紧紧攥着盛天伟的手,生平第一次如此地来依赖男人。盛天伟没再敲门了,伸手压了压门把手。 却不曾想,房门,开了。 …… 罗池这个司机做得称职,在被顾初和陆北辰轮番轰炸后他终于消停了。车子一路前行到了市区,结果正巧是晚高峰,远远的就是一长串的红灯,堪比过年还要热闹。车速慢了下来,跟着前边一大片的红灯挪得像是蜗牛。顾初抻着头左看看右看看,罗池见状取笑,“咱好歹也是从魔都里出来的人吧,怎么跟刘姥姥逛大观园似的呢?” “这是首都,是天子脚下能一样吗?”顾初丝毫不在乎罗池的“取笑”,脸近乎贴在车窗上感叹,“不过啊这天子脚下也堵的了,都说北京是全国的心脏,这血管里的血都融心脏里了,心脏受得了吗?” “顾小妹,你这是职业病犯了?”罗池笑呵呵的,又马上改口,“哎不对,现在应该称你为顾医生了,是吧?” “你想这么叫我,我也就应着了,对于我这种天才来说,成为顶尖级的医生没什么难的。”顾初十分不谦虚地说。 罗池挑眉,“行啊,够自信。” “自信源于能力,我相信我的能力。”顾初嘻嘻哈哈。 他们两个你一言我一语,陆北辰坐在旁边只是浅浅地笑不说话,看着他们两个相互逗贫。又过了会儿,顾初感叹,“路况真是让人揪心啊,还是上海好,虽然也堵车吧,但堵不死。哎,罗池,咱们能不能绕道啊?” “一条大道通罗马。”罗池给了她解释,“这条路不准右转不准掉头的,没办法,只能等着。” “看吧看吧,这就是弄堂少的弊端吧。”顾初叹气。 罗池好心提醒她,“北京没弄堂,只有胡同冷面女法医。” “性质都一样嘛。”顾初突然又想到什么,咯咯直笑,反身趴在陆北辰的肩膀上说,“我终于明白这里治安好的原因了。” 显然她心情很好,陆北辰亦能感受的到,所以,他的心情也格外轻松,低笑,“愿闻其详。” 顾初在他耳畔懒洋洋道,“这种路况歹徒想跟警察飙车都难啊。” 她的气息柔柔软软,落在他的耳周,怀中柔软,呼吸芬香,陆北辰只觉得周身有些燥热了,身体的某一处有了熟悉的生理反应。他顺势揽过她的腰,修长漂亮的手指与她的教缠,一度地恨不得将她揉进体内。但毕竟是在外面,前头还坐着罗池,他压着这股子燥热,努力克制,始终轻轻浅浅地笑。 对于堵车这种事顾初压根就不着急,因为有陆北辰在,跟他在一起什么都是好的,而且他向来忙,在上海的时候都不能说时时刻刻见面的那种,现在堵车堵得正是时候,现在她就想粘着他,他不工作陪着她。 车行西长安时,顾初眼尖,“呀,是故宫!” 从小到大她走过不少地方,国内的国外的,国内大多数是跟父亲谈生意有关,顾家的药推往全国,但重点还是南方城市居多,那时候父亲要到各个南方城市出差,母亲就会带着她同父亲前往,而国外大多数是度假了,当然,也见父亲跟一些老外在谈跟生意有关的事,但具体的她就不知道了。 北京这座城在她的记忆里永远是定格的,看了太多的书和电视剧,实际上踩在北京这片土地上还是头一遭。长安街像是限行,再加上晚高峰,车子就正正好好停在*附近,让她着实看见了真实的紫禁城。见她满脸放光,陆北辰笑道,“明后天带你四处逛逛。” 顾初连连点头。 陆北辰看着她,眼神像是在宠溺个孩子。 “那咱们现在去哪?”顾初问。 陆北辰搂过她,“带你去吃饭。” “等你的时候都吃饱了。”她故意怨怼。 陆北辰抿唇一笑,抬腕看了眼时间,“晚餐要正常吃。” “那……我推荐你一家不错的餐厅呗。”顾初扯了扯他衣领,一脸的美滋滋。在上海的时候她就订了家餐厅,想着在那里给他庆祝生日,交付了一些定金,让餐厅备了生日蛋糕和鲜花,没错,她承认这种方式有点老土,而且还都是男人给女人过生日的伎俩,但她实在想不出还有什么更浪漫的方式,她总不能骑个重型摩托车给他说,嗨北辰,其实你摩托车骑得也挺好的,咱们在长安街上兜风吧。 非得被交警拦住来一番“爱国教育”。 陆北辰这人向来低调,他应该不会大肆宣扬今天是他的生日,想必罗池他们也都不知道,那么今年的生日就让她和他两个人静悄悄地度过就好。然后,她会亲手奉上生日礼物,那可是她精心选购的大衣,看现在北京的天气,正适合穿。看吧,她的庆祝方式就是这么简单直接。 陆北辰闻言她的话后,略感新鲜,“以前不是没到过北京吗?还有推荐的餐厅?” “这年头网络很发达的,陆大教授盛宠商家寡妇。” 陆北辰微微挑眉,“酒店附近也有不错的餐厅,倒不如先跟我回酒店。” 顾初眨巴了两下眼,想着要不要先同意他的建议?罗池笑得暧昧,“陆教授,这还没天黑呢,要不要这么着急回酒店啊?” 这句话说得意思直接,顾初一下子就明白了,脸“蹭”地红了,当然也不好意思再跟罗池拌嘴,一低头,脸埋在陆北辰的怀里。
“有法律上规定这个时间不允许回酒店吗?”她害羞的模样令陆北辰的心里如同猫抓,痒痒的,左手轻抚她的头,右手把玩着她的手指,看向罗池,似笑非笑,“就算我着急,也正常吧?”

顾初一听这话心脏掀动更快,抬手锤了陆北辰一下。

陆北辰笑了,低沉的笑声于胸腔,震了她的耳朵,也烫了她的心。

前方移动了,车子缓缓行走。罗池熟练地掌控着车速,没继续拿着这件事来大做文章,直截了当说,“哎,你们明晚怎么私底下庆祝团聚都行啊,今晚可得跟我走。”

“什么意思?”陆北辰淡淡地问。

“大家伙的意思。”罗池从后视镜看了他一眼,一脸神秘,“也是大家伙的一番心意,陆教授,拒绝了可不好啊。”

“兜圈卖关子不是你的长项罗池。”陆北辰嘴角微微上扬。

罗池当然知道说服不了陆北辰,于是转战顾初,“嘿顾医生,北京这边可有不少小姑娘喜欢陆教授呢,今晚的局就是倾慕陆教授的姑娘们攒的,错过今晚,你可没有验明正身的机会了啊,咱可是陆大教授正牌的女友啊,不能便宜了别人。”

顾初抬头盯着陆北辰。

陆北辰马上解释,“别听他胡说八道,哪有什么小姑娘?”

“不对哦,有情况。”顾初笑看着他,“莫名其妙地把我扔在机场两个多小时,不让我给罗池他们打电话,自己的手机又关机,这不像是你的做事风格,除非……”

陆北辰一脸警觉地看着他,“除非什么?”

“除非就是你在陪哪个小姑娘,工作再忙怎么就不能让我来找你呢?”顾初指着她,“你在北京包养女人!”

陆北辰一脸无奈,包养女人?她怎么想的?

罗池在前头添油加醋了,大有唯恐天下不乱的张罗劲,“所以今晚你能当缩头乌龟吗?陆教授可一直没跟那些姑娘们表明自己不是单身啊。”

顾初瞪着陆北辰。

陆北辰狠狠瞥了一眼后视镜,见顾初用“恶毒”的目光盯着自己瞧,马上表明立场,“别人若问,我怎么还会伪装单身?”

“男人不都喜欢主动投怀送抱的嘛~”顾初拉长了声音,凑近了他,“别把自己摘得那么清高啊。”

陆北辰干脆把她搂过来,叹气,“我哪有时间看别的女人?”

“那你怎么不参加大家伙给你攒的局?”顾初轻笑着问。

陆北辰总算知道女人较真起来十头牛都拉不回来,便妥协了,“好好好,参加,你随我一起痞女驭夫,杠上九千岁。”

“你想把我撇下也不可能啊,难道把你拱手让给那些对你虎视眈眈的姑娘们啊。”顾初笑嘻嘻地说。

罗池上纲上线,“对对对,让她们瞧瞧什么样的女人才能配得上我们陆大教授。”

“罗池,你最好别逼着我对你动手术刀。”陆北辰一字一句道。

罗池马上闭嘴。

顾初却在旁“扑哧”乐了。

陆北辰见状后,又气又笑又无奈的,抬手用力地揉了揉她的脑袋做惩罚。

夕阳彻底沉去,天边最后一点光亮都埋在了云海之中。月光有些残冷,晃在玻璃上惨白一片。

沈强对面屋的门开了,一推,吱呦呦的响,是生了锈的声响,上一次许桐来是房门大开,她没听见这么刺耳的动静。

屋子里没开灯,盛天伟伸手按了下开关,没电。窗子也没像上次似的打开,所以很是安静,哪怕是风声都没有。玄关很暗,如若不是洒进来的一点点月光,这房间里的光线还成问题。盛天伟拉着许桐往屋子里走,没透风,许桐只闻得空气里都是发霉的气味,刺激着鼻腔异常难受。客厅的光线稍稍亮些,那些窗帘还在,但摇椅不在了,更别提那个脚踩绣花鞋跟她说了奇怪话的婆婆了。

“当时她就坐在这里,有张摇椅。”许桐指了指离窗子很近的位置。

盛天伟皱紧了眉头,“据我所知,这个房子一直是空着的。这栋楼要拆迁,很多住户都搬走了。”盛天伟拿出早就备好的手电筒,同时给了许桐一支。

两束灯光打落交叉,房间里又亮了不少。

盛天伟和许桐分屋查看,希望能找到一些线索。就这样,盛天伟进了主卧,许桐到了对面的次卧。所谓主卧,面积不大,格局传统,家具什么的都搬走了,只留有一把已经泄了海绵的破椅子。盛天伟用手电筒扫了一圈,没发现什么可疑的,而就在这时,次卧里传出许桐的惊叫声,听这声音像是遭受了极大的恐惧。

盛天伟全身一颤,二话不说就冲进了次卧,却见许桐的手电筒已经掉地,一束光亮直直地打在了西墙的墙角,墙上隐约挂着什么,有一半暴露在光线里,白色的,像是纸扎的花。次卧没窗子,所以光线比主卧暗的多,借着手电筒的光,盛天伟看见许桐整个人都贴在对面墙上,脸色惨白。

他上前,低问,“怎么了?”

许桐哆哆嗦嗦地伸手,指向了正前方。

盛天伟顺着她指着的方向把手电筒打过去。

光,照亮了对面的西墙。

那墙上被另只手电筒映亮的果然是白纸扎好的花,围了个半圆形,白花下是一张破旧的小桌子,桌子上面有个供奉香火的小铜炉,铜炉正对着的,竟是张遗像!

花,是给死人扎的;

炉内的香灰是为死人燃尽的;

这是张,祭台红尘恋歌之妃尝天下。

黑白的遗照上是位上了年龄的老婆婆,槁枯毫无表情的脸颊,死灰般的双眼,正在幽幽地盯着入侵者。盛天伟目光蓦地一怔,许桐一手紧紧攥着他的衬衫,一手指着遗照上的老婆婆,上下牙齿直打颤,“她……就是她,那天出现在这间房子里的老婆婆就是她!”

盛天伟想要上前,被许桐一把抓住了。他低声安慰她才松手。他往前走,许桐紧紧贴着他的身子也往前移,一直来到遗照前。那老婆婆的脸看上去愈发阴森。盛天伟拿起了遗照,近看,相框里有一排小字:逝于五月六日

许桐也见到了小字,瞪大了双眼,低喃,“她死了?不可能,我不可能见到鬼的,这世上不会有鬼的。”

盛天伟将手中的遗照缓缓放回原位。

“一定是她。”许桐被吓得不轻,姣好的小脸都透着幽青,“这些天我就觉得一直有人在盯着我,一定就是她,她死了?难道真是鬼?”

“不,她不是鬼。”盛天伟的面色也不大那么好看,低声,“她是,郭香云。”

……

罗池将车停好后已经七点多了,夜幕降临。

周遭很繁华,也很热闹,全都是打扮时尚的年轻男女。

顾初下了车,打了个冷颤,这天儿还真是冷。风过,头顶上的银杏簌簌而落,在灯红酒绿下更是光斑非常,顾初看得入迷,想象着如果换
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!

Ra, cố gắng để thoát khỏi cảm giác khó chịu này sau khi xử lý để đào cũ. Nhưng vẫn vô ích, cô vẫn cảm thấy không xa mắt cô lặng lẽ quan sát chính mình, nó đang ở trong bóng tối, họ được mô tả. Cô không thể không rùng mình, sợ hãi thấm qua mỗi lỗ chân lông của cơ thể, cái lạnh từ trong ra ngoài, ngón tay đã trở thành Sen mát mẻ, cảm giác này là rất quen thuộc, giống như hầu hết các đèn ở giữa đêm cô nhận được Khi con rối kinh dị. Nỗi sợ hãi của người dân đến từ không biết, bình tĩnh Tong không thể tồn tại như đã hứa. Cô không tin rằng việc gửi một đèn trong con rối là làm cho ma, nhưng cảm giác này đang được theo dõi tất cả các thời điểm khủng khiếp. Bàn tay cô ấy ra khỏi mồ hôi, mồ hôi. Sheng Tianwei phát hiện nó, buộc phải nắm tay nắm tay cô, thì thầm, "Đừng lo lắng, tôi ở đây." Nhiệt độ lòng bàn tay của ông, bao nhiêu để giảm bớt những căng thẳng Xu Tong. Cô nhìn lên và thấy khuôn mặt của mình, đã đưa ra một dấu vết của việc di chuyển. Vì vậy, nhiều năm chưa bao giờ có một người đàn ông nói với câu nói của mình, đã được mạnh mẽ cô là chính nó, đặc biệt là về nơi làm việc, cô không bao giờ thỏa hiệp bất cứ ai, thậm chí còn làm tốt hơn so với nam giới. Cô không muốn để được như vậy mệt mỏi, nhưng tôi không biết làm thế nào để đặt trên áo giáp của một người lính. Những người khác ghen tị với áo giáp của cô đã đưa đến ánh sáng, nhưng tôi không biết cô muốn bao nhiêu để được nhẹ nhõm của một bộ áo giáp nặng. Shen Qiang Sheng Tianwei đi qua ngôi nhà, gõ cửa, nâng cao tay của mình sau khi đứng yên. Xu Tong đứng phía sau, nghe tiếng gõ vào cửa và trái tim tôi rơi nước mắt. Sức mạnh của mình là rất nhẹ, thay thế bằng các tòa nhà khác nếu nó âm thanh bình thường, tại thời điểm này, nó có thể thay đổi hương vị. Có lẽ tòa nhà này thực sự là quá yên tĩnh, ngay cả một chút âm thanh sẽ được đặc biệt rõ ràng, điều này giống như một tiếng gõ cửa như một chân dài, vang vọng khắp hành lang, nghe Shen người. Không ai trả lời cửa. Giống như tôi mong đợi, nhưng ý nghĩ tốt rất sợ hãi. Xu Tong thở cộng với pro, có thể là quá yên tĩnh xung quanh, tai bắt đầu rung, đền còn là một trong những động một để nhảy lên, hai bàn tay nắm chặt Sheng Tianwei, lần đầu tiên rất nhiều phụ thuộc vào đàn ông . Sheng Tianwei không gõ cửa lần nữa, đạt áp lực của tay nắm cửa áp lực. Nhưng không muốn, cánh cửa, mở ra. ...... Luochi trình điều khiển này làm y có thẩm quyền sau khi bị tấn công sớm và đất Beichen cuối cùng anh tiểu thể. Chiếc xe tất cả các con đường phía trước cho thành phố, kết quả sẽ xảy ra là cao điểm buổi tối, là một danh sách dài các tia sáng đỏ, so sánh với các năm mới mà còn sống động. Tốc độ chậm lại, tiếp theo là đèn đỏ ở phía trước của một động thái lớn giống như một ốc. Gu đầu căng ra đầu bên trái để xem cái nhìn đúng, Lo Chi thấy trêu chọc, "bất kể kết quả là chúng tôi đã ra khỏi sự kỳ diệu của folks, làm thế nào với Liu bà đến thăm Grand View Garden giống như nó?" "Nó là thủ đô, là ở chân của hoàng đế có giống nhau không? "Luo Gu không quan tâm về sự khởi đầu của hồ bơi," trêu chọc ", gắn liền với khuôn mặt gần một tiếng thở dài cửa sổ", nhưng ah này cũng là chặn các hoàng đế ở chân, cho biết Bắc Kinh là trung tâm của đất nước, điều này mạch máu tan băng trong trái tim, trái tim có thể chịu đựng được? "" Gu Sister, bạn là những gì có tội, bệnh nghề nghiệp? "Lo Chi Xiaohe, sau đó ngay lập tức sửa chữa chính mình," hey không, bạn nên bây giờ được gọi là Tiến sĩ Gu, phải không? "" Bạn muốn gọi tôi, tôi sẽ được với, và cho tôi những tài năng này, nó đã trở thành bác sĩ cấp cao nhất không phải là khó. "Gu cho biết ngay từ đầu là không khiêm tốn. Lo Chi lông mày, "OK, ah, đủ tự tin." "Tự tin bắt nguồn từ khả năng, tôi tin vào khả năng của tôi." Gu đầu cười. Hai trong số họ, bạn làm cho tôi một ngôn ngữ, Beichen Lu ngồi bên cạnh chỉ có nụ cười cạn không nói được, hai người nhìn nhau buồn cười khác nghèo. Sau đó, sau một lúc, thở dài Gu sớm, "con đường thực sự lo lắng ah, hay Thượng Hải là tốt, mặc dù nó ách tắc giao thông, nhưng chặn chết. Hey, Lo Chi, chúng ta có thể đi vòng ah?" "Con đường qua Roma." Lo Chi đã cho cô giải thích, "Không phải lần lượt No U-turn con đường này, không có cách nào, chỉ có thể chờ." "Hãy nhìn xem, đây là một con hẻm nhỏ hạn chế nó." Gu thở dài đầu. Lo Chi vui lòng nhắc nhở cô, "Bắc Kinh đã làm ngõ, hẻm chỉ lạnh pháp y nữ." "Bản chất là những điều tương tự." Gu đột nhiên bắt đầu suy nghĩ về những gì, cười khúc khích, nói dối phản trên vai của Beichen Lu cho biết, "Tôi cuối cùng hiểu tại sao an ninh tốt ở đây. "Rõ ràng cô ấy đã cảm thấy tốt, Miss North Star cũng có thể cảm thấy rằng, do đó, tâm trạng của anh cũng rất dễ dàng, nụ cười thấp", sẽ đánh giá cao thêm chi tiết. "Gu đầu vào tai anh uể oải Road, "Con đường này bọn tội phạm đua muốn cảnh sát gặp khó khăn." bột mềm hơi thở của cô, rơi trên tuần tai, cánh tay mềm mại, hơi thở thơm, Beichen Lu toàn thân chỉ cảm thấy hơi nóng, cơ thể của một Với một phản ứng sinh lý quen thuộc. Ông Homeopathic Languo eo, ngón tay mảnh mai của cô với khá bọc giảng dạy của cô, cô đã lo lắng để chà xát cơ thể. Nhưng đó là ở bên ngoài, người đứng đầu cũng ngồi Lo Chi, nhấn xúc xắc nóng của mình, kiềm chế, luôn luôn mỉm cười nhẹ nhàng cạn. Đối với ùn tắc giao thông vào đầu những điều như vậy chỉ đơn giản là không quan tâm lo lắng, bởi vì có đất trong Beichen, với anh ta những gì là tốt, và ông luôn bận rộn, ở Thượng Hải không thể nói rằng tất cả các thời gian khi họ để đáp ứng các loại ùn tắc giao thông hiện nay chặn đúng lúc, và bây giờ cô muốn vào anh ta, anh ta không làm việc với cô ấy. Khi đại lý Tây Trường An, Gu sớm tinh mắt, "Yeah, Tử Cấm Thành!" Cô đi rất nhiều nhỏ đến lớn địa phương, quốc gia, nước ngoài, và trong nước lớn đó là để làm kinh doanh với cha mình về thuốc push giản dị cho đất nước, nhưng tập trung chủ yếu là thành phố phía nam, khi cha ông để đi đến thành phố miền Nam khác nhau về kinh doanh, cô mất mẹ cô sẽ đi với cha của mình, nhưng hầu hết trong số họ đang đi nghỉ ở nước ngoài, tất nhiên, để xem cha mình nói chuyện với một số người nước ngoài trong các vấn đề kinh doanh liên quan, Nhưng cô không biết cụ thể. Bắc Kinh thành phố này trong trí nhớ của cô sẽ luôn được cố định, và đọc sách và chương trình truyền hình quá nhiều, trên thực tế, là lần đầu tiên Bắc Kinh bước vào vùng đất này. Chang'an hạn như đường, cùng với các cao điểm buổi tối, chiếc xe không dừng lại ở * chỉ khu phố tốt, vì vậy cô đã thật sự thấy thành phố thực Tử Cấm Thành. Xem rạng rỡ khuôn mặt của cô, Beichen Lu cười, "ngày mai hoặc ngày bạn xung quanh." Gu đầu gật đầu. Beichen Lu nhìn cô, đôi mắt giống như những đứa trẻ hư hỏng. "Sau đó chúng tôi đi ngay bây giờ?" Gu sớm hỏi. Beichen Lu Louguo cô, "đưa bạn đi ăn tối." "Chờ đợi cho bạn khi họ đang ăn." Cô cố ý oán giận. Beichen Lu Minchun nụ cười, nâng cổ tay nhìn thời gian, "bữa ăn tối để ăn uống bình thường." "Đó là ...... Tôi khuyên bạn một nhà hàng chant tốt đẹp." Gu đầu kéo cổ áo của mình, khuôn mặt của mình tâng bốc. Tại Thượng Hải khi cô ta đặt nhà hàng, suy nghĩ về nơi để ăn mừng sinh nhật của mình, việc phân phối của một số các khoản tiền gửi, do đó, các nhà hàng đã chuẩn bị một chiếc bánh sinh nhật và hoa, có, cô thừa nhận theo cách đó một chút lỗi thời, nhưng cũng là người đàn ông mang đến cho một người phụ nữ sinh nhật trick, nhưng cô thực sự không thể nghĩ ra bất cứ điều gì theo cách lãng mạn hơn, cô không thể đi xe một chiếc xe máy nặng Tôi nói với anh, hey North Star, trên thực tế, bạn đi xe một chiếc xe máy cũng rất tốt, chúng tôi trong Đại lộ Trường An, đi xe nó. Bị ngừng lại do cảnh sát giao thông phải có một số "giáo dục lòng yêu nước." Người đàn ông Lu Beichen Điều này luôn luôn thấp chính, ông không nên rống lên hôm nay là sinh nhật của mình, Lo Chi có lẽ họ không biết, sau đó để cho sinh nhật của cô trong năm nay, và ông đã giống như hai người lặng lẽ. Sau đó, cô sẽ đích thân cung cấp món quà sinh nhật, nhưng cô cẩn thận chọn những chiếc áo khoác, nhìn thấy bây giờ thời tiết ở Bắc Kinh, nó là thích hợp để mặc. Hãy nhìn xem, cô ấy là rất đơn giản và trực tiếp cách để ăn mừng. Beichen Lu nghe lời cô, hơi ngọt, "Trong quá khứ chưa bao giờ được đến Bắc Kinh? Ngoài ra khuyến cáo nhà hàng?" "Đây là mạng lưới phát triển tốt đầu tiên, Giáo sư Lu Da Sheng các doanh nghiệp vật nuôi góa phụ." Beichen Lu hơi Tiaomei "Khách sạn cũng có một nhà hàng tốt gần đó, tôi thà nói chuyện với tôi trở về khách sạn." Gu Đầu tiên nhấp nháy một vài mắt, suy nghĩ đầu tiên đã đồng ý với đề nghị của ông khác? Lo Chi nụ cười mơ hồ, "Giáo sư Lu, mà không tối nào, bạn không vội vàng trở về khách sạn ah?" Đây là, thực sự, nghĩa là trực tiếp, Gu đột nhiên bắt đầu hiểu, khuôn mặt "chà" để màu đỏ, Tất nhiên, xấu hổ để nói chuyện với Lo Chi cãi nhau, một cây cung, khuôn mặt của mình bị chôn vùi trong vòng tay Beichen đất. "Có những quy định của pháp luật lần này không cho phép trở về khách sạn?" Cô ấy trông tim rất nhút nhát Beichen Lu như mèo cào, ngứa, và bàn tay trái của anh xoa đầu cô, những ngón tay cô chơi với bàn tay phải của mình, hãy tìm đến Lo Chi, như Fei Xiao cười, "Ngay cả khi tôi đang lo lắng, nhưng cũng bình thường, phải không?" Gu bắt đầu nghiêng nhanh hơn lắng nghe trái tim này, nâng cao tay của mình để nhấn đất tại North Star. Beichen Lu mỉm cười, tiếng cười nghèn nghẹt trong lồng ngực, sốc tai cô, trái tim cô cũng nóng. Di chuyển về phía trước, chiếc xe từ từ đi bộ. Lo Chi khéo léo điều khiển xe, không tiếp tục giữ nó để thực hiện một fuss lớn, thẳng thắn nói, "hey, làm thế nào bạn bí mật chào mừng cuộc hội ngộ ngày mai sẽ làm gì ah, tối nay có thể đến với tôi." "Những gì bạn có ý nghĩa ? "Lu hỏi Beichen nhẹ. "Big chàng muốn nói." Lo Chi liếc nhìn anh trong gương chiếu hậu, nhìn bí ẩn ", cũng là rất nhiều chàng trai lớn tâm trí, Giáo sư Lu, từ chối Vâng thì không." "Lái đoán không phải là dài hạn của bạn Lo Chi. "Beichen Lu miệng cao hơn một chút. Lo Chi Lu chắc chắn biết thuyết phục North Star, do đó, ông chuyển đến Gu sớm, "Hey chăm sóc bác sĩ, Bắc Kinh có thể có rất nhiều cô gái nhỏ như ở đây giáo sư LU không, Cục đêm nay là Giáo sư Lu ngưỡng mộ tiết kiệm các cô gái, bỏ lỡ đêm nay Bạn không thể xác minh danh tính của cơ hội, ah, tôi nhưng bạn gái của chính hãng Giáo sư Lu Da ah, người khác có thể không được giá rẻ. "Gu Lu nhìn chằm chằm lên đầu của North Star. Beichen Lu lập tức giải thích, "Đừng nghe vô nghĩa của mình, làm thế nào có thể bất kỳ cô gái?" "Oh đúng, có tình hình." Gu Đầu tiên cười với anh, "bằng cách nào đó ném cho tôi hơn hai giờ tại sân bay, cho tôi Lo Chi cung cấp cho họ một cuộc gọi, điện thoại của bạn đã tắt, điều này không giống như phong cách của bạn làm việc, trừ khi ...... "Lu cảnh báo Beichen nhìn anh," Trừ phi cái gì? "" Trừ khi đó là những gì bạn đang đi cùng cô gái , không có vấn đề làm thế nào công việc bận rộn như thế nào không để cho tôi đi như thế nào về bạn? "chỉ để chăm sóc cô đầu," Bạn có nuôi dưỡng người phụ nữ ở Bắc Kinh! "Lu Beichen nhìn bất lực, nuôi dưỡng người phụ nữ? Làm thế nào cô nghĩ sao? Lo Chi trước cường điệu, sức mạnh lớn xúi được với nhau, "Vì vậy, tối nay bạn có thể làm gì khi những người nhút nhát Giáo sư Lu có thể không bao giờ với những cô gái cho thấy họ không phải là duy nhất ah?." Gu đầu nhìn chằm chằm Beichen Lu . Beichen Lu gương quyết liệt liếc nhìn, thấy Gu bắt đầu với "luẩn quẩn" mắt nhìn cô ấy, ngay lập tức đứng dậy, "Nếu bạn hỏi người ta, làm thế nào tôi sẽ ngụy trang duy nhất?" "Đàn ông không thích để có những sáng kiến để bỏ thai gửi để giữ các điều - "Gu âm thanh đầu thuôn dài, nghiêng người anh," đừng làm cho mọi won nên xa cách ah ". Beichen Lu đơn giản chỉ để ôm cô ấy trở lại, thở dài," Tôi có thời gian để nhìn vào người phụ nữ khác "?" làm thế nào để bạn không tham gia vào những anh chàng lớn để tiết kiệm văn phòng của bạn? "Gu đầu cười khúc khích hỏi. Beichen Lu cuối cùng cũng biết người phụ nữ nghiêm túc kéo mười đầu gia súc không trở lại lên, họ thỏa hiệp, "Ok, tham gia vào, và bạn cùng với tôi du côn nữ Yu-fu, thanh trên chín ngàn năm." "Bạn không muốn để lại cho tôi có thể ah, không đặt tay mình lên những cô gái mà bạn nhắm đến ah. "Gu nói với một nụ cười bắt đầu. Lo Chi cường điệu, "đúng đúng đúng, hãy để họ nhìn vào những gì loại người phụ nữ có thể xứng đáng của giáo sư của chúng tôi Lu Đà." "Lo Chi, bạn tốt hơn không di chuyển dao buộc tôi với bạn." Beichen Lu từ một con đường. Lo Chi ngay lập tức ngậm miệng lại. Gu là vào đầu tiếp theo, "Puchi" cười. Beichen Lu sau khi nhìn thấy điều này, cười và giận dữ bất lực, nâng cao tay của mình một cách mạnh mẽ xoa đầu cô làm hình phạt. Sunset hoàn toàn chìm, cuối cùng là một chân trời tươi sáng ít được chôn cất trong một biển mây. Một số ánh trăng lạnh còn sót lại, Akira nhạt mảnh trên kính. Shen Qiang đối diện với cửa nhà mở ra, một đẩy, một tiếng rít lớn Yo Yo, là âm thanh gỉ, lần cuối cùng Xu Tong đến cửa phòng mở rộng, cô không nghe thấy phong trào khắc nghiệt như vậy. Ngôi nhà không bật đèn, Sheng Tianwei tay bấm công tắc tiếp theo, không có điện. Cửa sổ không thích thời gian qua như mở, vì vậy nó được yên tĩnh, ngay cả khi nó không phải là gió. Lối vào là rất tối, không nên đi vào một chút ánh trăng bị đổ, ánh sáng căn phòng này cũng là một vấn đề. Xu Tong Sheng Tianwei kéo đi vào nhà, không có thông gió, Xu Tong chỉ để nghe mà không khí là mùi mốc, kích thích khoang mũi bị bệnh rất nặng. Sống ánh sáng phòng sáng hơn một chút, những rèm cửa vẫn còn, nhưng rocking chair đã biến mất, không phải đề cập đến là gót chân của cô thêu mẹ của từ ngữ lạ. "Cô ấy đã ngồi ở đó, rocking Zhang." Xu Tong chỉ vị trí rất gần cửa sổ. Sheng Tianwei cau mày, "Theo như tôi biết, ngôi nhà đã trống rỗng. Phá hủy tòa nhà này, nhiều người thuê nhà đã chuyển ra ngoài." Sheng Tianwei đã chuẩn bị sẵn sàng để đến với một đèn pin tốt, nhưng đã đưa ra một lời hứa Tong chi nhánh. Hai chùm ánh sáng gõ băng qua phòng và thắp sáng rất nhiều. Xu Tong Sheng Tianwei và phụ House xem, hy vọng tìm được một số manh mối. Bằng cách này, Sheng Tianwei vào phòng ngủ, Xu Tong vào phòng ngủ thứ hai đối diện. Cái gọi là phòng ngủ chính, kích thước nhỏ, các mẫu đồ nội thất truyền thống gì được loại bỏ, để lại chiếc ghế thông hơi xốp chỉ có một đã bị phá vỡ. Sheng Tianwei đèn pin quét trong một vòng tròn, không tìm thấy bất cứ điều gì đáng ngờ, nhưng tại thời điểm này, phòng ngủ thứ hai Xu Tong đến những tiếng thét, lắng nghe âm thanh này dường như bị một thỏa thuận tuyệt vời của sự sợ hãi. Sheng Tianwei cơ thể bị sốc, ngoài việc gì khác xông vào phòng ngủ thứ hai, Xu Tong đèn pin đội tàu đã bị mất đất, một loạt các ánh sáng thẳng hit trong các góc của Bức tường phía Tây, tường treo một cách mơ hồ gì, nửa phơi ánh sáng, các mô hình giấy trắng như hoa. Không có cửa sổ phòng ngủ thứ hai, ánh sáng rất thấp so với các phòng ngủ, bởi ánh sáng của đèn pin, Xu Tong Sheng Tianwei nhìn thấy những người được gắn vào bức tường đối diện, khuôn mặt anh tái nhợt. Ngài đã đến, thấp và hỏi, "làm thế nào?" Xu Tong run tay, chỉ tay thẳng về phía trước. Sheng Tianwei xuống chiếu đèn pin chỉ định hướng của vở kịch trong quá khứ. Ánh sáng, chiếu sáng ngược lại của Bức tường phía Tây. Bức tường đó chỉ là một đèn pin sáng lên hoa trắng thực sự gắn liền, được bao quanh bởi một hình bán nguyệt dưới màu trắng là một bảng nhỏ tuổi, có một hương nhỏ chuyên dụng trên bảng Tonglu, Tonglu tích cực phía trước, đã thực sự Zhang chân dung! Hoa, được gắn với người chết; các lò tro là Burnin 'cho người chết; này là Zhang Fei, bàn thờ của câu chuyện hương vị của thế giới Red Love. Là một màu đen và trắng trên tuổi già lady mộ chút thối mặt biểu lộ cảm xúc khô, tro như mắt, nhìn chằm chằm vào kẻ xâm nhập là Youde. Sheng Tianwei mắt đột nhiên ngập ngừng, Xu Tong một tay nắm chặt chiếc áo của mình trong một tay và chỉ vào bà già mộ trên răng trên và dưới chattered, "cô ...... là cô ấy, ngày bà già xuất hiện trong ngôi nhà này là của cô!" Sheng Tianwei muốn chuyển tiếp, nắm lấy Xu Tong. Anh thì thầm an ủi cô ấy đã cho đi. Anh đi, Xu Tong chặt với cơ thể của mình cũng di chuyển về phía trước, cho đến khi họ đến trước khi tang lễ. Khuôn mặt bà cụ trông ngày càng ảm đạm. Sheng Tianwei mộ nhặt cái nhìn gần gũi, khung ảnh trong một hàng chữ in nhỏ: chết ngày 06 tháng năm Xu Tong cũng thấy chữ in nhỏ, mở to đôi mắt của mình, thì thầm, "Cô ấy không thể chết, tôi không thể Sees Ghosts? và thế giới này sẽ không bóng ma. "Sheng Tianwei trong tay của tang lễ từ từ trở lại vào vị trí. "Nó phải là cô ấy." Xu Tong đã sợ hãi không ánh sáng, khuôn mặt cùng một ít tốt cho thấy một màu xanh yên tĩnh, "Những ngày này tôi nghĩ mọi người đã được nhìn chằm chằm vào tôi, chắc chắn rằng cô ấy, cô ấy đã chết? Liệu nó thực sự là một con ma? "" Không, cô không phải là một con ma. "盛天伟da là không lớn, vì vậy tốt đẹp, bằng một giọng thấp," cô ấy là Guoxiang Yun. "...... Lo Chi đậu xe đã được tốt sau hơn bảy, và đêm xuống. Xung quanh rất bận rộn, rất bận rộn, họ ăn mặc trong thời trang nam thanh niên và phụ nữ. Chăm sóc sớm của xe, rùng mình, trẻ em ngày nay thực sự là lạnh. Gió đã, ginkgo overhead rustled và rơi vào yến tiệc được rất chỗ, Gu đầu cuốn hút, hãy tưởng tượng nếu thay đổi
































































































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: