深秋的夜晚很刺骨,李赫在缩了缩脑袋,把头埋到肩膀平行。压低大盖帽的帽檐,生怕被凛冽北风卷跑。在站台上不安分地踱步,偶尔小跳几下。呀西,今年寒 dịch - 深秋的夜晚很刺骨,李赫在缩了缩脑袋,把头埋到肩膀平行。压低大盖帽的帽檐,生怕被凛冽北风卷跑。在站台上不安分地踱步,偶尔小跳几下。呀西,今年寒 Việt làm thế nào để nói

深秋的夜晚很刺骨,李赫在缩了缩脑袋,把头埋到肩膀平行。压低大盖帽的帽檐

深秋的夜晚很刺骨,李赫在缩了缩脑袋,把头埋到肩膀平行。压低大盖帽的帽檐,生怕被凛冽北风卷跑。在站台上不安分地踱步,偶尔小跳几下。
呀西,今年寒流这么冷,明天一定要穿大衣。
黑色单薄的制服贴在身上,形象惨淡。
好歹也算个警察吧,怎么就名义上被派到火车站台当巡警,实则一下午看着摆摊的老婆婆卖茶叶蛋自己咽口水。

抬头看了眼火车站的圆钟,晚上10点15会有一班普快,从木浦开过来。



到站时间10点15,停车时间8分钟。
下火车零零星星的人,车厢里稀稀落落的人。李东海靠窗坐着,望着窗外的清冷站台发愣。自己视线可及的边缘,有一个老太太裹着棉袄卖茶叶蛋。
这么晚了还不收摊么,又没有生意。
善良的李东海看了一小会,站起身走了出去。


刚下火车,扑面而来的一股冷风,差点把他呛回车厢。
径直走向卖茶叶蛋的老婆婆,李东海笑着捋了下被北风吹乱的发帘说,两个茶叶蛋。手伸进灰白大衣里,掏出一张百元大钞。[==]
刚给李东海装好俩茶叶蛋的老婆婆有点发懵地说,小伙子我找不开这钱啊,有没有零钱……
李东海也懵了,为啥我一出门我妈就给我塞一打清一色的大票子……
回头看见不远处有个削瘦的电线杆,因为天冷还踏着小步子晃来晃去。李东海跟老婆婆说您等等,就冲电线杆子奔过去了。


[喂,同志,有钱吗?]

[谁是同志啊?!]刚才仰天长啸秋天真冷的李赫在被这突如其来的诋毁和明目张胆的打劫拉回了神,没经大脑就条件反射地吼了一句。忽然出现在面前的年轻男人,显然也被李赫在过激的反应吓得不轻。

[那个,我就是想找你破个一百块钱。]

我一看站台的哪有钱啊……看着面前的人矿泉水一样清澈流转的双瞳,到嘴边的话突然逞强地咽了回去。

[那啥,我给你找找……]



时间一分一秒地流逝。多么想要抓住我们一起时短暂的瞬息,即便下一个白日来临之前便会被湮没在世界的洪荒里。
风声很大,自耳边轰鸣,川流过你我之间的气场。
直到你摸遍了浑身上下每一个口袋后,有点无辜又万分傻气地咧嘴露出两排大白牙不好意思地说



[……好像不够…………]
李东海恨不得把面前的人踹到火车与铁轨之间的夹缝里。
介于现在没有火车,就把他踹到站台下边的铁轨里。
没有火车么?
诶?没有火车?!

MO???????!!!!!!!

[怎么了,这车刚开走啊。]
[啊啊啊啊啊啊啊啊啊啊啊啊啊啊啊啊——]刚才那斯文劲儿全没了。小警察你怎么让我有一种强烈的想要揍你的冲动。



李赫在也有点发傻,[你说你只是下车来买茶叶蛋的?]
[啊。]
[不是到目的地下车的?]
[你当我傻啊我还不至于连我应该到哪下车都不知道吧……诶你笑什么!]
[看不出来还挺善良的……]不知道是不是因为冷风的关系,控制不住脸上的笑意,李赫在走到茶叶蛋婆婆那说,大姨给我来两个茶叶蛋吧,挑俩还烫手的。


两个人坐在站台边的长凳上吃茶叶蛋。
嘴里哈出的两团白雾和茶叶蛋丝丝缕缕的热气混杂在面前。谁也没看对方,都盯着手里的鸡蛋埋头吃。
李东海那使劲咬的程度,跟要把旁边的人咬死的架势似的。
基本两口就解决了,捅捅旁边黑色制服男说,再买俩行不?
………
你要不买我就去投诉你耽搁旅客时间,工作中心不在焉还偷摸坐下吃茶叶蛋。
………………
看着颠颠远去买的身影,李东海有种使唤仆人的感觉,不禁张大嘴笑出声来。
记忆中好久都没有这样笑过了,结果又被生冷的深夜秋风噎了回去,鼻子有点堵,眼眶也有点酸。

10点55?还有一小时05分,他李东海就22岁了。


地理上的距离,时间上的距离,两个世界的距离,心之间的距离,都有多远呢。
地理上的距离可以测量。时间上的距离可以计算。两个世界的距离是我看着父亲遗照两年都想像不出的长度。心之间的距离是在长时间离家之后,与周围人的实践证明出的“无穷大”。
然而当平生第一次见到的你边说[小心烫啊],边再次把一个热气腾腾的茶叶蛋递给我的时候,突然所有关于距离的求解与解答,都蓦地变得很脆弱。脆弱得让我可以暂时忽略。


[感谢主她终于收摊了,要不说不准你还让我去买一轮……]李赫在坐在闷头吃茶叶蛋的人身边,长出一口气。
[那你岂不是更没事做?]东海抹了抹嘴。
[没事,我早习惯了。]小警察把大盖帽摘下来撂在手边,北风迎面而过,撩起他浅棕色的短发。



[每天夜班?这么无聊?]
[恩啊。]
[没人抢劫吗?斗殴什么的?]
[没啊。]
[那总会有人逃票吧……]
[汗,那也不归我管啊……]


目视前方,是空旷的对面站台,更远处是荒野,连星星都没有的夜空下,一整片沉沉的深黑色。
虽然在有一搭没一搭地聊着天,就是不敢看身边那个打开了话匣子,就好奇宝宝一样问来问去的人。
主要是这人的眼睛,仿佛有摄人心魄的吸引力,清澈明亮,可以倒映出这整个深夜。
其实他特别想问问,你从哪来,要到哪去,做什么的,家里几口,最重要的,叫什么名字。
就是怕自己问出来这么些问题特像职业习惯,把这孩子吓跑,连带诋毁自己人民警察的光辉形象。
呐,面对你我突然不知所措起来,开始斟酌言行了。



[喂,同志,]
还同志同志你个脑袋………………[啊?]
[下趟去首尔的车,什么时候?]
[唔……大概12点多吧,快了,现在都要11点半了。]李赫在后背往后仰,张开双臂拥抱了一满怀的寒意。
叹了口气,果然,又是这么萧条的场景。每年的地点都不同,冷淡气氛却出奇地一致。
[你唉声叹个什么气啊?]李赫在察觉出身边轻微的气息变动。
[没事,我习惯了。]李东海也只是笑笑,闭上双眼,闪闪的长睫毛。转头看小警察一副有困难您说话别欲说还休憋心里容易得病的样子,接着说,[明天我生日,结果零点还得耗在这破地方……]
反应起这警察不定耗在这“破地方”多少个寒风凛冽的夜晚了,李东海下意识地捂住嘴,[呃……不好意思……]
[噢,呵呵。]这家伙笑得有点傻。


我从来没指望过这样平淡无奇的每一天中,还会出现谁,只要看着眼睛,就能掀起细微的波澜。
脸红心跳,那些孩子气的恋爱史,早就离我远去了。
现在的自己,坚持着一份平实固定的工作,每天观瞧形形色色的旅人。
也觉得,已经麻木的内心,一直坚不可摧。
只是你让我想起,那个春寒料峭的四月初,零点在空旷的站台上,给自己唱生日粗卡哈米达的我。
这会居然也有人要这么过生日了。真是同命相怜吧。



[喂,]
[MO?]
[这么冷的天气,会下雪吗?今年的第一场雪……]
[恩?我希望会。]
[恩?]
[下雪了,你就被埋成雪人,一动不动看守着站台,形成一座永世的丰碑啊——]
他叉的是谁规定警察不能骂人打人的……忍住啊李赫在…………


其实那样也会很壮烈吧。(==)

不知不觉间,变得亲近的两人。
一起呼出的哈气。
一起凝视的前方深黑色旷野。
一起说着可有可无的话,加上些许斗嘴。
一起呼吸横贯世界的北风,头脑却越来越不清醒。
怎么就不能延长一点点时间,哪怕一点点,让我想起我还没问你的名字。
怎么就只剩这半个小时,还稍纵即逝。



远处有灯光。车头灯光。
[呀,你那车来了,]李赫在拍拍身边半梦半醒的人,戴上警帽站了起来。
李东海看着面前腰板笔直的站台巡警,觉得这家伙其实还满帅的。
除了傻点,愣点,受气点,无聊点,还是个不错的人。
一时间脑筋有点小空白。李赫在拿手在他眼前晃晃,[喂喂,你没行李?还是落在上一趟车上了?]
[啊?没。我衣服就是行李。]李东海的笑容在由远及近的灯光中,有些晶莹晃眼。
李赫在拍拍他的肩,[快上车吧。诶,等一下。]



不知怎么从怀里掏出一个椭圆形球状体。
[喏,给你,我的心!]警帽下很认真的一张脸。
[MOOOOOOOOOOOO???!!]
[哈哈,逗你玩呢。茶叶蛋你路上吃吧。]
[靠,你捂多久了啊,臭了没?]
[== 这可是把我宵夜加早饭一气儿给你了啊,摸摸,还是热的,不要拉倒。]
要,当然要,凭啥不要。
李东海接过去时候,觉得他裸露在寒风中的手比这茶叶蛋还热。还是烫的。这警察真是个热血青年。
心里有一块角落开始潮湿,之后不可遏制地蔓延开来。
喏,给你,我的心。


这算是生日礼物吗
算,算是吧


谢谢你。再见。



我告诉自己,从来都不相信一见钟情这种鬼话。
当列车开走的那一刻,脑海中却满满是他的矿泉水眼神儿。
他半个头探出窗,在我的吼声中又缩回去。
额发迷乱了视线,嘴里不知道说了些什么话。
风声太大,我听不清楚。
我只听到自己小声地,用只有自己听得见的声音说,生日快乐。和再见。
我究竟是有什么不舍呢。



抬头看车站的圆钟,半夜0点10分。
脖子又往领子里缩了缩,李赫在下意识地伸出手,天空开始飘起细雪。
今天是10月15日,还只是深秋而已。寒流的来袭冻得让人想走来走去。
随之而来是这场初雪。
深夜里籍着站台微弱的光亮,仿佛在雪中,又与某人晶莹的目光重叠。
李赫在坐在刚才两人一起坐过的位置上等待天亮。
迎来的会是一个纯白色的黎明,干净得就像一个开始。
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Cuối mùa thu lạnh vào ban đêm, lihe thu nhỏ đầu, song song với đầu đến vai. Big top hat xuống vì sợ bị lạnh và khối lượng Gió Bắc chạy. Trên nền tảng của các bồn chồn pacing, thỉnh thoảng nhỏ nhảy một vài lần.West, lạnh này là do đó lạnh vào ngày mai, phải mặc một chiếc áo khoác.Đen mỏng, thống nhất dán và đặt nó trên, hình ảnh của ảm đạm.Bằng cách nào đó một cảnh sát, những gì tên đã được gửi đến các trạm khi cảnh sát tuần tra, nhưng một người phụ nữ buổi chiều tìm cũ bán trà stall nuốt nước bọt của họ.Nhìn lên tại nhà ga trong mắt quanh đồng hồ, tại 10: 00 vào buổi tối của 15 có là một chuyến tàu nhanh từ Mokpo đến.Thời gian đến lúc 10 giờ 15, Bãi đỗ xe 8 phút.Những người đào tạo theo rải rác, phân tán người trong xe. Lee donghae ngồi cửa sổ, nhìn chằm chằm lúc lạnh sau đó dừng lại. Nhìn của ông và các cạnh của một người phụ nữ tuổi bọc trong một chiếc áo khoác bán trà.Đã không quyết định làm nó ở đây muộn, và không có kinh doanh.Lee donghae nhìn một chút sẽ tốt, đứng dậy và đi ra ngoài.Chỉ ra tàu, đổ xô về hướng một lạnh, gần như nghẹn ngào anh ta trở lại vào xe.Thẳng đến bán trà Granny, Lee donghae cười và vuốt ve Gió Bắc của ông thổi qua màn cửa có hai trứng luộc. Ông tay vào áo màu xám và kéo ra một hóa đơn hàng trăm đô la. [==]Granny chỉ để Lee donghae đóng gói hai quả trứng luộc dốt nát một chút để nói, người đàn ông tôi không thể điều này là nó, đó là không có thay đổi......Ông Leo Tung-Meng, tại sao tôi đã đi ra mẹ tôi đã cho tôi một tá ghi chú lớn tất cả......Tôi thấy một cực skinny không xa, bởi vì nó là lạnh hoặc lấy cảm hứng từ bàn chân nhỏ tòn ten. Lee donghae là bà già nói bạn chờ đợi, đổ xô một bản vá của quá khứ.[喂,同志,有钱吗?][谁是同志啊?!]刚才仰天长啸秋天真冷的李赫在被这突如其来的诋毁和明目张胆的打劫拉回了神,没经大脑就条件反射地吼了一句。忽然出现在面前的年轻男人,显然也被李赫在过激的反应吓得不轻。[那个,我就是想找你破个一百块钱。]我一看站台的哪有钱啊……看着面前的人矿泉水一样清澈流转的双瞳,到嘴边的话突然逞强地咽了回去。[那啥,我给你找找……]时间一分一秒地流逝。多么想要抓住我们一起时短暂的瞬息,即便下一个白日来临之前便会被湮没在世界的洪荒里。风声很大,自耳边轰鸣,川流过你我之间的气场。直到你摸遍了浑身上下每一个口袋后,有点无辜又万分傻气地咧嘴露出两排大白牙不好意思地说[……好像不够…………]李东海恨不得把面前的人踹到火车与铁轨之间的夹缝里。介于现在没有火车,就把他踹到站台下边的铁轨里。没有火车么?诶?没有火车?!MO???????!!!!!!![怎么了,这车刚开走啊。][啊啊啊啊啊啊啊啊啊啊啊啊啊啊啊啊——]刚才那斯文劲儿全没了。小警察你怎么让我有一种强烈的想要揍你的冲动。李赫在也有点发傻,[你说你只是下车来买茶叶蛋的?][啊。][不是到目的地下车的?][你当我傻啊我还不至于连我应该到哪下车都不知道吧……诶你笑什么!][看不出来还挺善良的……]不知道是不是因为冷风的关系,控制不住脸上的笑意,李赫在走到茶叶蛋婆婆那说,大姨给我来两个茶叶蛋吧,挑俩还烫手的。两个人坐在站台边的长凳上吃茶叶蛋。嘴里哈出的两团白雾和茶叶蛋丝丝缕缕的热气混杂在面前。谁也没看对方,都盯着手里的鸡蛋埋头吃。李东海那使劲咬的程度,跟要把旁边的人咬死的架势似的。基本两口就解决了,捅捅旁边黑色制服男说,再买俩行不?………你要不买我就去投诉你耽搁旅客时间,工作中心不在焉还偷摸坐下吃茶叶蛋。………………看着颠颠远去买的身影,李东海有种使唤仆人的感觉,不禁张大嘴笑出声来。记忆中好久都没有这样笑过了,结果又被生冷的深夜秋风噎了回去,鼻子有点堵,眼眶也有点酸。10点55?还有一小时05分,他李东海就22岁了。地理上的距离,时间上的距离,两个世界的距离,心之间的距离,都有多远呢。地理上的距离可以测量。时间上的距离可以计算。两个世界的距离是我看着父亲遗照两年都想像不出的长度。心之间的距离是在长时间离家之后,与周围人的实践证明出的“无穷大”。然而当平生第一次见到的你边说[小心烫啊],边再次把一个热气腾腾的茶叶蛋递给我的时候,突然所有关于距离的求解与解答,都蓦地变得很脆弱。脆弱得让我可以暂时忽略。[感谢主她终于收摊了,要不说不准你还让我去买一轮……]李赫在坐在闷头吃茶叶蛋的人身边,长出一口气。[那你岂不是更没事做?]东海抹了抹嘴。[没事,我早习惯了。]小警察把大盖帽摘下来撂在手边,北风迎面而过,撩起他浅棕色的短发。[每天夜班?这么无聊?][恩啊。][没人抢劫吗?斗殴什么的?][没啊。][那总会有人逃票吧……][汗,那也不归我管啊……]目视前方,是空旷的对面站台,更远处是荒野,连星星都没有的夜空下,一整片沉沉的深黑色。虽然在有一搭没一搭地聊着天,就是不敢看身边那个打开了话匣子,就好奇宝宝一样问来问去的人。主要是这人的眼睛,仿佛有摄人心魄的吸引力,清澈明亮,可以倒映出这整个深夜。其实他特别想问问,你从哪来,要到哪去,做什么的,家里几口,最重要的,叫什么名字。就是怕自己问出来这么些问题特像职业习惯,把这孩子吓跑,连带诋毁自己人民警察的光辉形象。呐,面对你我突然不知所措起来,开始斟酌言行了。[喂,同志,]还同志同志你个脑袋………………[啊?][下趟去首尔的车,什么时候?][唔……大概12点多吧,快了,现在都要11点半了。]李赫在后背往后仰,张开双臂拥抱了一满怀的寒意。叹了口气,果然,又是这么萧条的场景。每年的地点都不同,冷淡气氛却出奇地一致。[你唉声叹个什么气啊?]李赫在察觉出身边轻微的气息变动。[没事,我习惯了。]李东海也只是笑笑,闭上双眼,闪闪的长睫毛。转头看小警察一副有困难您说话别欲说还休憋心里容易得病的样子,接着说,[明天我生日,结果零点还得耗在这破地方……]反应起这警察不定耗在这“破地方”多少个寒风凛冽的夜晚了,李东海下意识地捂住嘴,[呃……不好意思……][噢,呵呵。]这家伙笑得有点傻。我从来没指望过这样平淡无奇的每一天中,还会出现谁,只要看着眼睛,就能掀起细微的波澜。脸红心跳,那些孩子气的恋爱史,早就离我远去了。现在的自己,坚持着一份平实固定的工作,每天观瞧形形色色的旅人。也觉得,已经麻木的内心,一直坚不可摧。只是你让我想起,那个春寒料峭的四月初,零点在空旷的站台上,给自己唱生日粗卡哈米达的我。这会居然也有人要这么过生日了。真是同命相怜吧。


[喂,]
[MO?]
[这么冷的天气,会下雪吗?今年的第一场雪……]
[恩?我希望会。]
[恩?]
[下雪了,你就被埋成雪人,一动不动看守着站台,形成一座永世的丰碑啊——]
他叉的是谁规定警察不能骂人打人的……忍住啊李赫在…………


其实那样也会很壮烈吧。(==)

不知不觉间,变得亲近的两人。
一起呼出的哈气。
一起凝视的前方深黑色旷野。
一起说着可有可无的话,加上些许斗嘴。
一起呼吸横贯世界的北风,头脑却越来越不清醒。
怎么就不能延长一点点时间,哪怕一点点,让我想起我还没问你的名字。
怎么就只剩这半个小时,还稍纵即逝。



远处有灯光。车头灯光。
[呀,你那车来了,]李赫在拍拍身边半梦半醒的人,戴上警帽站了起来。
李东海看着面前腰板笔直的站台巡警,觉得这家伙其实还满帅的。
除了傻点,愣点,受气点,无聊点,还是个不错的人。
一时间脑筋有点小空白。李赫在拿手在他眼前晃晃,[喂喂,你没行李?还是落在上一趟车上了?]
[啊?没。我衣服就是行李。]李东海的笑容在由远及近的灯光中,有些晶莹晃眼。
李赫在拍拍他的肩,[快上车吧。诶,等一下。]



不知怎么从怀里掏出一个椭圆形球状体。
[喏,给你,我的心!]警帽下很认真的一张脸。
[MOOOOOOOOOOOO???!!]
[哈哈,逗你玩呢。茶叶蛋你路上吃吧。]
[靠,你捂多久了啊,臭了没?]
[== 这可是把我宵夜加早饭一气儿给你了啊,摸摸,还是热的,不要拉倒。]
要,当然要,凭啥不要。
李东海接过去时候,觉得他裸露在寒风中的手比这茶叶蛋还热。还是烫的。这警察真是个热血青年。
心里有一块角落开始潮湿,之后不可遏制地蔓延开来。
喏,给你,我的心。


这算是生日礼物吗
算,算是吧


谢谢你。再见。



我告诉自己,从来都不相信一见钟情这种鬼话。
当列车开走的那一刻,脑海中却满满是他的矿泉水眼神儿。
他半个头探出窗,在我的吼声中又缩回去。
额发迷乱了视线,嘴里不知道说了些什么话。
风声太大,我听不清楚。
我只听到自己小声地,用只有自己听得见的声音说,生日快乐。和再见。
我究竟是有什么不舍呢。



抬头看车站的圆钟,半夜0点10分。
脖子又往领子里缩了缩,李赫在下意识地伸出手,天空开始飘起细雪。
今天是10月15日,还只是深秋而已。寒流的来袭冻得让人想走来走去。
随之而来是这场初雪。
深夜里籍着站台微弱的光亮,仿佛在雪中,又与某人晶莹的目光重叠。
李赫在坐在刚才两人一起坐过的位置上等待天亮。
迎来的会是一个纯白色的黎明,干净得就像一个开始。
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Đêm thu được cắn, Lee Hyuk trong co đầu co lại, đầu chôn ở vai song song. Xuống hat vốn hóa lớn, vì sợ bị chạy khối lượng gió bắc lạnh. Phân khu bị xáo trộn nhịp nền tảng này, và đôi khi một vài bước nhảy nhỏ.
Vâng Tây, ngày mai lạnh lạnh này, hãy chắc chắn để mặc áo khoác.
Đồng phục màu đen mỏng gắn vào cơ thể, hình ảnh của ảm đạm.
Nhưng dù sao, nó cũng được coi là một cảnh sát, làm thế nào nó trên danh nghĩa được gán cho các nền tảng đào tạo khi tuần tra, nhưng trong thực tế một buổi chiều xem bà bán quán trà cũ nuốt riêng. Liếc nhìn nhà ga xe lửa nhìn quanh đồng hồ, 22:15 Pukuai có một nhóm, lái xe lên từ Mokpo. Thời gian đến 10:15, thời gian đậu xe 8 phút. Những người dưới tàu lẻ tẻ, thưa thớt người vận chuyển. Donghai ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ở các trạm ngây lạnh. Dòng riêng của thị giác và các cạnh, có một chiếc áo khoác phụ nữ bán trà bọc. Tại sao rất muộn, không đóng cửa các cửa hàng, và không có kinh doanh. Lee Donghae nhìn tốt cho một chút, đứng dậy và bước ra ngoài. Chỉ cần bên dưới tàu, thổi gió lạnh, gần như nghẹn lại chiếc xe của mình. Đi thẳng vào bà bán chè cũ, Lee Donghae mỉm cười và vuốt xuống bằng Bắc gió trong phần mở rộng tóc, cho biết hai quả trứng luộc. Tay vào chiếc áo khoác màu xám, lấy ra tờ một trăm đô la. [==] Chỉ để Donghai cài đặt hai quả trứng luộc trong một ít chất béo bà già không biết nói, cậu bé tôi không thể phá vỡ tiền này, không có thay đổi ...... Donghai cũng không biết gì, tại sao tôi đi ra ngoài, mẹ tôi đã cho tôi một nhồi bông một chục vé toàn lớn ...... quay lại và thấy không xa cực mỏng, vì thời tiết lạnh vẫn hành quân bước nhỏ treo lủng lẳng. Donghai nói với các phụ nữ lớn tuổi nói rằng bạn thích, trên dây cực đỏ chạy qua. [Hey, đồng chí, tiền bỏ ra? ] [Là người đồng chí ah? ! ] Chỉ cần thực sự lạnh mùa thu bầu trời và hét Lee Hyuk trong bởi vu khống bất ngờ này và cướp trắng trợn về với Thiên Chúa, chứ không phải bởi não được điều đến một tiếng gầm. Đột nhiên xuất hiện trước mặt người đàn ông trẻ tuổi, rõ ràng là Lee Hyuk trong phản ứng thái quá hoảng sợ. [Điều đó, tôi đang tìm bạn để phá vỡ một trăm đô la. ] Tôi thấy bao nhiêu là trang web của ...... xem người trước mặt nước khoáng như chuyển rõ ràng của Double Vision, đến miệng, sau đó đột nhiên cố gắng để được can đảm để nuốt trở lại. [Đó là những gì, tôi sẽ cung cấp cho bạn phòng ......] Thời gian là chạy ra ngoài. Những gì chúng tôi muốn bắt một nháy ngắn gọn với nhau, nó sẽ bị mất trong thế giới thời tiền sử mà ngay cả trước khi sự xuất hiện của ngày hôm sau. Gió gầm lớn từ tai, Hustle lĩnh vực khí đốt qua giữa bạn và tôi. Cho đến khi bạn chạm vào khắp cơ thể tôi sau mỗi túi, một chút nụ cười ngây thơ và vô cùng ngớ ngẩn để lộ hai hàm răng trắng xấu hổ để nói [...... dường như không đủ ............] Donghai lo lắng để đưa người dân ở phía trước của xe lửa và các bài hát của Chuaidao đánh bắt ở giữa. Từ nay không có xe lửa, đưa anh vào nhà ga xe lửa Chuaidao dưới đây. Không có lửa không? Eh? Không có lửa? ! MO? ? ? ? ? ? ? ! ! ! ! ! ! ! [Làm thế nào, chiếc xe này chỉ bắt đi. ] [Ah ah ah ah ah ah ah ah -] chỉ là Sven giữ không nhiều. Cảnh sát nhỏ làm thế nào để anh có một thôi thúc mạnh mẽ muốn đánh bại bạn. Lee Hyuk trong một chút ngớ ngẩn, [bạn nói bạn chỉ cần ra mua trứng luộc? ] [Ah. ] [Không nhận ra đích? ] [Bạn khi tôi ngu ngốc ah, tôi không quan tâm thậm chí tôi không cần biết nơi để có được ra khỏi nó ...... Oh em đang cười! ] [Làm không thấy khá tốt ......] Tôi không biết vì mối quan hệ giữa nụ cười lạnh lùng và không kiểm soát được trên khuôn mặt của mình, Lee Hyuk đi trứng luộc trong mẹ cô mà nói, dì đã cho tôi hai quả trứng luộc, phải, chọn cả hai cũng nóng. Hai người ngồi trên một chiếc ghế ăn trứng luộc nền tảng cạnh. Hai đám mây trắng khí nóng và trứng luộc Cecil sợi ở phía trước của miệng Hachu trộn. Không ai nhìn nhau, nhìn chằm chằm vào bàn tay của trứng khó ăn. Donghai mức độ khó để cắn, có người tiếp theo bị giết nên thích tư thế. Các cơ bản giải quyết hai, thọc bên cạnh đồng phục màu đen đàn ông nói, mua hai dòng không? ......... Bạn có muốn mua thời gian chậm trễ hành khách của tôi, bạn đã đi đến một đơn khiếu nại, công việc cũng ăn cắp touch lơ đãng ngồi xuống để ăn trứng luộc. .................. Hình xem nhấp nhô đi mua, Donghai cảm thấy người giúp việc tốt bụng, miệng lớn không thể không bật cười. Bộ nhớ trong một thời gian dài đã không có một tiếng cười như vậy, và kết quả đã được lạnh của mùa thu muộn sặc lại, mũi hơi bị chặn lại, đôi mắt bị mù. 10:55? Có một giờ 05 phút, ông Donghai trên 22 tuổi. Khoảng cách địa lý, khoảng cách của thời gian, khoảng cách giữa hai thế giới, giữa tim, có xa nào. Khoảng cách địa lý có thể được đo. Nó có thể được tính từ thời điểm đó. Khoảng cách giữa hai thế giới đang theo dõi tang lễ cha của ông, tôi không thể tưởng tượng hai năm dài. Khoảng cách giữa các trung tâm là ở nhà sau một thời gian dài, với những người xung quanh đã được chứng minh bởi sự "vô cùng." Tuy nhiên, khi lần đầu tiên bạn nhìn thấy miệng của mình [cẩn thận nóng ah], trong khi trứng một lần nữa một hấp luộc đưa cho tôi, khi đột nhiên tất cả về việc giải quyết khoảng cách và câu trả lời đã đột nhiên trở nên rất dễ bị tổn thương. Nó đã rất mong manh mà tôi có thể bỏ qua. [Cảm ơn Chúa, cô cuối cùng đóng cửa thời gian, hoặc nếu không bạn không thể nói cho tôi mua một cái ......] Lee Hyuk ngồi vách ngăn mọi người xung quanh ăn trứng luộc, phát triển hơi thở. [Đó là nhiều hơn không có gì bạn làm gì? ] Đông xoa miệng. [Được rồi, tôi đã trở nên quen thuộc. ] Nhỏ cảnh sát đi để lại những cổ phiếu lớn trong tay, đầu phía bắc và hơn, nâng lên ánh sáng màu nâu tóc ngắn của mình. [Đêm mỗi ngày? Nên nhàm chán? ] [Uh ah. ] [Không ai cướp nó? Brawl gì? ] [Không ah. ] [Rằng ai đó sẽ giá vé trốn nó ......] [mồ hôi, nó không phải là dưới sự kiểm soát của tôi ah ......] thẳng về phía trước, đối diện nhà ga mở cửa, nhưng đến nay, từ đồng vắng, thậm chí dưới những ngôi sao trên bầu trời đêm không phải là toàn bộ mảnh màu xám đen. Mặc dù không phải là một chuyến đi một chuyến đi để trò chuyện, anh sợ phải nhìn xung quanh mà mở để nói chuyện, chỉ bé như tò mò hỏi người hỏi đi. Chủ yếu là đôi mắt của người đàn ông này, như thể có sức hấp dẫn ngoạn mục, rõ ràng và tươi sáng, có thể được thể hiện ra ngoài của toàn bộ đêm này. Trong thực tế, ông đặc biệt muốn hỏi, ở đâu từ, đi đâu, làm gì ở nhà một vài lần uống, và quan trọng nhất, là những gì tên. Tôi sợ rằng họ đưa ra rất nhiều câu hỏi đặt ra như một thói quen, sợ con này, và nó được công an nhân dân để làm mất uy tín hình ảnh vinh quang của riêng mình. Bây giờ, bạn và tôi đột nhiên bị choáng ngợp mặt lên, bắt đầu tranh luận về lời nói và hành động. [Hey, đồng chí] cũng đồng chí đồng chí bạn một cái đầu .................. [ah? ] [Tiếp theo chuyến đi đến xe của Seoul, khi nào? ] [Vâng ...... có lẽ hơn 12 quán bar, nhanh chóng, và bây giờ có đến 11:30 a. ] Lee Hyuk ở phía sau để trở lại với vòng tay rộng mở để đón nhận một cơn ớn lạnh đầy đủ. Anh thở dài, thực sự, nhưng cảnh rất chán nản. Các địa điểm khác nhau mỗi năm, nhưng đáng ngạc nhiên phù hợp không khí lạnh. [Thở dài những âm thanh bạn Alas khí ah? ] Lee Hyuk ở bên cạnh nhận thức thay đổi hương vị nhẹ. [Được rồi, tôi đã quen với nó. ] Donghai chỉ mỉm cười, nhắm mắt lại, nhấp nháy lông mi dài. Cảnh sát quay lại và thấy một chút khó khăn để giữ trong trái tim của bạn nói không nói ra dễ bị bệnh không nhìn, sau đó nói, [ngày mai sinh nhật của tôi, kết quả sẽ có không tiêu thụ ở nơi này bị phá vỡ ......] phản ứng từ phía cảnh sát tiêu thụ không chắc chắn này trong Điều này "chỗ tan vỡ", bao nhiêu đêm lạnh và gió, Donghai tiềm thức che miệng của mình, [uh ...... xin lỗi ......] [Oh, huh. ] Anh chàng này cười một chút ngớ ngẩn. Tôi chưa bao giờ có nhạt nhẽo như mong đợi mỗi ngày, người sẽ xuất hiện, chỉ cần nhìn mắt, bạn có thể đặt ra sóng tinh tế. Blush, những lịch sử tình yêu trẻ con, lâu rồi từ tôi. Bây giờ riêng, tuân theo một mức cố định của việc thực tế, Guanqiao tất cả các loại khách du lịch mỗi ngày. Cũng cảm thấy bên trong tê liệt, đã bất khả xâm phạm. Chỉ cần cho tôi nhắc nhở bạn, mà cái lạnh của đầu tháng tư, các số không trong nền tảng mở, cung cấp cho mình hát thô sinh nhật Caja Alameda tôi. Điều này thực sự sẽ có một người nào đó là sinh nhật như vậy. Xianglian nó thực sự là số phận tương tự. [Hey,] [MO? ] [Thời tiết lạnh, có thể là tuyết? Tuyết đầu tiên của năm nay ......] [huh? Tôi hy vọng nó sẽ. ] [Huh? ] [Tuyết, bạn sẽ được chôn cất như một người tuyết, bất động bảo vệ các trang web, hình thành một tượng đài vĩnh cửu ah -] ông quy định cảnh sát ngã ba người không thể giữ lại các đập lời nguyền ...... ah Lee Hyuk trong ............ Trong thực tế, vì nó sẽ rất anh hùng. (==) Vô tình trở thành hai gần nhất. Kazakh khí thở ra với nhau. Mặt trận cùng nhau nhìn hoang dã tối. Cùng nói chuyện hao thiết, sau đó thêm một ít cãi nhau. Cùng thở bắc trên toàn thế giới, nhưng ít hơn và ít tâm trí tỉnh táo. Làm thế nào nó không thể được mở rộng thêm một chút thời gian, thậm chí một chút, vì vậy tôi nghĩ rằng tôi đã không hỏi tên của bạn. Làm thế nào trên trái nó cho nửa giờ, nhưng cũng thoáng qua. Các khoảng cách ánh sáng. Chiếu sáng phía trước. [Yeah, mà xe bạn đi,] Lee Hyuk vỗ nhẹ xung quanh người nửa tỉnh táo, mặc mũ và đứng dậy. Donghai lưng nhìn thẳng phía trước của các trạm tuần tra, tôi nghĩ rằng anh chàng này thực sự cũng có đầy đủ các đẹp trai. Ngoài điểm ngớ ngẩn, điểm choáng váng, điểm bị bắt nạt, điểm nhàm chán, vẫn là một người tốt. Trong một thời gian não của họ một chút trống. Lee Hyuk trong tốt trong mắt anh lắc, [Hey, bạn đã không hành lý? Hoặc giảm trên một chuyến xe? ] [Ah? Không. Tôi ăn mặc là hành lý. ] Lee Donghae mỉm cười trên đèn từ xa và gần, một số rực rỡ tinh thể. Li vỗ nhẹ vào vai anh, [xe nhanh hơn. Oh, chờ một phút. ] Tôi không biết làm thế nào tay kéo ra từ một hình cầu hình bầu dục. [Vâng, cho bạn, trái tim tôi! ] Dưới nắp khuôn mặt rất nghiêm trọng. [MOOOOOOOOOOOO? ? ? ! ! ] [Ha ha, buồn cười bạn chơi với. Luộc trứng theo cách bạn ăn. ] [Bởi bạn bao gồm bao lâu, ah, mùi chưa? ] [== Đây là bữa ăn sáng cộng với bữa ăn tối căng trẻ của tôi với bạn, ah, cảm ứng, hoặc nóng, không rời khỏi nó. ] Nên, tất nhiên, Tại sao các địa ngục không. Donghai đi qua, tôi cảm thấy bàn tay trần của mình trong lạnh trứng luộc nóng hơn này. Vẫn còn nóng. Đây thực sự là một cảnh sát trẻ đam mê. Có một góc trái tim tôi bắt đầu ướt, sau đó không ngừng lan rộng. Vâng, đối với bạn, trái tim tôi. Đây được coi như một món quà sinh nhật nó đếm, có thể là cảm ơn bạn. Tạm biệt. Tôi nói với bản thân mình, không bao giờ tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên của công cụ này. Khi đoàn tàu kéo đi vào lúc này, tâm trí của tôi đầy nước khoáng mắt con mình. Ông bị mắc kẹt một nửa cửa sổ đầu, trong tiếng gầm của tôi và lùi lại. Đóng chốt nhầm lẫn ra khỏi tầm mắt, miệng không biết phải nói gì lời nói. Gió quá lớn, tôi không thể nghe thấy. Tôi chỉ nghe nói bản thân mình lặng lẽ, chỉ có giọng nói âm thanh của riêng mình, hạnh phúc sinh nhật. Và tạm biệt. Chính xác những gì tôi phải bỏ cuộc. Ông nhìn lên trạm vòng đồng hồ, nửa đêm 00:10. Cổ áo cổ đi sân nhăn mặt, Li Ông đưa tay ra trong tiềm thức, bầu trời bắt đầu nổi tuyết tốt. Hôm nay là 15 tháng 10, nó chỉ là cuối thu. Những người lạnh đến lạnh muốn đi bộ xung quanh. Attendant là tuyết này. Thành viên của trạm đêm ánh sáng mờ nhạt, như thể trong tuyết, và với một ai đó lấp lánh đôi mắt chồng lên nhau. Lee Hyuk chỉ chờ đợi bình minh và họ cùng nhau ngồi trong tư thế ngồi. Sẽ mở ra trong buổi bình minh của một màu trắng tinh khiết, sạch sẽ và giống như một sự khởi đầu.

























































































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: