“你想去哪儿?” “唔……鼓浪屿吧。” “你似乎在替我省钱。” “我是觉得那个地方适合伪文艺青年去,例如我们。然后轰轰烈烈地开个特俗的生日大 dịch - “你想去哪儿?” “唔……鼓浪屿吧。” “你似乎在替我省钱。” “我是觉得那个地方适合伪文艺青年去,例如我们。然后轰轰烈烈地开个特俗的生日大 Việt làm thế nào để nói

“你想去哪儿?” “唔……鼓浪屿吧。” “你似乎在替我省钱。” “我是

“你想去哪儿?”

“唔……鼓浪屿吧。”

“你似乎在替我省钱。”

“我是觉得那个地方适合伪文艺青年去,例如我们。然后轰轰烈烈地开个特俗的生日大趴,多酷啊。”

“丫头,你能有点人类的正常思维吗?”

“北深哥哥,我只是反射弧比你们短一些而已。”

“想要我们的旅途更刺激吗?”

……

一场说走就走的旅行从来都是顾初的风格,因她心血来潮,不少国家的版图都在她的脚下开了花。 可她与北深的那场旅行,就成了绽放在生命中的重彩烟火。 她与北深相爱的第二年生日,北深给了她一场声势浩大的生日庆祝,那是她这辈子走过的最有意义最刺激的生日旅行。 从上海到鼓浪屿,陆北深召集了平日要好的车友和她的一些朋友们骑着摩托横跨了一千多公里的路程。

他载着她,身后又是浩浩荡荡的一群人,每一辆重型摩托车都发出令年轻人兴奋的轰鸣声,欢呼着、极速地驶向沪昆高速,那声音响彻苍穹,都是一群热血青年,掌控摩托的手臂喷张着年轻野性的活力,张扬着青春的力量。

高速路上,他们是极为惹眼的一群人,过杭州、走常台、到吴岙,他们的热情不曾停歇。 摩托像是陆北深的生命,他与车速融为了一体,她在他身后,戴着头盔,紧紧搂着他的腰,风从旁呼呼地过,是极速所带来的癫狂,充分感受来自他体内那种狂野不羁的力量。

是漫长的旅途,却是弥足珍贵的刺激体验。

当一行人抵达鼓浪屿时,齐刷刷的摩托亮瞎了所有人的眼,顾初站在陆北深身边自然有着一股子的豪情,当他摘下头盔,引了周围无数个姑娘脸红围观时,顾初一手夹着她那只印着米奇图案的头盔,一手勾住陆北深的脖子,踮起脚,众目睽睽之下就吻了他的唇。

她是大胆,但从未像那一刻似的大胆。

车友们全都在旁起哄,周围人也议论纷纷。

她才不管,她就是要让那群看着陆北深眼冒桃心的姑娘们知道,这个帅小子,是她的男朋友,是车队最优秀的赛车手。

鼓浪屿是座悠哉的城,因有了他们这群狂野的家伙们而变了些味道。 他一手拎着头盔,一手扣住了她的后脑,凝着她,“喜欢这样吗?”

当时,他宽阔的额挂了些汗珠,呼吸略微急促,眼眸却黑亮极了,肆意彰显着年轻的激情与活力,还有,那份天不怕地不怕的唯我独尊。

她的眼里也是激动未散,用力点头,说,“这简直太离经叛道了,但是,我超喜欢。”

是的,其实当时不在乎去了什么地方,只在乎这一路上有谁陪伴。

他抵着她的额头,含笑低语,“顾初你记住,这辈子我只为你一人离经叛道。”

后来,那些车友们都在共同讨论一个问题:陆北深这小子平时看上去高傲不羁,不成想是绝对的深情种,为了一博红颜笑,从上海骑行到鼓浪屿这么疯狂的事儿都能干得出来。

也只有他,才敢这么疯狂。

也只有他,才想得出这么疯狂的事。

鼓浪屿依旧慵懒,只是多了一些商业味道,少了五年前他们来时的原汁原味。 一些街道变了模样,老旧的换了新颜,沉淀的记忆在一瞬间会找不到安放的途径。 但总也无妨发呆偷懒的心情,当清晨或在午后,如果细细品味,终归还是会有一些过往的滋味弥留了下来。

顾初来到这里后会经常梦见那些画面,白色的,欢笑的,像是幻境。 在这个巴掌大点的地方,无论她走过哪一处,总会找到那些嬉笑的影子,然后汇集成梦,再醒来已经天明。

然后,她就在*上呆坐很久,借以来分辨这里的时空转换。

最后才总算记起,原来这里已是五年后的鼓浪屿,而她,也再找不回五年前的当初。

将顾思送回琼州后,顾初只是拎着简单的行李来到了鼓浪屿,在历史建筑区订了家私人开的旅馆,游人不会太多,又会因周围散落着旧时遗留下的老别墅而凝固了一份历史感,来祭奠着鼓浪屿曾经的繁荣。

一手是沉淀,一手是热闹,她于中间,本应该是经得起寂寞自然也守得住繁华,这个地段给了她这条戒律,却始终没有领悟的慧根。

店主也是极爱画画的,将旅馆装点成了艺术长廊,装饰的大大小小色彩斑斓的画品全都出自店主之手。 顾初来这里两天了,店主总会将自家做的特色东西盛放在妖娆盛开的盘子里,邀请顾初品尝。 房费不高,只是要求房客临走前留下自己的故事或者一份答谢品即可。

她喜欢这种随遇而安,幸得,她也找了这么一家随遇而安的店。

当然,她无法用自己的一段故事来作为答谢,便想着留下一幅画在店内。 岂料几笔下去后,画纸上跃然是一张男人脸的轮廓,画眉眼的时候蓦地惊觉,心底蜿蜒了一抹浅痛。

店主眼光极毒,笑问,“是你喜欢的人吧,虽然只画了轮廓,但看得出英俊帅气。”

顾初盯着画纸,连她自己都不清楚,这张脸的主人到底是陆北深还是陆北辰。

“小姑娘,看得出你很爱这个男人啊。”店主轻轻拍了拍她,轻声柔和,“下笔毫不迟疑,说明他的样子已经烙在你心里了。”

她的手一抖,心中刚刚的浅痛肆无忌惮地蔓延开来。

鼓浪屿很小,如果游人不多的时候,穿过龙头路的那些特色小店总还是会有收获。 她一家一家地油走,看在眼里的是缤纷,忆起的画面总归是怀旧风的小清新。

曾经,她对北深说过:你知道吗,其实去鼓浪屿要做的事情很多,要去找路、找风景、找美食、还要去找猫。 那里的阳光很好,猫很多,你在那里可以给自己编织一个很大又不切实际的梦。

可是,她从没告诉过北深,其实来鼓浪屿除了找路找风景找猫,还要找回一份勇气。

一份,舍得放下的勇气。

谁说鼓浪屿不可以悲伤? 她这次来,更多的就是祭奠。

在一家店前顾初停住了脚步。

还是跟五年前一样色彩缤纷,只是,绿色的窗棱刷成了白色,漆木的门梁挂了一串纯手工黄铜风铃,清风拂过或开门关门间就摇了细碎清脆的声音入耳。

猫又多了。

懒洋洋地腻在糖果色的屋顶上、白色简约的花架旁,又或者是有着雕花图案的窗台上。 那只曾经被她抱过的猫始终没有见到,或许是觅食去了,又或者是跟着哪只猫浪迹天涯。

北深对这种毛茸茸的小动物有点抵触,他并不喜欢它们的毛发满天飞,那会让他全身都紧张起来。 曾经她抱着这家店的猫没少逗北深,从他脸上她喜欢捕捉那种别别扭扭的神情。

店内正在做活动,店员们将自己的脸画成了各种颜色的猫脸,身后还高高翘了条猫尾巴,成问号形状随着欢快的步伐左右摇摆。 有十指相扣的情侣驻足在店铺前,女孩儿心仪里面的小玩意儿,眼睛里亮晶晶的,男孩子在旁耐心等待,始终含笑看着她小孩子般的挑剔。

很熟悉的一幕。

大抵来这里的情侣都一样。

只是,她不想去承认曾经的自己也是这个样子,不想再去回忆那段在鼓浪屿的时光有多惬意。

看吧,其实这里就是一座恋爱的城。

没了情侣,你就没法去找猫找风景的,只能慢慢品味另一番苦涩的滋味。

在小巷听了悠扬的小提琴,不亚于上海剧院的演奏水准,这里就算再过商业化,如果孤独去体会,总会有那么一点的感悟,对,前提是,你要孤独。

从海边回来时已近黄昏,她不大喜欢这个时间段的海边,即使是在琼州。 当夕阳渐渐沉落海面时,那种巨大的吞噬力量总会给她带来无力感。

她排队买了麻糍,并不是因为爱吃,只觉得身处摊前的长队之中,短暂的热闹能多少缓解她对夕阳西下的伤感。 又沿街买了鱼丸和奶茶,在人群之中边走边吃。

却没有人再在她耳边说,不挑剔路边摊了,精神可嘉。

她不是不挑剔,只是,跟爱的人在一起,哪怕是嘴里嚼根草都是甜的。

回到旅馆的时候,店主正巧做好了土笋冻,见她回来了后说什么都让尝尝。 闽南的特色拿到厦门吃起来就别具特色了,要是北醋甜醋搀和,酱油也定是上好口感的,爱吃辣的会放了辣子,洒上翠绿的芜荽、萝卜,有的还会放上一些番茄,将原本灰头土脸的几块土笋冻就变得色彩缤纷起来。

店主是地地道道的厦门人,来岛上开了这家旅馆也是打一闲旧时光,做了一手不错的饭菜。 顾初吃了口土笋冻,甘美的津液就从口腔里爆开。

想哭。

店主见她眼圈红了吓了一跳,她则说,辣椒放多了。

夜来有风。

吹得窗棱上的风铃叮叮当当,她又将今天在码头区买来的捕梦网挂在了风铃旁,深紫色的羽毛随着夜风轻轻摇晃,深邃地欢悦。 这个来自18世纪印第安人用来过滤梦境的玩意儿,她是该相信吗? 好梦会通过那个洞再顺着羽毛而流入她的夜晚对吧,那些不好的、低落的噩梦会困在网中,随着清晨的第一缕阳光灰飞烟灭。

手机上不少是顾思的留言,问她玩得怎么样。

没有陆北辰的。

她不应该失落,可为什么,心就这么堵得慌?

轻轻摇了摇捕梦网,彩色的珠子跟着羽毛晃动,相互碰撞着叮铃咣啷,却撞得思绪更乱了。


投推荐票 上一章 章节目录 下一章 加入书签 返回书架 章节错误/点此举报

0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
“你想去哪儿?” “唔……鼓浪屿吧。” “你似乎在替我省钱。” “我是觉得那个地方适合伪文艺青年去,例如我们。然后轰轰烈烈地开个特俗的生日大趴,多酷啊。” “丫头,你能有点人类的正常思维吗?” “北深哥哥,我只是反射弧比你们短一些而已。” “想要我们的旅途更刺激吗?” …… 一场说走就走的旅行从来都是顾初的风格,因她心血来潮,不少国家的版图都在她的脚下开了花。 可她与北深的那场旅行,就成了绽放在生命中的重彩烟火。 她与北深相爱的第二年生日,北深给了她一场声势浩大的生日庆祝,那是她这辈子走过的最有意义最刺激的生日旅行。 从上海到鼓浪屿,陆北深召集了平日要好的车友和她的一些朋友们骑着摩托横跨了一千多公里的路程。 他载着她,身后又是浩浩荡荡的一群人,每一辆重型摩托车都发出令年轻人兴奋的轰鸣声,欢呼着、极速地驶向沪昆高速,那声音响彻苍穹,都是一群热血青年,掌控摩托的手臂喷张着年轻野性的活力,张扬着青春的力量。 高速路上,他们是极为惹眼的一群人,过杭州、走常台、到吴岙,他们的热情不曾停歇。 摩托像是陆北深的生命,他与车速融为了一体,她在他身后,戴着头盔,紧紧搂着他的腰,风从旁呼呼地过,是极速所带来的癫狂,充分感受来自他体内那种狂野不羁的力量。是漫长的旅途,却是弥足珍贵的刺激体验。 当一行人抵达鼓浪屿时,齐刷刷的摩托亮瞎了所有人的眼,顾初站在陆北深身边自然有着一股子的豪情,当他摘下头盔,引了周围无数个姑娘脸红围观时,顾初一手夹着她那只印着米奇图案的头盔,一手勾住陆北深的脖子,踮起脚,众目睽睽之下就吻了他的唇。 她是大胆,但从未像那一刻似的大胆。 车友们全都在旁起哄,周围人也议论纷纷。 她才不管,她就是要让那群看着陆北深眼冒桃心的姑娘们知道,这个帅小子,是她的男朋友,是车队最优秀的赛车手。 鼓浪屿是座悠哉的城,因有了他们这群狂野的家伙们而变了些味道。 他一手拎着头盔,一手扣住了她的后脑,凝着她,“喜欢这样吗?” 当时,他宽阔的额挂了些汗珠,呼吸略微急促,眼眸却黑亮极了,肆意彰显着年轻的激情与活力,还有,那份天不怕地不怕的唯我独尊。 她的眼里也是激动未散,用力点头,说,“这简直太离经叛道了,但是,我超喜欢。” 是的,其实当时不在乎去了什么地方,只在乎这一路上有谁陪伴。 他抵着她的额头,含笑低语,“顾初你记住,这辈子我只为你一人离经叛道。” 后来,那些车友们都在共同讨论一个问题:陆北深这小子平时看上去高傲不羁,不成想是绝对的深情种,为了一博红颜笑,从上海骑行到鼓浪屿这么疯狂的事儿都能干得出来。 也只有他,才敢这么疯狂。 也只有他,才想得出这么疯狂的事。 鼓浪屿依旧慵懒,只是多了一些商业味道,少了五年前他们来时的原汁原味。 一些街道变了模样,老旧的换了新颜,沉淀的记忆在一瞬间会找不到安放的途径。 但总也无妨发呆偷懒的心情,当清晨或在午后,如果细细品味,终归还是会有一些过往的滋味弥留了下来。 顾初来到这里后会经常梦见那些画面,白色的,欢笑的,像是幻境。 在这个巴掌大点的地方,无论她走过哪一处,总会找到那些嬉笑的影子,然后汇集成梦,再醒来已经天明。然后,她就在*上呆坐很久,借以来分辨这里的时空转换。 最后才总算记起,原来这里已是五年后的鼓浪屿,而她,也再找不回五年前的当初。 将顾思送回琼州后,顾初只是拎着简单的行李来到了鼓浪屿,在历史建筑区订了家私人开的旅馆,游人不会太多,又会因周围散落着旧时遗留下的老别墅而凝固了一份历史感,来祭奠着鼓浪屿曾经的繁荣。 一手是沉淀,一手是热闹,她于中间,本应该是经得起寂寞自然也守得住繁华,这个地段给了她这条戒律,却始终没有领悟的慧根。 店主也是极爱画画的,将旅馆装点成了艺术长廊,装饰的大大小小色彩斑斓的画品全都出自店主之手。 顾初来这里两天了,店主总会将自家做的特色东西盛放在妖娆盛开的盘子里,邀请顾初品尝。 房费不高,只是要求房客临走前留下自己的故事或者一份答谢品即可。 她喜欢这种随遇而安,幸得,她也找了这么一家随遇而安的店。 当然,她无法用自己的一段故事来作为答谢,便想着留下一幅画在店内。 岂料几笔下去后,画纸上跃然是一张男人脸的轮廓,画眉眼的时候蓦地惊觉,心底蜿蜒了一抹浅痛。 店主眼光极毒,笑问,“是你喜欢的人吧,虽然只画了轮廓,但看得出英俊帅气。” 顾初盯着画纸,连她自己都不清楚,这张脸的主人到底是陆北深还是陆北辰。 “小姑娘,看得出你很爱这个男人啊。”店主轻轻拍了拍她,轻声柔和,“下笔毫不迟疑,说明他的样子已经烙在你心里了。” 她的手一抖,心中刚刚的浅痛肆无忌惮地蔓延开来。 鼓浪屿很小,如果游人不多的时候,穿过龙头路的那些特色小店总还是会有收获。 她一家一家地油走,看在眼里的是缤纷,忆起的画面总归是怀旧风的小清新。 曾经,她对北深说过:你知道吗,其实去鼓浪屿要做的事情很多,要去找路、找风景、找美食、还要去找猫。 那里的阳光很好,猫很多,你在那里可以给自己编织一个很大又不切实际的梦。 可是,她从没告诉过北深,其实来鼓浪屿除了找路找风景找猫,还要找回一份勇气。 一份,舍得放下的勇气。 谁说鼓浪屿不可以悲伤? 她这次来,更多的就是祭奠。 在一家店前顾初停住了脚步。 还是跟五年前一样色彩缤纷,只是,绿色的窗棱刷成了白色,漆木的门梁挂了一串纯手工黄铜风铃,清风拂过或开门关门间就摇了细碎清脆的声音入耳。 猫又多了。 懒洋洋地腻在糖果色的屋顶上、白色简约的花架旁,又或者是有着雕花图案的窗台上。 那只曾经被她抱过的猫始终没有见到,或许是觅食去了,又或者是跟着哪只猫浪迹天涯。北深对这种毛茸茸的小动物有点抵触,他并不喜欢它们的毛发满天飞,那会让他全身都紧张起来。 曾经她抱着这家店的猫没少逗北深,从他脸上她喜欢捕捉那种别别扭扭的神情。 店内正在做活动,店员们将自己的脸画成了各种颜色的猫脸,身后还高高翘了条猫尾巴,成问号形状随着欢快的步伐左右摇摆。 有十指相扣的情侣驻足在店铺前,女孩儿心仪里面的小玩意儿,眼睛里亮晶晶的,男孩子在旁耐心等待,始终含笑看着她小孩子般的挑剔。
很熟悉的一幕。

大抵来这里的情侣都一样。

只是,她不想去承认曾经的自己也是这个样子,不想再去回忆那段在鼓浪屿的时光有多惬意。

看吧,其实这里就是一座恋爱的城。

没了情侣,你就没法去找猫找风景的,只能慢慢品味另一番苦涩的滋味。

在小巷听了悠扬的小提琴,不亚于上海剧院的演奏水准,这里就算再过商业化,如果孤独去体会,总会有那么一点的感悟,对,前提是,你要孤独。

从海边回来时已近黄昏,她不大喜欢这个时间段的海边,即使是在琼州。 当夕阳渐渐沉落海面时,那种巨大的吞噬力量总会给她带来无力感。

她排队买了麻糍,并不是因为爱吃,只觉得身处摊前的长队之中,短暂的热闹能多少缓解她对夕阳西下的伤感。 又沿街买了鱼丸和奶茶,在人群之中边走边吃。

却没有人再在她耳边说,不挑剔路边摊了,精神可嘉。

她不是不挑剔,只是,跟爱的人在一起,哪怕是嘴里嚼根草都是甜的。

回到旅馆的时候,店主正巧做好了土笋冻,见她回来了后说什么都让尝尝。 闽南的特色拿到厦门吃起来就别具特色了,要是北醋甜醋搀和,酱油也定是上好口感的,爱吃辣的会放了辣子,洒上翠绿的芜荽、萝卜,有的还会放上一些番茄,将原本灰头土脸的几块土笋冻就变得色彩缤纷起来。

店主是地地道道的厦门人,来岛上开了这家旅馆也是打一闲旧时光,做了一手不错的饭菜。 顾初吃了口土笋冻,甘美的津液就从口腔里爆开。

想哭。

店主见她眼圈红了吓了一跳,她则说,辣椒放多了。

夜来有风。

吹得窗棱上的风铃叮叮当当,她又将今天在码头区买来的捕梦网挂在了风铃旁,深紫色的羽毛随着夜风轻轻摇晃,深邃地欢悦。 这个来自18世纪印第安人用来过滤梦境的玩意儿,她是该相信吗? 好梦会通过那个洞再顺着羽毛而流入她的夜晚对吧,那些不好的、低落的噩梦会困在网中,随着清晨的第一缕阳光灰飞烟灭。

手机上不少是顾思的留言,问她玩得怎么样。

没有陆北辰的。

她不应该失落,可为什么,心就这么堵得慌?

轻轻摇了摇捕梦网,彩色的珠子跟着羽毛晃动,相互碰撞着叮铃咣啷,却撞得思绪更乱了。


投推荐票 上一章 章节目录 下一章 加入书签 返回书架 章节错误/点此举报

đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
"Bạn muốn đi đâu?" " Vâng ...... Gulangyu nó. "" Bạn có vẻ với tôi để tiết kiệm tiền cho. "" Tôi cảm thấy rằng nơi này là thích hợp cho thanh niên giả văn học đi, ví dụ, chúng ta sau đó mở một tùy chỉnh đặc biệt mạnh mẽ sinh nhật lớn lời nói dối, làm thế nào mát mẻ. " "Girl, bạn có thể làm một chút suy nghĩ của con người bình thường? "" người anh em Bắc sâu, tôi arc chỉ phản xạ một số của nó là ngắn hơn bạn. "" muốn cuộc hành trình của chúng tôi thú vị hơn không? " ...... một chuyến đi thực tế luôn luôn tránh xa Gu kiểu đầu, bởi vì cô whim, nước bố trí nhiều người đã nảy nở trong đôi chân của mình. Nhưng cô ấy và miền Bắc sâu trong đó chuyến đi thực tế, nó sẽ nở trong pháo hoa cuộc sống lại màu sắc. Cô đã rơi vào tình yêu với sâu Bắc trong ngày sinh nhật năm thứ hai, Bắc sâu đã cho cô một bữa tiệc sinh nhật lớn, đó là nàng có ý nghĩa nhất trong cuộc sống này thông qua các chuyến đi sinh nhật thú vị nhất. Từ Thượng Hải đến Gulangyu, Hoa hậu Bắc sâu triệu tập một ngày trong tuần để được tay đua tốt và một số bạn bè của cô Qizhemotuo trên hơn một ngàn km. Anh chở cô đằng sau là một nhóm hùng mạnh của người dân, từng đã ban hành một xe máy gầm nặng quá trẻ phấn khởi, cổ vũ, tốc độ đi thuyền Thượng Hải-Côn Minh-tốc độ cao, giọng nói vang lên qua bầu trời, là một nhóm những người trẻ đam mê, kiểm soát vũ khí xe máy phun với sức sống trẻ hoang dã, phô trương sức mạnh của tuổi trẻ. Đường cao tốc, họ chỉ là nhóm rất bắt mắt của mọi người, ở Hàng Châu, Đài Loan thường đi tới Miss Ao, sự nhiệt tình của họ không dừng lại. Đất cơ giới phía bắc như cuộc sống sâu sắc, anh và tốc độ của xe để pha trộn, cô đứng đằng sau anh ta, đội mũ bảo hiểm, ôm chặt lấy eo của mình, gió thổi qua các băng ghế dự bị, là điên rồ mang tốc độ, kinh nghiệm đầy đủ từ Ông loại cơ thể lực vô kỷ luật. Nó là một hành trình dài, nhưng nó là hồi hộp quý giá. Khi một người đi bộ đến Gulangyu, thống nhất gắn máy ánh sáng tất cả mọi người là mắt mù, Gu đứng đầu bên cạnh Hoa hậu Bắc niềm tự hào sâu tự nhiên có một con trai, khi anh cởi mũ bảo hiểm của mình, dẫn đầu đám đông xung quanh vô số cô gái đỏ mặt, Gu tay đầu tiên kẹp con chó của mình Mickey in mẫu mũ bảo hiểm trong một tay và nối đất bắc cổ sâu, nhón chân, dưới con mắt thận trọng hôn lên môi anh. Cô là táo bạo, nhưng không bao giờ giống như thời điểm đó như táo bạo. Tất cả các xe trung thành bên cạnh la ó, người đang nói về xung quanh. Cô không quan tâm, cô là làm cho các nhóm xem xét hạ cánh cô gái mắt về phía bắc để có trái tim đào sâu để biết rằng cậu bé đẹp trai này, bạn trai của cô, là tay đua tốt nhất của đội. Gulangyu là chỗ của thành phố nhàn nhã, bởi vì họ đã có những kẻ hoang dã và thay đổi một số hương vị. Ông một tay mang theo một chiếc mũ bảo hiểm trong một tay và giữ lại đầu, đổ cô, "Như thế này?" Lúc đó, trán rộng của anh treo lên một số mồ hôi, thở một hơi nhỏ, đôi mắt là điểm nhấn màu đen và rất bừa bãi niềm đam mê và sức sống trẻ, cũng như chia sẻ ngã mạn không hề sợ hãi. Đôi mắt cô là vui mừng không phân tán, buộc gật đầu và nói, "Điều này chỉ đơn giản là quá tà, nhưng tôi siêu tình yêu." Vâng, trên thực tế, tại thời điểm đó đã không quan tâm tới đi một nơi nào đó, nhưng những người quan tâm về sự đồng hành con đường này. Ông đến trán cô, mỉm cười thì thầm, "đầu quan tâm bạn hãy nhớ rằng, trong cuộc đời này tôi chỉ có một người cho bạn tà." Sau đó, những chiếc xe trung thành để thảo luận về một vấn đề: Hoa hậu Bắc sâu anh chàng này thường có vẻ kiêu ngạo không bị ngăn cấm, không Tôi nghĩ rằng đó là loài hoàn toàn yêu thương với một rễ Bo nụ cười, đi xe từ Thượng Hải đến Gulangyu có thể là một điều điên rồ như vậy để làm điều đó. Chỉ có anh, dám như vậy là điên. Chỉ có anh chỉ muốn đến những việc điên rồ như vậy. Gulangyu vẫn lười biếng, chỉ là một vài hương vị thương mại, ít năm năm trước đây, khi họ đến đích thực. Một số đường phố đã thay đổi diện mạo, người già-cho-cái nhìn mới, lượng mưa sẽ không tìm thấy một cách để tưởng nhớ các vị trí của thời điểm này. Nhưng nhìn chung nó anyway ngây tâm trạng lười biếng, khi vào buổi sáng sớm hay buổi chiều, nếu mùi, sau khi tất cả, vẫn còn có những hương vị của một số Mi quá khứ ở lại. Gu sớm thường sẽ mơ về những hình ảnh, màu trắng đến ở đây, tiếng cười, giống như một tưởng tượng. Trong thời điểm này vừa vặn bàn tay ở đâu, không có vấn đề gì nơi cô bước đi, bóng tối sẽ luôn luôn tìm thấy những người cười, sau đó lại với nhau thành một giấc mơ, thức dậy đã bình minh. Sau đó, cô ngồi trong một thời gian dài trong * trên đây kể từ thời gian và không gian thông qua việc chuyển đổi độ phân giải. Cuối cùng Cuối cùng nhớ lại rằng ban đầu đây là Gulangyu năm năm sau đó, và cô ấy cũng đã một lần nữa mang lại cách đây năm năm. Sau Grossman trả lại cho Qiongzhou, Gu đầu chỉ mang theo một hành lý đơn giản đến Gulangyu, trong khu vực tòa nhà lịch sử thẻ mở khách sạn tư nhân, du khách sẽ không thể quá nhiều, sẽ gây phân tán xung quanh di sản cũ của ngôi nhà cũ kiên cố hoá một ý nghĩa lịch sử, để tỏ lòng tôn kính đến sự thịnh vượng cựu Gulangyu. Tay kết tủa một mặt là bận rộn, cô ở giữa, điều này nên chịu được sự cô đơn tự nhiên trung tâm phòng thủ, khu vực này đã cho cô răn này, nhưng không bao giờ hiểu được bản chất. Chủ sở hữu là rất yêu thương để vẽ, trang trí khách sạn đã trở thành một gallery nghệ thuật, trang trí bằng những bức tranh đầy màu sắc lớn và nhỏ tất cả từ tay của chủ sở hữu. Gu đầu tiên đến đây hai ngày, chủ sở hữu sẽ luôn luôn là một cái gì đó đặc sản tự chế phục vụ trong nở mê hoặc của tấm, mời Gu hương vị ban đầu. Giá phòng là không cao, chỉ cần yêu cầu người thuê nhà trước khi ông rời câu chuyện riêng của mình hoặc một sản phẩm có thể cảm ơn. Cô thích thích nghi, vụ bắt cóc này, cô cũng đang tìm kiếm một cửa hàng thích nghi như vậy. Tất nhiên, cô không thể đến với câu chuyện của họ bù lại, họ nghĩ đến việc rời khỏi một bức tranh trong các cửa hàng. Thật bất ngờ, đi sau khi một vài cây bút, vẽ trên giấy là một phác thảo một cách sống động, nấm mắt khi người đàn ông đột nhiên bị sốc khuôn mặt, một liên lạc của gió nhẹ cơn đau tim. Tầm nhìn chủ cửa hàng rất độc hại, cười và hỏi: "Anh có thích người đó, mặc dù chỉ vẽ một phác thảo, nhưng có thể thấy đẹp trai đẹp trai." Gu đầu nhìn chằm chằm giấy vẽ, thậm chí của chính mình rõ ràng, chủ nhân của khuôn mặt này cuối cùng trên cạn sâu Bắc hoặc đất Beichen. "Cô bé, tôi có thể nhìn thấy bạn yêu người đàn ông này ah." Chủ tiệm vỗ nhẹ nhàng mềm mại, "viết mà không do dự, anh đã có thương hiệu trong cách của trái tim của bạn." flick tay của cô, trái tim đau cạn trơ trẽn chỉ lây lan. Gulangyu là rất nhỏ, nếu không nhiều khách khi những người dẫn đường thông qua các cửa hàng đặc sản, sẽ luôn được khen thưởng. Dầu con bé một chiếc để đi tìm trong đôi mắt đầy màu sắc, luôn luôn ghi nhớ hình ảnh là nỗi nhớ tươi nhỏ. Một lần, cô ấy sâu vào miền Bắc cho biết: Bạn biết, trên thực tế, để làm nhiều việc để Gulangyu, để tìm đường, tìm kiếm với những phong cảnh, tìm kiếm thức ăn, mà còn để tìm kiếm con mèo. Nơi mặt trời là rất tốt, rất nhiều mèo, nơi bạn có thể cung cấp cho mình một đan rất nhiều và giấc mơ không thực tế. Tuy nhiên, cô không bao giờ nói với Bắc sâu, trên thực tế, để tìm một cách để tìm cảnh Gulangyu trừ để tìm con mèo, mà còn để lấy can đảm. A, sẵn sàng hy can đảm của họ. Ai Gulangyu không buồn? Cô ta đi, hơn là để tỏ lòng tôn kính. Ở phía trước của một cửa hàng ở đầu Gu anh dừng lại. Giống như cách đây năm năm, vẫn còn đầy màu sắc, nhưng, cạnh cửa sổ màu xanh lá cây sơn màu trắng, dầm cửa sơn mài treo một chuỗi của những chiếc chuông làm bằng tay bằng đồng, thổi gió hoặc mở và đóng cửa giữa bạn lắc nghiền tai âm thanh sắc nét . Sự bổ sung của một con mèo. Uể oải mệt mỏi của mái kẹo màu, bên cạnh hoa tối giản màu trắng, hoặc được chạm khắc hoa văn trên bệ cửa sổ. Những con chim đã được giữ con mèo của bà chưa bao giờ nhìn thấy, có lẽ đã đi tìm kiếm thức ăn, hoặc những gì là làm theo một con mèo lang thang. Bắc sâu cho một ít sinh vật lông xung đột như vậy, anh không thích bay mái tóc của mình, nó làm cho cơ thể mình căng thẳng. Một khi cô đang cầm của cửa hàng mèo không kém hài hước, Bắc sâu, từ khuôn mặt của mình mà cô ấy thích để chụp được những cái nhìn vụng. Các cửa hàng đang làm các hoạt động, các nhân viên bán hàng sẽ khuôn mặt của mình bị kéo vào một loạt các màu sắc mèo khuôn mặt đằng sau thanh thậm chí cao hơn Gaoqiao đuôi mèo, thành hình dạng của một dấu hỏi về tốc độ xoay như sống động. Có một vài ngón tay lồng vào nhau dừng lại trước cửa hàng, cô gái yêu thích các tiện ích bên trong, đôi mắt lấp lánh, cậu bé bệnh nhân tiếp theo, luôn luôn mỉm cười với trẻ con cầu kỳ của cô. Cảnh rất quen thuộc. Có lẽ đến đây một vài giống nhau. Nhưng, cô không muốn thừa nhận bản thân mình một lần như thế này, bạn không muốn đến những kỷ niệm của thời gian của mình trong Gulangyu cách thoải mái. Hãy nhìn xem, trong thực tế, đây là một tình yêu của thành phố. Không phải là một cặp vợ chồng, bạn sẽ không thể tìm thấy một phong cảnh mèo tìm kiếm, chỉ từ từ thưởng thức một vòng của các vị đắng. Sau khi nghe violon du dương trong hẻm, nhiều như chơi Nhà hát Thượng Hải tiêu chuẩn, mà ngay cả một vài thương mại, nếu cô đơn để hiểu được, sẽ luôn có một chút tình cảm, phải, tiền đề là bạn phải cô đơn. Hầu như hoàng hôn trở về từ bãi biển, cô không thích những bãi biển lần này, ngay cả trong Qiongzhou. Khi mặt trời dần dần chìm xuống biển, mà quyền lực tuyệt vời luôn đưa cô nuốt bất lực. Cô xếp hàng để mua một Ma Ci, không phải vì tình yêu, chỉ để thấy hàng dài sống Tanqian trong sự phấn khích ngắn gọn về cách nhiều có thể giảm bớt nỗi buồn của mình cho hoàng hôn. Và dọc theo đường phố để mua một con cá và trà, đi bộ và ăn uống trong đám đông. Không ai lại vào tai cô, không bán hàng rong cầu kỳ, và tinh thần là đáng khen ngợi. Cô không phải là không cầu kỳ, nhưng, với tình yêu của mọi người với nhau, thậm chí nhai lá cỏ ngọt. Quay lại khách sạn khi chủ sở hữu đã xảy ra để làm măng đất đông lạnh, để nhìn thấy cô ấy trở lại sau khi nói hãy để hương vị. Hạ Môn đặc sản của Đài Loan có được ăn lên đặc biệt, và nếu Shanghao hương vị Bắc ngọt giấm trộn giấm, nước tương cũng được lên kế hoạch, thích các món ăn cay sẽ đặt một hạt tiêu, rắc rau mùi tây xanh, củ cải, và một số sẽ đặt một số cà chua, một vài mẩu thất sủng ban đầu trở thành đất đông lạnh đầy màu sắc bắn lên. Chủ sở hữu là hết sức Xiamen đến hòn đảo đã mở khách sạn này cũng chơi một ngày tuổi bận rộn, làm một bữa ăn tốt tay. Gu đầu bắn đất đông lạnh để ăn vào miệng, chất lỏng cơ thể ngọt ngào từ miệng để bật mở. Cry. Các chủ sở hữu đã bị sốc khi nhìn thấy đôi mắt cô đỏ, cô nói, đặt tiêu quá nhiều. Đêm đến gió. Leng keng chuông gió thổi trên các cạnh cửa sổ, cô ngày hôm nay sẽ Docklands mua Dreamcatcher chuông gió treo ở một bên, lông màu tím sâu sắc với đêm gió nhẹ nhàng lắc lư, sâu niềm vui đất. Điều này xuất phát từ thế kỷ thứ 18, người Ấn Độ sử dụng để lọc các công cụ của những giấc mơ, cô ấy là để tin được không? Dreams lại xuống lông và chảy qua đêm lỗ bên phải của cô, cái xấu, ác mộng chán nản bị mắc kẹt trong lưới, với các tia sáng đầu tiên của mặt trời buổi sáng biến mất. Số điện thoại là thông điệp của Grossman, hỏi cô đã chơi tốt như thế nào. Không có đất North Star. Cô không nên bị mất, nhưng tại sao, vì vậy khối tim đủ nhanh? Nhẹ nhàng lắc Dreamcatcher của mình, hạt màu theo lông rung, va chạm với tiếng leng keng rattle kêu vang, nhưng hướng đến những suy nghĩ hỗn loạn hơn. Đề nghị bỏ phiếu bầu trong các chương trước chương tiếp theo Chương Nội dung Chương bookmark bookshelf lỗi lại / Báo cáo










































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: