母亲年轻时曾经留学瑞士,爱上过一个来自苏黎世的男人,后来因为回国失去了联系,也仍然没有忘记他。我的父亲过世后,母亲用光所有积蓄,和我移民到苏 dịch - 母亲年轻时曾经留学瑞士,爱上过一个来自苏黎世的男人,后来因为回国失去了联系,也仍然没有忘记他。我的父亲过世后,母亲用光所有积蓄,和我移民到苏 Việt làm thế nào để nói

母亲年轻时曾经留学瑞士,爱上过一个来自苏黎世的男人,后来因为回国失去了

母亲年轻时曾经留学瑞士,爱上过一个来自苏黎世的男人,后来因为回国失去了联系,也仍然没有忘记他。

我的父亲过世后,母亲用光所有积蓄,和我移民到苏黎世。


1

在那里我们没有办法生活,只能靠艰苦的工作勉强过下去。

我打工的地方经常会遇到留学生,他们的黑色头发无法令我分辨出他们来自亚洲的哪个国家,但却非常亲切。

我认识过几个来自韩国的留学生,跟他们一起在一家店工作时,讲着熟悉的语言的感觉很微妙,我很享受和他们的交谈,但身处环境却加重了其中客居的悲哀。

认识的人中叫做朴正洙的韩国留学生大我3岁,和我最谈的来,他其实不愁生活费,就是有钱人出来体验生活而已。

和他一起工作的那家餐厅是他父亲的朋友开的,安排他做服务工作。

正洙哥穿起服务生的衣服非常的漂亮,他的样子有东方人特有的柔美,而且尤其精致,客人们都说喜欢他笑起来的甜美。

他工作时我常常在厨房里洗那些昂贵的碟子,偶尔负责去搬运来的食物材料,没有空闲时间吃饭的情况发生的很频繁,久了我的胃也变得麻木起来。

只有他记得我胃不好,总是准时给我送面包,说我太瘦了不好看,说李东海阿你的脸一点都不好捏。



2

他呆在那个城市最后的半年忙着毕业,停止了打工,周末时就约我出来吃饭。

他有很多同学和朋友,只是他说最喜欢我,以前我还会经常笑,现在却懒懒的连话都不多说,他说见我的时间多了,能看到我笑的机会就会多起来。

他也是在那里认识的所有人中,我唯一一直保持联系的朋友。


我的母亲会讲流利的德语,所以她由小便教我讲,移民后不到三个月我就离开了她,任由她与那些外国男人纠缠不清。

而依靠她所教的语言,我排除了寻找工作的第一个障碍。

每个月我定时寄钱给她,开头几个月还写过一些信,让她注意身体。

她回过来的信上都写一些简短的德文,无非是说她很好,很开心。

而我渐渐看厌了那些文字,也就没有再写给她。

朴正洙回国之前约我去车站街,想要买分别礼物给我,而我两手空空,实在不知道要拿什么做交换。

他选的礼物我都没有要,不是说不喜欢就是说不适合,最后他只能无可奈何的摸我的头。

第二天我送他上飞机前他把用了两年的手提电脑送给了我,让我要有空就用它和他联系,我觉得很实用,又想他开心,就收了下来。




3

我不喜欢上网,用电脑也只是因为想念正洙哥,第一次听到那个电台是我某次用它的时候,我那时在和哥聊天,无意中浏览到他收藏夹里的网站。

那是一个热门节目,正洙哥专门下载了软件来收听它,也许是他走后我已经很久都没听到过韩语,又或者别的什么原因,这个来自韩国的节目给我留下了印象。

正洙哥接手了家里的事业,比起毕业那段时间更加忙碌起来,我不想打搅他,而那个电台节目渐渐变成了我在无聊时的固定消遣。

我以前没有听过电台,也不知道它比别的节目特殊在哪里,每天聊着一些生活的话题,放流行音乐,主持人间互相调侃,同一套流程的重复上演,仅此而已。

听的次数多了,得知两个主持人是青梅竹马,由小玩到大,就连调侃都是别人所没有的默契。

两个人我先记住声音的叫做李赫在,另一个是金俊秀,都是没什么特点的名字。

我去看他们放在网站上的照片,并不是很多,有些是故意装着副严肃的样子,看起来很滑稽,剩下的都是两人勾肩搭背,小学生那样的姿势,同样笑得一脸白痴。

就是这样的人,他们聊天的语气,却像是我生长的地方的空气那样,在我向别人请求工作,在我没有暖气度过连续下雨的天气,在我为了省钱挨饿时,给了我半点温暖。






4

早上出门时又收到母亲寄来的信,她需要钱,用来留住那个新认识的男人。

而我已经为此拖欠了两个月房租,房东太太是个好人,他丈夫威胁着要我搬走时,总在帮我说话。

可是有天房东喝醉了敲开我的门,他用混乱的意大利语骂我,我闪避他挥着的手的时候碰翻了桌上的电脑。它摔下来的响声连房东也忍不住怔了怔。



5

房东太太找了人帮我修电脑,我用盒子装好后交给她,告诉她其实也没什么,让她不要那么在意。她对我露出有些得意又理解的笑容。

不要骗我了,你多喜欢它阿。

我不知道怎么回答。


下午上班的时候我跟老板说想要上一段时间晚班,他很高兴。他们那个区晚上不太安宁,肯上晚班的人很少,但收到的钱会比较多。

李赫在他们的节目是晚上9点到11点,我平时会尽量推掉8点之后的工作,就是想吃饭时可以听听他们说话。

因为我没有什么钱,电脑只能等他们做完收到的工作后才能修,大概要半个月的时间才能轮到我,所以这段时间我可以试着多做些工作。


晚上回去的路上一个人都没有,长长的整条街好像只有我是活着的,连灯光都没有往常的明亮。我加快了脚步,不得不承认心里有些害怕。


回到家没有什么事做就开始想起平时他们的对话,我还记得几天前李赫在讲的一个笑话。

他说有个人走夜路时总觉得有人跟着他,因为视野里一直有白色的影子在他眼边晃。那个人回了无数次头都没有发现什么,回到家才知道是有饭粒粘在了眼角。

我想着想着就笑起来。心里面把李赫在照片上的样子做成动图,想象他说这种弱智笑话的样子。我一直觉得他长得很像某种动物,直到金俊秀也叫他猴子以后才发现原来大家都觉得是那样。

明明两个人说话行为都那么像,我却始终觉得,笑起来还是金俊秀比较漂亮,他的笑容实在太傻了。

只是有时想到我们是同龄人,又觉得如果有机会做朋友的话,还是李赫在比较好些。



6

生日那天我去拿回我的电脑,没有收到母亲的信,我想大概是没有寄到,或者她又忘记了。

我这几天都在生病,吃了药以后还是觉得没有好转,去上班时心里有不好的感觉。

果然我的预感成真。我打碎了最贵的那个碟子,看着它支离破碎的摊在地上时脑子里嗡嗡作响,所有东西都一圈圈的旋转起来。

可是我不能丢掉这份工作,我舍不得这家和正洙哥一起工作过的餐厅。老板对我发了很大的火,我低着头,感觉之前还冰冷的身体慢慢热起来,烧得我思维混乱。

我突然不知道自己在做什么。

不知道我在哪里,不知道我站在这里为了什么,也听不清楚那些不知名的语言里都包含了什么意义。



最后我得到了原谅,我尽可能用所有力气讲我能想到的所有道歉的德文,希望他能感受到我多么珍惜这份工作。

老板没有再继续刁难我,他看看我连站着也很艰难的样子,批了我半天的假期。



7

回去的路上我给自己买了一块蛋糕,很精致。我把它放到桌子中央,躺在床上睡了过去。

我醒来时天已经黑了,我摸索着开了灯,批着被子缩起脚坐到椅子上开电脑。我睡了好久,都已经快到节目开始的时间了。

我吃着自己的生日蛋糕听节目开播的音乐,但是没有听到总是整齐的两个人的问好。李赫在微微叹着气,说金俊秀生病了。

他的声音透着担心和疲倦,又嘲笑的说果然自己才是最健康的男人。房间里很安静,他没什么元气的口气,比平时多了分沉重。

说了些天气的话题后,他停下来,终于还是说起大家要注意身体。希望所有听众都好好照顾自己。

吃完蛋糕觉得口渴我又倒了杯水。

耳机里他继续在那边问着,有没有现在在生病的听众呢?我真的很担心你。

我总觉得自己的眼前又是一片模糊的影像。


后面的节目变成了念留言活动,他说不管你们留什么我都会念出来。自己在那边笑得很开心,气氛却重新被提起来了。

我点到留言版那里,看到留言数目不停的增加起来。

李赫在总是在挑着念一些金俊秀很蠢,李赫在好帅阿之类的话,念多了就可以听到他捂住脸不好意思的笑声。

我盯着一页一页的留言,手有些发抖。

是什么都会念吗?


我想起小时候家里周围住了好多人,大家都很有感情,生日的时候我们小孩子会都聚起来一起过生日,有一年我的生日蛋糕上点满了蜡烛,关了灯都能照得房间很亮很亮。


最后的5分钟我在键盘上打起了字。反正也不会念到吧。

我趴在桌上听他说英语我不会念的,你们给点好念的给我吧…

11点的时候我拿杯子过来吃药,喝水的时候不小心呛到了。扶着桌子大声的咳起来,模模糊糊中有人说,李东海生日快乐。

我气息不顺,晚上只吃了一块蛋糕,胃里的痛楚一点点漫上来。我咳的更厉害,眼角鲜明的感到渗着液体的刺痛。



-

8

我又去找了很多工作,用前所未有的热情对待它们。

有一家照相馆离我住的地方很近,我存了几张正洙哥和我的合照,还有一张我好不容易挑的李赫在最顺眼的照片,让他们帮我打印出来。

我买了一个小小的相册把照片装进去,放在我的床头。

不断的工作辛苦到我经常在夜里因为胃痛醒来,但我觉得很值得。我需要钱,也终于知道除了维持这种盲目的生活外,它还能有别的用途。


生日过后不久就是苏黎世的冬天了。这里夏天的温度很宜人,可是冬天却异常寒冷。

过年的时候我到母亲那里和她吃了一顿饭,可惜因为她现在的男朋友不喜欢我,两天以后我就回来了。

走之前我留了一笔钱给她,把信压在她的台灯下,希望她哪天可以看到。


李赫在在电台里一本正经的讲过年的习俗,被金俊秀打着头说你以为人家不知道么?你当只有你在韩国长大阿。

我闭着眼睛怀念起很久没有想起的父亲以前和我们过年的样子。


难熬的冬天过后,我买了去莫斯科的火车票。




9

有种火车是黑色的车厢,人坐在里面可以把手支在窗沿,沿途风景是无尽的沙漠或者欧洲中世纪城镇,不知道是不是存在于久远的蒸气时代。

无论如何我都想坐一次。

我迷恋落后的工业革命时的风景,而不管现在我买的火车票多么廉价,依旧只能坐在满厢的先进气息里。






10


我打包行礼时才知道自己要带走的东西这么少,手提电脑,相册,衣服,还有一些杂物就是我所有的财产。

穿着厚厚的衣服在站台等火车,眼前浮现走过这里的路,和这里生活的人打招呼问好,这里许多值得流连我却从来只是匆匆路过的美景。

他们说这是个极其美丽的城市,而我却再也不想回来。



踏上火车那刻我想,如果行进时车轮轨道突然消失,然后我们望出窗外看到满天的星座,那么在波澜壮阔的星空里我会选择一直留下来还是清醒的下车?

那应该是一早选好的答案吧。




正洙哥上飞机前曾开玩笑的对我伸出手,一起走吧,他说,既然你在这里这么不开心。

我拍掉他的手。又不是拍电影。

以前我没有想过离开,因为我唯一的亲人在这里,即使回韩国我不会找到可以回去的地方。

不知道现在母亲会不会责怪我的改变。

她留在苏黎世也只是留恋那份记忆,她说她也许永远都不会找回失去的感情,但宁愿停留在此。

而我呢?




瑞士—莫斯科—北京—朝鲜—韩国,那将是我兜兜转转的火车路线。像是母亲即使花了所有钱也要定居苏黎世,我也想这样乘着火车回去。





11

总觉得一路会很漫长,可我的忐忑不安没有消耗多少,就被到达目的地的广播冲垮。浮浮沉沉的强烈期盼,终究也只是无足轻重的铺垫而已。

我很快找到住的地方,去参加工作面试,有一切重新开始的感觉。

后来还去看了一次李赫在。



跟在别的国家不同,我不用用专门的软件就可以听到他们的电台,他们聊起的事情也能轻易感受到,像有些真的很喜欢他们的女生跑去电台看他们的事,也是我可以做到的。

四月四日是李赫在的生日,我想我做了默默无名的听众这么久,是时候需要表达一下感情。

他的礼物花费了我大半个月时间,我不认识他,充其量是个没什么贡献的饭死,怕送了他不喜欢的东西,又不知道哪些东西他会喜欢。

我现在戴着的手链是移民前自己买给自己的生日礼物,我有天路过专卖店看到和它一模一样的款,盯了好半天,突然想要买下来。

但当时并没有。送一样的东西还是太奇怪了。


不过也可能是因为一开始就有过那样的决定,后来选的所有礼物都觉得不够好,结果还是去买了它。

我看他手上偶尔也会出现手链,那应该不讨厌才是。



到了他生日那天天气不好,我是围起围巾,戴了帽子才出的门。

大概他们两个也没想到只是做电台DJ也能出名吧,我在网上看到有人专门讨论送礼物的帖子,还一起约了四月四号的聚会。那也好,我可以混在人群中把礼物送给他。

电台大楼里没有外面冷,很容易就找到他们工作的地方,因为真的是很多人聚在那里。还好也并不是只有我是男生,只是也少的可怜。

其实本来这些就是女生才有的行为吧。

我尽量选了个不起眼的角落呆着。离他们上班的时间还有半小时。


室内的温度很舒服,我靠在墙上,围巾的包裹和身上的衣服都让我觉得暖和,都要昏昏欲睡了。

女生一群群的聚着,大部分时间都很安静,时不时有些哄笑声传来。

半个小时就在这些声音里被拉长了。长到我想起第一次听到李赫在的声音,是在说,我很多朋友的阿金俊秀,你以为你算什么。

还有说,阿,我会保护你的公主。

我很喜欢辛巴的,小时候看狮子王还哭了很多次。

0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Người đàn ông mẹ trẻ học tập tại Thụy sĩ, đã giảm trong tình yêu với một người đàn ông từ Zurich, sau đó bị mất liên lạc cho sự trở lại, vẫn còn không phải đã quên anh ta.Sau khi cha chết, mẹ sử dụng hết tất cả tiền tiết kiệm của mình, và tôi chuyển đến Zürich.1Có là không có cách nào để sinh sống, chỉ bởi lực lượng lao động cứng đã qua.Nơi tôi làm việc sẽ luôn luôn là sinh viên, mái tóc đen của mình không thể làm cho tôi ra quốc gia mà họ đến từ Châu á, nhưng rất tử tế.Tôi biết từ các sinh viên quốc tế Hàn Quốc trong khi làm việc tại một cửa hàng với họ, nói ngôn ngữ của quen thuộc một cảm giác là rất tinh tế, và tôi rất thích nói chuyện với họ, nhưng môi trường thực sự làm tăng các khách mời của phiền muộn.Biết những người gọi là puzhengzhu Triều tiên sinh viên 3 năm lớn tuổi hơn tôi, và tôi nói chuyện với, anh ta đâu có lo lắng về chi phí sinh hoạt, là những kinh nghiệm phong phú cuộc sống.Và ông làm việc với nhà hàng đã được mở bởi người bạn của cha mình, sắp xếp cho anh ta để phục vụ công việc.Zhu phục vụ bàn ăn mặc rất smartly mặc quần áo, theo cách của mình độc đáo của miền đông êm dịu, đặc biệt là tinh tế, cho biết khách như ông cười ngọt ngào.Ông đã làm việc tôi thường đắt tiền giặt món ăn trong nhà bếp, thỉnh thoảng có trách nhiệm thực phẩm để thực hiện tài liệu, đã không có thời gian rảnh rỗi để xảy ra rất thường xuyên, thời gian dài dạ dày của tôi nhận được tê.Chỉ ông nhớ đến dạ dày của tôi luôn luôn mang lại cho tôi bánh mì về thời gian, nói tôi quá skinny để nhìn tốt, cho biết Lee donghae pinch khuôn mặt của bạn là không tốt ở tất cả.2Ông vẫn bận rộn cuối một nửa một năm ở đó tốt nghiệp thành phố, ngừng làm việc khi ông hỏi tôi ra cho bữa ăn tối cuối tuần qua.Ông có rất nhiều bạn cùng lớp và bạn bè, nhưng ông đặt như tôi, tôi sẽ tiếp tục mỉm cười, bây giờ nhàn rỗi từ không nói và ông nói với tôi hơn, cung cấp cho tôi cơ hội để cười sẽ nhìn.Ông cũng đã có trong tất cả, điều duy nhất tôi luôn giữ liên lạc với bạn bè.Mẹ tôi nói thông thạo tiếng Đức, do đó, cô ấy đã dạy tôi về đi tiểu, người nhập cư ít hơn ba tháng sau khi tôi rời khỏi cô ấy, để lại cô mớ với người đàn ông nước ngoài.Tôi dựa vào ngôn ngữ của mình, loại trừ những trở ngại đầu tiên của tìm kiếm công việc.Tôi thường xuyên gửi tiền cho cô ấy mỗi tháng, bắt đầu một vài tháng cũng đã viết một vài chữ cái và để cho cô mạng của mình.Cô ấy làm một số bức thư giới thiệu tóm tắt ở mặt sau của Đức, là không có gì nhiều hơn mà nó là rất tốt, rất hạnh phúc.Tôi đã mệt mỏi của nhìn thấy những từ đó, cũng viết thư cho cô ấy.Puzhengzhu Street nhà về trước khi tôi đi đến nhà và muốn mua cho tôi một món quà chia tay, và tôi trái tay không, thực sự không biết phải làm gì trao đổi.Ông chọn Quà tặng tôi có, không thể nói không thích là không thích hợp cho, cuối cùng ông chỉ miễn cưỡng chạm vào đầu của tôi.Trước khi tôi gửi ông lên máy bay ngày hôm sau, ông đã dành hai năm với máy tính xách tay với tôi, vì vậy mà tôi là miễn phí để sử dụng nó và liên hệ với anh ta, tôi tìm thấy nó rất hữu ích, và ông là hạnh phúc để đi xuống.3Tôi không thích lướt Internet, bằng cách sử dụng máy tính chỉ vì Hoa hậu Zhu, lần đầu tiên nghe đài phát thanh đã một thời gian tôi đã sử dụng nó khi tôi đã nói chuyện với anh trai, vô tình duyệt đến một trang Web trong yêu thích của mình.Nó đã là một hit Hiển thị, Zhu tải về phần mềm đặc biệt để lắng nghe nó, có lẽ sau khi anh ta còn lại tôi không có nghe nói trong một thời gian dài tại Hàn Quốc, hoặc các lý do khác, từ chương trình Hàn Quốc đã để lại tôi ấn tượng.Zhu chiếm gia đình kinh doanh, bận rộn hơn hơn tốt nghiệp trong thời gian đó, tôi không muốn làm phiền anh ta, và chương trình phát thanh đã trở thành khu giải trí cố định khi tôi chán.Tôi đã không nghe đài phát thanh, không biết rằng nó là một chương trình mà đặc biệt hàng ngày nói chuyện về một số các chủ đề về cuộc sống, nhạc pop, máy chủ giữa mỗi khác, một quá trình lặp đi lặp lại, chỉ này.Thường xuyên hơn, rằng hai máy chủ đã yêu nhau thời thơ ấu, từ nhỏ đến lớn, thậm chí poking vui vẻ tại là người không hiểu biết.Tôi nhớ những âm thanh của hai người được gọi là Lee hyukjae, khác là Kim junsu, không phải là đặc tính của tên.Tôi đã đi để xem chúng trong những hình ảnh trên trang Web, không có nhiều, một số trong đó cố ý được đặt trên một cái nhìn nghiêm trọng, funny tìm, để lại đằng sau hai vai, và tư thế của học sinh, cùng một idiot khuôn mặt tươi cười.Là một người như vậy, của giai điệu của trò chuyện, nhưng như không khí là nơi nơi tôi lớn lên, tôi yêu cầu công việc từ những người khác trong tôi unheated qua thời tiết mưa liên tục, trong khi tôi đi đói để tiết kiệm tiền, đã cho tôi sự ấm áp chút nhỏ nhất.4Ra đến sáng nay khi ông nhận được một lá thư từ mẹ tôi, cô ấy cần tiền, để giữ cho người đàn ông mới.Tôi có hai tháng thuê nợ, chủ nhà là một người đàn ông tốt, đe dọa để chồng khi tôi di chuyển ra ngoài, luôn luôn cố gắng để giúp tôi.Nhưng bà say rượu để knock trên cửa của tôi một ngày, ông đã sử dụng sự hỗn loạn của ngôn ngữ ý gọi là tôi, tôi ducked khi ông vẫy tay trên máy tính trên bàn làm việc. Nó đã giảm xuống tiếng ồn thậm chí chủ nhà không thể giúp Zheng Zheng.5Chủ nhà tìm thấy một ai đó để giúp tôi sửa chữa máy tính của tôi, tôi đã sử dụng một hộp đóng gói để cô ấy, nói với cô ấy không có gì, cô ấy không quan tâm quá nhiều. Một số niềm tự hào và sự hiểu biết nụ cười cô đã cho tôi.Đừng gạt tao, bao nhiêu bạn thích nó.Tôi không biết phải nói gì.Chiều nay khi tôi nói với ông chủ muốn làm việc cho một số thời gian vào ca đêm, ông được hạnh phúc. Không phải của họ quá yên tĩnh vào ban đêm, rất ít người trên ca đêm, nhưng có đã nhận được nhiều tiền hơn.Lihe trong chương trình của họ là lúc 9 giờ 11 điểm, tôi sẽ cố gắng đưa ra sau khi 8 làm việc, rằng muốn ăn bạn có thể nghe khi bạn nói chuyện với họ.Bởi vì tôi không có bất kỳ tiền bạc, máy tính có thể chỉ kết thúc công việc trước khi họ nhận được, và một nửa khoảng một tháng để bật của tôi, vì vậy tôi có thể cố gắng để làm một số công việc.Đêm không phải là một cá nhân trên đường về, dài toàn bộ đường phố nếu chỉ có tôi đã sống, ngay cả ánh sáng không phải là luôn luôn sáng. Tôi tăng tốc lên tốc độ, đã phải thừa nhận rằng một số lo ngại.Trở về nhà có gì để làm bắt đầu nhớ cuộc đàm thoại thời điểm bình thường, tôi nhớ một vài ngày trước đây của lihe đùa.Ông nói rằng khi có một người đàn ông đi bộ vào ban đêm, tôi luôn luôn cảm thấy như một người sau anh ta, bởi vì tầm nhìn luôn luôn có một bóng trắng trong mắt và lắc. Người đó trở lại vào đầu nhiều không tìm thấy gì, trở về nhà để biết rằng điều này là với gạo thanh trong góc.Tôi nghĩ rằng ông cười. Trái tim làm lihe có vẻ như trong hình, tưởng tượng rằng chậm cười, ông nói. Tôi luôn luôn nghĩ rằng ông là như một con thú, cho đến khi Kim junsu cũng được gọi là anh ta một con khỉ sau đó nhận ra rằng tất cả mọi người cảm thấy như vậy.Khi hai người như thế, nhưng tôi luôn luôn cảm thấy rằng nụ cười vẫn là khá tốt, và nụ cười của ông là quá ngớ ngẩn.Chỉ đôi khi nghĩ rằng chúng tôi là đồng nghiệp, và cảm thấy rằng nếu có một cơ hội để làm cho bạn bè, hoặc Lee hyukjae là tốt hơn.6Sinh nhật tôi sẽ nhận được trở lại máy tính của tôi và đã không nhận được một bức thư cho mẹ của cô, tôi nghĩ rằng nó đã không được gửi đến hoặc cô quên.Tôi đã bị bệnh tất cả thời gian những ngày này, vẫn còn cảm thấy tốt hơn sau khi uống thuốc, đã đi để làm việc với một cảm giác xấu trong tâm trí.Đảm bảo đủ linh cảm của tôi đã thành sự thật. Tôi đã phá vỡ các món ăn đắt nhất, đã xem nó tan vỡ trên mặt đất khi ù trong đầu, tất cả mọi thứ là một xoay vòng tròn.Nhưng tôi không thể mất công việc này, tôi ghét tham gia với tác phẩm này ông Zhengzhu nhà hàng. Ông chủ đã gửi cho tôi rất nhiều đám cháy, tôi hạ xuống đầu của tôi, cảm giác lạnh trước khi cơ thể dần dần bắt đầu nóng lên, đốt cháy sự nhầm lẫn của tôi.Tôi không biết những gì tôi đang làm.Không biết mình đang ở đâu, tôi đứng ở đây không biết để làm gì, không thể nghe thấy những ngôn ngữ ít được biết đến được bao gồm trong bất kỳ ý nghĩa.Cuối cùng tôi đã nhận để tha thứ, tôi đã cố gắng để xin lỗi với tất cả sức mạnh mà tôi có thể nghĩ rằng tất cả Đức, tôi hy vọng ông có thể cảm thấy bao nhiêu tôi đánh giá cao công việc này.老板没有再继续刁难我,他看看我连站着也很艰难的样子,批了我半天的假期。7回去的路上我给自己买了一块蛋糕,很精致。我把它放到桌子中央,躺在床上睡了过去。我醒来时天已经黑了,我摸索着开了灯,批着被子缩起脚坐到椅子上开电脑。我睡了好久,都已经快到节目开始的时间了。我吃着自己的生日蛋糕听节目开播的音乐,但是没有听到总是整齐的两个人的问好。李赫在微微叹着气,说金俊秀生病了。他的声音透着担心和疲倦,又嘲笑的说果然自己才是最健康的男人。房间里很安静,他没什么元气的口气,比平时多了分沉重。说了些天气的话题后,他停下来,终于还是说起大家要注意身体。希望所有听众都好好照顾自己。吃完蛋糕觉得口渴我又倒了杯水。耳机里他继续在那边问着,有没有现在在生病的听众呢?我真的很担心你。我总觉得自己的眼前又是一片模糊的影像。后面的节目变成了念留言活动,他说不管你们留什么我都会念出来。自己在那边笑得很开心,气氛却重新被提起来了。我点到留言版那里,看到留言数目不停的增加起来。李赫在总是在挑着念一些金俊秀很蠢,李赫在好帅阿之类的话,念多了就可以听到他捂住脸不好意思的笑声。我盯着一页一页的留言,手有些发抖。是什么都会念吗?我想起小时候家里周围住了好多人,大家都很有感情,生日的时候我们小孩子会都聚起来一起过生日,有一年我的生日蛋糕上点满了蜡烛,关了灯都能照得房间很亮很亮。最后的5分钟我在键盘上打起了字。反正也不会念到吧。我趴在桌上听他说英语我不会念的,你们给点好念的给我吧…11点的时候我拿杯子过来吃药,喝水的时候不小心呛到了。扶着桌子大声的咳起来,模模糊糊中有人说,李东海生日快乐。我气息不顺,晚上只吃了一块蛋糕,胃里的痛楚一点点漫上来。我咳的更厉害,眼角鲜明的感到渗着液体的刺痛。-8我又去找了很多工作,用前所未有的热情对待它们。有一家照相馆离我住的地方很近,我存了几张正洙哥和我的合照,还有一张我好不容易挑的李赫在最顺眼的照片,让他们帮我打印出来。我买了一个小小的相册把照片装进去,放在我的床头。不断的工作辛苦到我经常在夜里因为胃痛醒来,但我觉得很值得。我需要钱,也终于知道除了维持这种盲目的生活外,它还能有别的用途。生日过后不久就是苏黎世的冬天了。这里夏天的温度很宜人,可是冬天却异常寒冷。过年的时候我到母亲那里和她吃了一顿饭,可惜因为她现在的男朋友不喜欢我,两天以后我就回来了。走之前我留了一笔钱给她,把信压在她的台灯下,希望她哪天可以看到。李赫在在电台里一本正经的讲过年的习俗,被金俊秀打着头说你以为人家不知道么?你当只有你在韩国长大阿。我闭着眼睛怀念起很久没有想起的父亲以前和我们过年的样子。难熬的冬天过后,我买了去莫斯科的火车票。9有种火车是黑色的车厢,人坐在里面可以把手支在窗沿,沿途风景是无尽的沙漠或者欧洲中世纪城镇,不知道是不是存在于久远的蒸气时代。无论如何我都想坐一次。我迷恋落后的工业革命时的风景,而不管现在我买的火车票多么廉价,依旧只能坐在满厢的先进气息里。10我打包行礼时才知道自己要带走的东西这么少,手提电脑,相册,衣服,还有一些杂物就是我所有的财产。穿着厚厚的衣服在站台等火车,眼前浮现走过这里的路,和这里生活的人打招呼问好,这里许多值得流连我却从来只是匆匆路过的美景。他们说这是个极其美丽的城市,而我却再也不想回来。踏上火车那刻我想,如果行进时车轮轨道突然消失,然后我们望出窗外看到满天的星座,那么在波澜壮阔的星空里我会选择一直留下来还是清醒的下车?那应该是一早选好的答案吧。正洙哥上飞机前曾开玩笑的对我伸出手,一起走吧,他说,既然你在这里这么不开心。我拍掉他的手。又不是拍电影。以前我没有想过离开,因为我唯一的亲人在这里,即使回韩国我不会找到可以回去的地方。不知道现在母亲会不会责怪我的改变。她留在苏黎世也只是留恋那份记忆,她说她也许永远都不会找回失去的感情,但宁愿停留在此。而我呢?瑞士—莫斯科—北京—朝鲜—韩国,那将是我兜兜转转的火车路线。像是母亲即使花了所有钱也要定居苏黎世,我也想这样乘着火车回去。11总觉得一路会很漫长,可我的忐忑不安没有消耗多少,就被到达目的地的广播冲垮。浮浮沉沉的强烈期盼,终究也只是无足轻重的铺垫而已。我很快找到住的地方,去参加工作面试,有一切重新开始的感觉。后来还去看了一次李赫在。跟在别的国家不同,我不用用专门的软件就可以听到他们的电台,他们聊起的事情也能轻易感受到,像有些真的很喜欢他们的女生跑去电台看他们的事,也是我可以做到的。四月四日是李赫在的生日,我想我做了默默无名的听众这么久,是时候需要表达一下感情。他的礼物花费了我大半个月时间,我不认识他,充其量是个没什么贡献的饭死,怕送了他不喜欢的东西,又不知道哪些东西他会喜欢。我现在戴着的手链是移民前自己买给自己的生日礼物,我有天路过专卖店看到和它一模一样的款,盯了好半天,突然想要买下来。但当时并没有。送一样的东西还是太奇怪了。不过也可能是因为一开始就有过那样的决定,后来选的所有礼物都觉得不够好,结果还是去买了它。我看他手上偶尔也会出现手链,那应该不讨厌才是。到了他生日那天天气不好,我是围起围巾,戴了帽子才出的门。大概他们两个也没想到只是做电台DJ也能出名吧,我在网上看到有人专门讨论送礼物的帖子,还一起约了四月四号的聚会。那也好,我可以混在人群中把礼物送给他。电台大楼里没有外面冷,很容易就找到他们工作的地方,因为真的是很多人聚在那里。还好也并不是只有我是男生,只是也少的可怜。其实本来这些就是女生才有的行为吧。我尽量选了个不起眼的角落呆着。离他们上班的时间还有半小时。室内的温度很舒服,我靠在墙上,围巾的包裹和身上的衣服都让我觉得暖和,都要昏昏欲睡了。女生一群群的聚着,大部分时间都很安静,时不时有些哄笑声传来。半个小时就在这些声音里被拉长了。长到我想起第一次听到李赫在的声音,是在说,我很多朋友的阿金俊秀,你以为你算什么。还有说,阿,我会保护你的公主。我很喜欢辛巴的,小时候看狮子王还哭了很多次。
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Các mẹ đã từng học ở Thụy Sĩ, trong tình yêu với một người đàn ông từ Zurich, và sau đó mất liên lạc kể từ khi trở về, vẫn không quên được anh. Sau khi cha tôi qua đời, mẹ tôi sử dụng hết tất cả tiền tiết kiệm của họ, và tôi di cư đến Zurich. 1 nơi mà chúng tôi không có cách sống, chỉ có thể dựa vào công việc khó khăn để đi vào. Tôi làm việc, nơi học sinh thường gặp phải, mái tóc đen của họ không thể cho tôi biết là đất nước mà họ đến từ châu Á, nhưng rất tốt bụng. Tôi biết một vài sinh viên đến từ Hàn Quốc, với một cửa hàng khi họ làm việc cùng nhau, nói ngôn ngữ của cảm giác quen thuộc là rất tinh tế, tôi rất thích nói chuyện với họ, nhưng sống trong môi trường trong đó một khách đã làm trầm trọng thêm bi kịch. Hiểu người gọi sinh viên Pu Zhengzhu Hàn Quốc lớn tuổi hơn tôi 3 năm, và tôi nói chuyện với nhiều người, ông thực sự lo lắng về chi phí sinh hoạt, nó là kinh nghiệm phong phú của cuộc sống ra khỏi nó. Và công việc của mình với nhà hàng mà là người bạn thân của cha mình xa nhau, sắp xếp cho anh ta để làm công việc phục vụ. N soo anh trai mặc quần áo của người phục vụ là rất đẹp, giống như có ông một pha trộn độc đáo của người châu Á, và đặc biệt là tiền phạt, các vị khách nói rằng giống như nụ cười ngọt ngào của mình. Khi ông đang làm việc trong nhà bếp tôi thường rửa những món ăn đắt tiền, đôi khi trách nhiệm thực hiện các nguyên liệu thực phẩm, không có thời gian nhàn rỗi ăn tình hình xảy ra rất thường xuyên, trong một thời gian dài dạ dày của tôi đã trở nên tê liệt. Chỉ có anh nhớ tôi dạ dày không tốt, luôn luôn đúng giờ để gửi cho tôi bánh, mà tôi nhìn tốt quá mỏng, cho biết Li Donghai Ah khuôn mặt của bạn không phải là nhúm tốt. 2 Ông ở lại trong thành phố, sáu tháng cuối năm là tốt nghiệp bận rộn, ngừng làm việc, khi bạn mời tôi đi ăn tối vào ngày cuối tuần. Ông có nhiều bạn bè và các bạn cùng lớp, nhưng ông nói nhiều nhất như tôi, trước khi tôi thường cười, nhưng bây giờ nhàn rỗi thậm chí nếu không muốn nói, ông cho biết, thời gian hơn để gặp tôi, để nhìn thấy nụ cười trên cơ hội của tôi Nó sẽ được đệ trình. Ông cũng đã biết tất cả mọi người, và người bạn duy nhất của tôi giữ liên lạc. Mẹ tôi nói thông thạo tiếng Đức, vì vậy cô đã dạy cho tôi để nói chuyện từ nước tiểu, ít hơn ba tháng sau khi nhập cảnh tôi rời cô, để cô ấy rối với những người đàn ông nước ngoài. Và dựa cô dạy ngôn ngữ, tôi loại bỏ các rào cản đầu tiên trong tìm kiếm việc làm. Tôi thường xuyên gửi tiền cho nó mỗi tháng, bắt đầu từ một vài tháng cũng đã viết một số chữ cái, hãy để cô chú ý đến cơ thể. Cô đã viết một số ngắn gọn của Đức về lại cho người thư rằng cô là không có gì nhiều hơn là tốt, rất hạnh phúc. Và tôi nhận được mệt mỏi của những dòng này, không còn đề cập đến cô. Trước khi tôi đi về trở Pu Zhengzhu Street Station, muốn mua riêng món quà cho tôi, và tôi tay không, thực sự không biết những gì các phương tiện để bạn muốn trao đổi. Ông đã chọn một món quà tôi không muốn, không có nghĩa là như thế không phải là thích hợp, và cuối cùng anh chỉ miễn cưỡng chạm vào đầu của tôi. Ngày hôm sau tôi đã gửi cho anh trên máy bay trước khi ông đã dành hai năm đã cho tôi một máy tính xách tay, vì vậy tôi sử dụng nó khi bạn muốn liên lạc với anh, tôi cảm thấy rất thực tế, muốn anh hạnh phúc, sau đó đóng cửa. 3 Tôi không thích Internet, sử dụng một máy tính chỉ bởi vì họ đã bỏ lỡ là soo anh, lần đầu tiên tôi nghe thấy rằng một trạm đặc biệt là sử dụng nó khi tôi ở Costa Rica và trò chuyện, vô tình tìm đến yêu thích của mình trong trang web. Nó là một chương trình phổ biến, là chuyên ngành em soo tải phần mềm nghe nó, có lẽ ông đã ra đi tôi đã không nghe trong một thời gian dài ở Hàn Quốc, hay cái gì khác, chương trình này từ Hàn Quốc đã cho tôi ấn tượng. N soo anh trai đã qua các doanh nghiệp gia đình, tốt nghiệp trong thời gian đó hơn bận rộn, tôi không muốn làm phiền anh ấy, và rằng các chương trình phát thanh dần dần trở thành một trò tiêu khiển cố định khi tôi đã chán. Tôi đã không nghe đài, không biết nó đặc biệt hơn so với bất kỳ chương trình nào khác đâu, trò chuyện chủ đề một số cuộc sống mỗi ngày, đưa nhạc pop, giữa chủ nhà chế giễu nhau, cùng một bộ các quá trình lặp lại chính nó, và không có gì hơn. Nghe thường xuyên hơn, và rằng hai diễn giả là người yêu thời thơ ấu, từ nhỏ đến lớn để chơi, thậm chí nhạo báng tất cả những người khác không có sự hiểu biết. Tôi nhớ những âm thanh của hai người đầu tiên được gọi là Lee Hyuk trong khác là Junsu, không có tên các đặc điểm. Tôi nhìn thấy họ trên những hình ảnh trên trang web, không nhiều, một số đang giả vờ Phó cái nhìn nghiêm trọng, trông rất buồn cười, và phần còn lại là hai tay ôm, sinh viên như thế, khuôn mặt tươi cười cùng thằng ngốc. Được một người như vậy, họ chat giai điệu, nhưng cũng giống như không khí mà tôi đã lớn lên như khi tôi yêu cầu công việc cho người khác, tôi không làm nóng thông qua thời tiết mưa liên tục, để tiết kiệm tiền mà tôi đang đói, cung cấp cho tôi chút ấm áp nhỏ. 4 để đi ra ngoài trong thời gian buổi sáng và nhận được một lá thư từ mẹ của anh, cô cần tiền, để giữ sự hiểu biết mới của người đàn ông. Vì lý do này tôi có hai tháng thuê còn nợ, bà chủ là một người đàn ông tốt, khi ông đe dọa chồng bà ra đi, luôn giúp đỡ tôi. Nhưng một ngày chủ nhà say đến gõ cửa nhà tôi, ông đã sử dụng sự hỗn loạn của Ý gọi tôi, tôi né tránh khi ông vẫy tay ​​gõ trên máy tính bảng. Nó rơi vào âm thanh của ngay cả những chủ nhà không thể không giật mình hoảng hốt. 5 bà chủ nhà để tìm một ai đó để giúp tôi sửa chữa máy tính, tôi cài đặt sau khi một hộp với cô, nói với cô trong thực tế, không có gì, vì vậy cô sẽ không quan tâm nhiều về. Cô ấy nói với tôi để lộ một số niềm tự hào và nụ cười hiểu biết. Đừng nói dối tôi, bạn yêu nó nhiều hơn Azerbaijan. Tôi không biết làm thế nào để trả lời. Công việc buổi chiều khi tôi nói với ông chủ muốn buổi tối một thời gian, ông đã rất hạnh phúc. Họ khu vực đó không phải là hòa bình vào ban đêm, rất ít người sẵn sàng làm việc vào ban đêm, nhưng số tiền nhận được sẽ nhiều hơn. Lee Hyuk trong chương trình của họ là 21:00-11:00, tôi thường sẽ cố gắng làm việc từ chối sau khi 8:00, chỉ muốn ăn khi bạn có thể lắng nghe họ nói chuyện. Bởi vì tôi không có tiền, máy tính chỉ có thể chờ cho đến khi hoàn thành công việc sau khi nhận được đơn đặt hàng để sửa chữa, có thể là một nửa thời gian để quay về với tôi, vì vậy lần này tôi có thể cố gắng làm việc nhiều hơn. Way trở lại trong buổi tối không phải là người, dài cả con đường nếu chỉ tôi vẫn còn sống, thậm chí cả đèn sáng không bình thường. Tôi đẩy nhanh tốc độ, đã phải thừa nhận rằng trái tim tôi một số lo sợ. Không có gì để làm ở nhà bắt đầu nghĩ tới chuyện của họ thường, tôi nhớ một câu nói đùa một vài ngày trước đây nói về Lee Hyuk. Ông nói rằng khi một người đàn ông luôn luôn nghĩ rằng một người nào đó theo anh suốt đêm, bởi vì lĩnh vực của tầm nhìn đã được một bóng mắt màu trắng trên lắc bên mình. Người đàn ông quay trở lại nhiều lần đứng đầu đã không tìm thấy bất cứ điều gì, ở nhà tôi học được rằng có thanh gạo trong góc. Tôi cứ suy nghĩ để cười. Trái tim tôi như Lee Hyuk trên bức ảnh để làm di chuyển bản đồ, hãy tưởng tượng này, ông cho biết, bệnh tâm thần đùa nhìn. Tôi luôn luôn nghĩ rằng ông trông giống như một con vật, cho đến khi Junsu còn gọi là khỉ sau khi ông phát hiện ra rằng tất cả chúng ta cảm thấy như thế. Rõ ràng là hai hành vi rất giống như mọi người nói chuyện, nhưng tôi luôn nghĩ, cười hay Junsu đẹp hơn, nụ cười của anh là quá ngớ ngẩn. Nhưng đôi khi nghĩ rằng chúng ta là đồng nghiệp của họ, họ cảm thấy nếu có cơ hội để làm cho bạn bè, sau đó, là Lee Hyuk trong tương đối tốt hơn. 6 sinh nhật tôi đến với máy tính của tôi, không nhận được thư của người mẹ, tôi nghĩ rằng có lẽ họ đã không gửi, hoặc cô quên. Tôi bị bệnh trong những ngày này, vẫn không cảm thấy tốt hơn sau khi uống thuốc, đi làm việc khi có cảm giác xấu trong tâm trí. Chắc chắn, linh cảm của tôi trở thành sự thật. Tôi đã phá vỡ các món ăn đắt tiền nhất và theo dõi nó lây lan vào tâm trí bị phân mảnh đất ù, tất cả mọi thứ sẽ quay một vòng tròn. Nhưng tôi không thể mất công việc này, tôi không thể chịu được điều này và được soo anh đã làm việc với các nhà hàng. Ông chủ của tôi đã thực hiện một đám cháy lớn, tôi đi xuống, trước khi cảm thấy cơ thể lạnh dần dần nóng lên, đốt nhầm lẫn của tôi. Tôi đột nhiên không biết những gì họ đang làm. Tôi không biết ở đâu, không biết những gì tôi đang đứng ở đây, nó đã không bắt những ngôn ngữ không rõ trong ý thức những gì được bao gồm. Cuối cùng, tôi đã tha thứ, tôi nói chuyện với tất cả sức lực tôi có thể nghĩ về tất cả những lời xin lỗi có thể Devon, tôi hy vọng ông có thể cảm thấy bao nhiêu tôi đánh giá cao công việc này. Boss không còn tiếp tục thực hiện những điều khó khăn đối với tôi, tôi thậm chí không thể đứng để xem anh ta rất khó nhìn, tôi đã thông qua một kỳ nghỉ nửa ngày. 7 Trên đường về, tôi mua cho mình một miếng bánh, rất tinh tế. Tôi đặt nó ở giữa bàn, trên giường ngủ trong quá khứ. Khi tôi tỉnh dậy trời đã tối, tôi mò mẫm bật đèn, lô chăn ngồi trên một chiếc ghế kicker thu nhỏ để mở máy tính. Tôi ngủ trong một thời gian dài, đã một thời gian bắt đầu chương trình là tới. Tôi ăn bánh sinh nhật của riêng tôi nghe chương trình đầu tiên của âm nhạc, nhưng không phải lúc nào cũng gọn gàng để nghe hai người nói lời chào. Lee Hyuk trong một tiếng thở dài nhẹ, nói Junsu bị bệnh. Giọng nói của ông cho thấy một lo lắng và mệt mỏi, và cô cười và nói rằng anh là người đàn ông khỏe mạnh nhất. Căn phòng rất yên tĩnh, ông không phải là sức mạnh của giai điệu, điểm nặng hơn bình thường. Ông cho biết một số chủ đề thời tiết, ông dừng lại, cuối cùng nói về chúng ta nên chú ý đến cơ thể. Tôi hy vọng rằng tất cả người nghe phải chăm sóc bản thân. Tôi cảm thấy khát nước sau khi ăn bánh Daoliaobeishui. Tai nghe ở đó yêu cầu ông tiếp tục, bây giờ có những khán giả bị bệnh? Tôi thực sự lo lắng về bạn. Tôi luôn luôn cảm thấy rằng đôi mắt của họ là một hình ảnh bị mờ. Ý tưởng đằng sau các chương trình thành một hành động thông báo, ông nói rằng không có vấn đề gì bạn để lại, tôi sẽ đọc ra. Ngài mỉm cười hạnh phúc ở đó, bầu không khí đã được tái đệ ở đây. Tôi chỉ vào bảng tin ở đó, nhìn thấy sự gia tăng trong số lượng tin nhắn kịp. Lee Hyuk luôn Lug đọc trong một số Junsu ngu ngốc, đẹp trai Ah Lee Hyuk trong đó loại điều, đọc nhiều hơn bạn có thể nghe thấy tiếng cười bối rối anh ta để khuôn mặt của mình. Tôi nhìn chằm chằm vào một trang tin, bàn tay run rẩy. Điều gì sẽ đọc nó? Tôi nghĩ của một đứa trẻ sống ở nhà xung quanh rất nhiều người, họ có một cảm giác tuyệt vời, khi ngày sinh nhật của con em chúng ta tất cả sẽ tập hợp lên sinh nhật cùng nhau, có một năm trên chiếc bánh sinh nhật của tôi đã được lấp đầy với nến, đóng cửa ánh sáng có thể chiếu sáng phòng là rất tươi sáng, rất tươi sáng. Năm phút cuối cùng tôi đã chơi một ký tự trên bàn phím. Dù sao, tôi sẽ không đọc nó. Tôi đang nằm trên bàn để nghe ông nói tiếng Anh tôi không thể đọc được, và bạn phát hiện một ý tưởng tốt để cho tôi ... 11:00 khi tôi lấy chén lại phải dùng thuốc, khi nước vô tình nghẹn ngào. Dựa vào bảng và ho lớn tiếng, mơ hồ một người nào đó nói, hạnh phúc sinh nhật Donghai. Tôi hơi thở, và vào buổi tối chúng ta ăn một miếng bánh, một chút đau dạ dày Man lên. Tôi ho nặng hơn, đôi mắt sắc nét lỏng ngứa ran rỉ. - 8 Tôi đã đi xem rất nhiều công việc, đối xử với họ với sự nhiệt tình chưa từng có. Có một phòng thu rất gần nơi tôi sống, tôi đã cứu vài张正洙anh trai và ảnh, có một cuối cùng tôi đã chọn Lee Hyuk làm hài lòng nhất cho mắt trong ảnh, vì vậy họ đã giúp tôi in ra. Tôi đã mua một ít nạp vào album ảnh, trên giường của tôi. Tiếp tục làm việc chăm chỉ để dạ dày bởi vì tôi thường thức dậy vào ban đêm, nhưng tôi nghĩ rằng nó là giá trị. Tôi cần tiền, và cuối cùng cũng biết rằng ngoài việc duy trì cuộc sống mù này, nhưng nó có thể có mục đích khác. Sinh nhật là ở Zurich ngay sau khi mùa đông. Nhiệt độ ở đây là mùa hè rất dễ chịu, nhưng mùa đông lạnh bất thường. Năm mới, khi tôi đến với người mẹ và cô ăn một bữa ăn, nhưng vì bạn trai hiện tại của cô ấy không thích tôi, tôi trở lại hai ngày sau đó. Trước khi tôi để lại một khoản tiền để đi với cô ấy, những lá thư dưới áp suất trong bóng đèn của mình, hy vọng một ngày nào đó cô nhìn thấy. Lee Hyuk ở trên radio nói về mức độ nghiêm trọng của các tùy chỉnh được cho là Junsu tên đầu tiên bạn nghĩ mọi người không biết rằng? Bạn nhận được khi bạn lớn lên chỉ ở Hàn Quốc Azerbaijan. Đôi mắt của tôi, tôi đã không bỏ lỡ từ lâu và chúng tôi nghĩ rằng người cha như năm mới. Sau mùa đông khó khăn, tôi đã mua một vé xe lửa đến Moscow. 9 loại toa xe lửa có màu đen, người ngồi bên trong có thể xử lý gậy trong các cửa sổ, sa mạc phong cảnh vô cùng cách hay thị trấn thời trung cổ ở châu Âu, không biết là không có mặt trong thời đại hơi cũ. Dù sao tôi muốn đi xe một lần nữa. Tôi bị ám ảnh với phong cảnh đằng sau cuộc cách mạng công nghiệp, và không có vấn đề làm thế nào rẻ tôi mua một vé xe lửa bây giờ, vẫn chỉ ngồi thở toàn trong xe tiên tiến. 10 chào khi tôi đóng gói đi những điều họ muốn biết quá ít, máy tính xách tay, album ảnh, quần áo, và một số mảnh vỡ là tất cả tài sản của tôi. Mặc quần áo dày trong nền tảng đợi tàu, bề mặt phía trước của con đường qua đây, và những người sống ở đây nói hello hello, nhiều để treo xung quanh ở đây, nhưng tôi không bao giờ vội vã đi qua khung cảnh. Họ nói đây là một thành phố rất đẹp, nhưng tôi không bao giờ muốn quay trở lại. Đặt chân lên tàu lúc đó, tôi nghĩ, nếu các bài hát bánh xe đi lại đột nhiên biến mất, và sau đó chúng tôi nhìn ra ngoài cửa sổ để nhìn thấy bầu trời đầy đủ của các chòm sao, sau đó bầu trời tuyệt đẹp, nơi tôi sẽ chọn để ở lại tỉnh táo hay không? Điều đó sẽ được sớm vào buổi sáng câu trả lời lựa chọn. N soo em trên máy bay trước đây nói đùa với tôi bàn tay và đi cùng nhau, anh cho biết, kể từ khi bạn đang ở đây mình không hài lòng. Tôi gạt tay anh. Nhưng không phải bộ phim. Trước khi tôi không bao giờ nghĩ rằng để lại, bởi vì gia đình duy nhất của tôi ở đây, ngay cả khi tôi quay trở lại Hàn Quốc sẽ không tìm thấy một nơi bạn có thể quay trở lại. Tôi không biết sẽ không đổ lỗi cho sự thay đổi của mẹ tôi. Nghỉ của mình ở Zurich phần chỉ nỗi nhớ những ký ức, cô nói rằng cô không bao giờ có thể lấy lại cảm giác bị mất, nhưng muốn ở lại đây. Và tôi? Thụy Sĩ - Moscow - Bắc Kinh - Bắc Triều Tiên - Hàn Quốc, nó sẽ là tuyến đường xe lửa của tôi đi vòng vòng. Giống như một người mẹ ngay cả khi tất cả số tiền chi cần được giải quyết ở Zurich, tôi cũng muốn đi xe tàu trở lại. 11 sẽ luôn luôn cảm thấy như vậy rất lâu, nhưng tôi không có nhiều tiêu thụ khó chịu, nó đã bị phá hủy phát sóng đạt đến đích. Kỳ vọng mạnh mẽ của những thăng trầm, và sau tất cả nó chỉ là bộ đồ giường không đáng kể. Tôi nhanh chóng tìm thấy một nơi để sống, để đi phỏng vấn xin việc, có cảm giác của một tươi bắt đầu mọi thứ. Sau đó, cũng đã đi để xem Lee Hyuk cùng một lúc. Với khác nhau ở các nước khác, tôi không sử dụng phần mềm đặc biệt, bạn có thể nghe đài phát thanh của họ, họ nói chuyện về những điều mà có thể dễ dàng cảm thấy giống như một số cô gái thực sự như đài phát thanh của họ để xem họ chạy mọi thứ, nhưng cũng Tôi có thể làm điều đó. 04 Tháng Tư là ngày sinh nhật của Lee Hyuk, tôi nghĩ rằng tôi đã làm một khán giả vô danh rất lâu, đó là khi bạn cần phải thể hiện cảm xúc. Món quà của anh đã cho tôi một nửa tháng thời gian, tôi không biết anh ta, lúc tốt nhất, một ít gạo góp chết, sợ để gửi một cái gì đó anh không thích, không biết những điều anh muốn. Bây giờ tôi đang đeo một chiếc vòng tay được mua trước thân người di cư đến sinh nhật của mình, tôi đi qua các cửa hàng trong một ngày và xem nó chính xác cùng một đoạn, nhìn chằm chằm cho các lứa tuổi, đột nhiên muốn mua nó. Nhưng nó đã không. Gửi điều tương tự hoặc quá xa lạ. Tuy nhiên, nó có thể là bởi vì ngay từ đầu về quyết định đó, thì tất cả những món quà được lựa chọn cảm thấy không đủ tốt, kết quả là để mua nó. Tôi thấy đôi tay vòng tay, bạn không nên ghét là. Thời tiết xấu sinh nhật của mình, tôi đã được kèm theo chiếc khăn, đội một chiếc mũ đã được ra khỏi cửa. Có lẽ không ngờ hai người họ chỉ làm DJ radio cũng được biết đến với nó, tôi thấy một người nào đó trên Internet dành cho những món quà của bài viết, nhưng cũng cùng nhau về cuộc họp ngày 04 tháng 4. Rất nhiều càng tốt, tôi có thể được trộn lẫn trong đám đông đã cho anh món quà. Đài phát thanh xây dựng không lạnh bên ngoài, nó rất dễ dàng để tìm một nơi làm việc của họ, bởi vì nó thực sự là rất nhiều người tụ tập ở đó. May mắn thay, tôi cũng không phải là người con trai duy nhất, nhưng cũng đáng thương. Trên thực tế, các hành vi của các em là con gái có nó. Tôi cố gắng chọn một góc khuất một mình. Thời gian đi từ công việc của họ cũng như một nửa giờ. Nhiệt độ trong nhà là rất thoải mái, tôi dựa người vào tường, quấn khăn quàng cổ và quần áo làm cho tôi cảm thấy ấm áp, buồn ngủ. Nhóm các cô gái tụ tập với, hầu hết thời gian rất yên tĩnh, một số bùng nổ của tiếng cười đến từ thời gian để thời gian. Nửa giờ trong giọng nói có hình thon dài. Tôi ao ước có nhớ lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng nói của Lee Hyuk, là để nói, rất nhiều bạn bè của tôi Junsu Ah, bạn nghĩ rằng những gì bạn đếm. Cũng nói, Amen, tôi sẽ bảo vệ công chúa của mình. Tôi thực sự thích Simba và trẻ em để xem The Lion King cũng đã khóc rất nhiều.























































































































































































































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: