姜希宇坐在沙发上抱着他的素描本正开心地一笔一笔画着线条的时候,宁致远抱着杰杰从楼上下来了。 “希宇,屠苏呢?”宁致远轻手轻脚地来到客厅里,然 dịch - 姜希宇坐在沙发上抱着他的素描本正开心地一笔一笔画着线条的时候,宁致远抱着杰杰从楼上下来了。 “希宇,屠苏呢?”宁致远轻手轻脚地来到客厅里,然 Việt làm thế nào để nói

姜希宇坐在沙发上抱着他的素描本正开心地一笔一笔画着线条的时候,宁致远抱

姜希宇坐在沙发上抱着他的素描本正开心地一笔一笔画着线条的时候,宁致远抱着杰杰从楼上下来了。



“希宇,屠苏呢?”宁致远轻手轻脚地来到客厅里,然后轻声地问道。



姜希宇奇怪他大哥今天说话怎么这么温柔,抬头一看原来他怀里的杰杰睡的正香,姜希宇便也不由自主地减小了音量,像说悄悄话一样小声地回答宁致远的问题:“……屠苏哥,接到出版社编辑的电话……说,晴雪姐不高兴,带着小青去,他们请屠苏哥救命,屠苏哥就冲出去了……”歪头想了想,接着道,“陵越哥说不放心,也跟着去了……”



宁致远瞬间好像看到了被风晴雪心爱的小青吓得满房间乱窜估计都爬到窗户上的各位编辑的窘态,嘴角便忍不住抽了抽。看来屠苏是去救人了,毕竟救人一命胜造七级浮屠,至于陵越——估计只是害怕屠苏制止了这场闹剧后就跟晴雪两人出去走走逛逛街顺便吃顿饭这样的事情发生吧。都是情有可原,可以理解。



“……大哥,有事找屠苏哥吗?”姜希宇放下手里的铅笔和素描本,眨了眨眼看了看宁致远。后者低头看了会儿他,又看了看自己怀里熟睡的杰杰,最后无奈地叹了口气,然后小心翼翼地把杰杰放到了姜希宇身边。



姜希宇愣了下,奇怪地歪了歪头:“……大哥?”



“那什么,希宇啊,刚才你逸尘哥说公司那边出了点事,我要帮忙,电脑辐射对小孩子不好,所以就让他到这边来睡……”宁致远弯腰拍了拍姜希宇的头,笑了笑,“不过没事儿的,杰杰还要睡一会儿呢,你画画就好了。一会他醒了你就叫我,好不好?”姜希宇抬头看了看宁致远,皱起眉头想了好一会儿,转头看了看睡得很香的杰杰,有些迟疑地点了点头。



“……希宇,会努力的……”看到姜希宇郑重地点了点头,宁致远便欣慰地笑了笑。然后快速地转身往楼上走去,姜希宇这才看到宁致远挂在耳朵上的蓝牙耳机一直发着光显示正在通话中,听到他说着什么资料传给我上楼去,才转回头来看了看身边的杰杰。



盯着熟睡的杰杰看了一会儿,发现小孩子脸蛋红彤彤的,呼吸的时候小胸口一起一伏的,时不时还嘟下嘴,甚是可爱。姜希宇忍不住便小心翼翼地伸出手去,用指腹轻轻戳了戳杰杰的脸蛋。



感觉到手下软糯的触感,姜希宇抿着嘴唇轻轻笑了起来。



杰杰好像感觉到有人动他似的,伸出胖胖的小手来在脸上抓了抓,然后一把抓住了姜希宇的手指紧紧握着。姜希宇愣了下,轻轻抽了抽手却没抽出来,有些无措地转头看了看,又低头看着小人儿微微翻了个身,把自己一只手都抱在了怀里,安稳地睡着。



姜希宇努力了好一会都没把手抽出来,毕竟怕自己动作太大了将他吵醒,只好无奈地往他身边坐了坐,垂着右手任他抱着。低头看了看,也不能画画了,姜希宇有些不高兴地嘟起了嘴。但是一转头看到杰杰抱着他的手睡的正香的样子,又忍不住笑了起来。



反正不能画画了,姜希宇干脆微微侧了侧身子,伸出左手来戳了戳杰杰的脸蛋,软嘟嘟的,可好玩了。



结果还没戳两下呢,熟睡的杰杰就突然瞪大了眼睛醒了过来,一双黑色的大眼睛一眨不眨地看着姜希宇。没想到杰杰突然醒来的姜希宇也吓了一跳,呆呆地跟他对视起来。



睡醒的杰杰居然不哭也不闹,特别乖巧,盯着姜希宇看了一会儿,抱着他的手自己就爬着坐了起来,然后奶声奶气地道:“……吃……吃……”姜希宇歪头想了想,也不知道他要吃什么,正要开口喊宁致远,却见到杰杰突然两眼放光,放开了自己从他腿上爬了过去,往沙发里头爬去。



姜希宇转头便看见沙发那头放着一个奶瓶,大概是早上谁冲好的奶粉然后忘在了那里——自从杰杰来家里正好,这玩意还挺常见的。眼看着杰杰就冲着奶瓶爬了过去,姜希宇愣了愣忙起身伸手先他一步拿起了奶瓶,抓在手里握了握,发现并没有凉透后才松了口气,取下盖子递给了杰杰。



看着自己坐在那儿抱着奶瓶乖巧的喝奶的杰杰,姜希宇不得不感慨他真是聪明。



一边喝着奶粉一边转头看看姜希宇的杰杰,大大的眼睛里闪烁着好奇的光芒,就好像在想怎么不是宁致远在身边一样。看着看着,突然又看到了姜希宇放在身边的素描本,歪了歪头,一把丢掉了手里的奶瓶,任它咕噜咕噜滚到了地板上,自己则是爬到了素描本旁边。



“……哒!”姜希宇看着杰杰伸出胖嘟嘟的小手用劲地拍自己的素描本,奇怪地歪了歪头:“……你也要,画画吗?”



“……呀!哒哒!”高兴地手足舞蹈的杰杰也不知道是不是在回答姜希宇,反正高兴的小脸都有些红。



姜希宇眨了眨眼,弯腰在茶几下面拿出了一盒油画棒,打开放到了杰杰面前。杰杰高兴地拿了只大红色的油画棒,紧紧握在手里挥舞着。姜希宇把素描本移到他面前,他却只是依旧挥着手里的东西,奇怪地看着姜希宇:“……呀?”



看着杰杰一脸迷茫的样子,姜希宇随便拿起一个颜色在素描本上画了多小花。杰杰看到姜希宇手一挥本子上便出现一朵花,就特别高兴,然后握着手里的油画棒在素描本上开始了胡画。



“哒!……呀呀呀——”



姜希宇坐在一旁有些无奈地笑着看杰杰在他的素描本上胡乱挥着油画棒涂抹着,也看不懂他画了些什么,但是杰杰每次画完都要抬起头来邀功似的看着姜希宇,非要看到他点点头才开心地咧嘴笑笑低头继续。



“……杰杰,好聪明……”姜希宇低声笑着夸了句他,但是坐在他身边画的开心的杰杰,自然是听不懂的。



客厅里一片祥和,大门却啪嗒一声打开了。阿霆慢慢地走了进来,看到沙发上姜希宇和杰杰一人拿着一只油画棒画的开心,愣了愣慢慢走了过去。



听到脚步声的姜希宇抬头看到来人,马上高兴地站了起来:“阿霆!”扑到阿霆怀里的姜希宇这才有些奇怪地歪了歪头:“……咦,阿霆,今天,好早!”



阿霆笑着揉了揉姜希宇的头发:“嗯,早点回来陪希宇啊。”



“……阿霆陪希宇,希宇很开心!”姜希宇抬头对阿霆甜甜的笑了笑。



“哒哒!”沙发上的杰杰也特别开心,挥了挥手里的油画棒,抬起头来对阿霆和姜希宇咧开小嘴笑着。



看着姜希宇坐回沙发上和杰杰一起画画,阿霆就欣慰地笑了笑,伸手扯下了领带脱了西服外套,也坐到了两人身边去。



感觉到身后又坐了人,杰杰开心地抬头望去,然后手足舞蹈地笑着,好像在欢迎阿霆回家一样:“呀~回~……呀呀!“



阿霆看着杰杰对着伸着手的样子,苦笑着抬头看向对面的姜希宇:“……这是什么意思……?“姜希宇歪了歪头,甜甜一笑:”大概是……想要阿霆抱抱他……吧……?“阿霆听后也愣了愣,然后有些迟疑地在自己衬衣上蹭了蹭手,才伸向杰杰将小人儿抱了起来。



被抱起来的杰杰更开心了,两只小手胡乱挥着,然后转头对姜希宇咯咯笑着。



“杰杰很开心!希宇……希宇也很开心!“



看着姜希宇笑得连眼睛都眯了起来,阿霆就忍不住勾起了嘴角跟他一起笑。



“……阿霆,我们一起,画画,好不好……?“姜希宇拿起杰杰涂鸦的素描本,举到阿霆面前小心翼翼地试探道。看着阿霆笑着点了点头,他愣了愣,才高兴地笑了起来,忙翻开一页新的,递到了阿霆面前。



阿霆放下怀里的杰杰坐到自己的腿上,然后接过了姜希宇递来的素描本和油画棒。有些苦恼地看了看手里的油画棒,苦笑了下。在他还没想好要画什么的时候,坐在腿上的杰杰已经看到了素描本眼前一亮,拿着手里已经画掉一大半油画棒有凑了上去。



“……希宇,画阿霆……“姜希宇也拿着笔坐过来点坐到阿霆身边,抬头对他笑了笑,”……阿霆,画希宇,好不好……?“



看着姜希宇的眼睛里仿佛揉碎了一片星光似的,阿霆不由自主地便点了点头:“好。“



宁致远下楼来的时候,就看见客厅里两大一小都睡的安稳。有些奇怪阿霆今天居然回来这么早,然后笑着掏出了手机。



杰杰坐在阿霆腿上靠着阿霆的肚子盖着他的小被子睡的正香,姜希宇也窝在沙发上靠在阿霆怀里熟睡。不知阿霆是不是也累坏了,头微微一偏依着姜希宇的头,也静静地睡着。



满意地看着这如画一般的场景出现在自己手机相册里,宁致远笑着转身上楼抱了床毯子下来,轻轻地盖在了三人身上。



“……好梦。“







【26】



宁致远抱着一摞刚刚打印出来的公司资料急匆匆地下楼来,然后跟同样急匆匆冲进来要上楼的阿霆撞到了一起。

“咦,阿霆你怎么那么早回来了。”抬头看到跟自己相撞的人,宁致远奇怪地问道。阿霆低头正好看见他一脸疑惑的样子,还有耳朵上挂着的蓝牙耳机一闪一闪显示通话中。皱了皱眉头问道:“希宇呢?有人发短信给我说他们抓了希宇。”



“……希宇在睡午觉啊,我五分钟之前刚去看过他。“宁致远奇怪地歪了歪头,”你又惹着什么人了?下次打个电话确认就好了,别那么着急赶回来,出车祸怎么办。“



阿霆点了点头,看着楼上松了口气:“……是上次略商抓的那伙人,大概是有漏网的想寻仇……“然后无奈地伸手敲了敲宁致远耳朵上的蓝牙耳机,”我有给你打电话,但你一直占线。屠苏也不接电话,我只好赶回来确认了……“



感觉到耳机被敲的声音,宁致远才后知后觉地哦了一声,“……我忘了我忘了,今天家里网络不稳定,只好挂着电话跟逸尘联系。这不你看,资料都是传真……不然平时都在发在电脑上了……“说着晃了晃手上的资料,”……屠苏的话,跟陵越出去了。“



“……总之希宇没事就好。“



“……没事儿没事儿,估计是故弄玄虚的吧。”宁致远点了点头,然后安慰道电话那头也听到两人对话的人说,“哎呀安逸尘你专心点,家里没事儿。屠苏?应该跟陵越在比较吵的地方吧?”



“致远哥,三六回来没有?!”宁致远话还没说完,就听到崔略商大嗓门询问着,然后便看见他急匆匆地开门冲了进来。转头看了一圈就直奔到两人面前来。



宁致远奇怪地摇了摇头:“三六怎么会这个点回来。”



“哎呀,三六给我打电话说今天学校下午放假让我去接他,可是我去了之后他人就不见了!我以为他先回来了但是电话怎么打也打不通。”崔略商急的直转圈圈,宁致远无奈地皱了皱眉:“……大概是去买书了?”



“……不,是被抓了。”没崔略商说什么,一旁的阿霆面色凝重的看着手机答道。宁致远愣了愣,忙一把将阿霆的手机夺了过来,崔略商也忙凑过来看个究竟。



手机屏幕上是一条彩信,发的一张照片,照片里被绑在椅子上困住手脚堵住嘴昏迷过去的人不是陈三六又是谁。崔略商一把抢了过去,脸色铁青地转头问阿霆怎么回事。



阿霆简单明了的说了下事情经过,只看见崔略商握着手机的手用劲越来越大,手背上的青筋都已经泛起:“……怎么会抓了三六……”



“……认错人了吧。希宇又不怎么出门,可能看见三六出门就以为是希宇了。林皓昨天住在医院里也没回来……”宁致远有些苦恼地说道。看见崔略商肩膀都开始微微颤抖,只好上前拍了拍,然后转头问阿霆:“阿霆,你知道这个地方在哪儿吗?”



阿霆点了点头:“嗯,他们有说地址,让我一个人去。



“我跟你一起去!大哥!“崔略商忙抬起头来一把拉住了阿霆,认真地说道。阿霆迟疑了下,还是点了点头。



宁致远在一旁扶着额头沉吟了一会,看到两人已经要往外冲了忙上前一步挡住了两人:“别急。他们会让你单独去肯定有很多埋伏,你们贸然去都太危险了。略商,联系你的同事,用最隐蔽的办法包围那里先。“



崔略商这才回过神来,定了定神,自责道自己太着急了,忙掏出电话来转身去联系警局的人了。



等崔略商挂了电话,表示已经通知了特警们,他们已经在赶去那个地址的路上了。阿霆点了点头,三人便一起出了门。等坐到车上启动了车,阿霆才愣了一下,转头看着副驾驶座的宁致远,有些迟疑地问道:“……致远你就别去了吧,你有什么事的话逸尘会……“



宁致远头也不回打断了阿霆的话:“我可是三六的大哥。“



阿霆和崔略商一同愣了愣,看着歪头看向窗外的宁致远。阿霆什么也没说,一脚油门便向短信中的地址驶去。



短信说的地址也是郊区的一个废弃仓库,其实离他们家不太远。不过正是废弃很久了,而且比他们住的地方更偏远,所以一直也没去过——说的其实是废话,谁会没事跑去一个废弃仓库玩。



三人在看到那个仓库后就将车停到了路旁,下车猫着腰往仓库那边靠近着。



“……致远哥你还是留在外面吧,接应我兄弟,他们估计还要一会儿才能到。“快到仓库边的时候,崔略商转头对宁致远说道。后者想了想,点了点头。然后找了个树躲在树后,看着阿霆和崔略商两人往仓库正门那边走去。



慢慢就看不见两人的身影了,宁致远有些着急地探了探头,耳边却突然想起了安逸尘的声音,他吓了一跳才反应过来,两人的电话一直没有挂。听着安逸尘说着什么,宁致远慢慢笑了起来,放松下来。



仓库门口有两个人把守着,看到阿霆和崔略商后忙站直了身
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Giang Trạch Dân Xiyu ngồi trên chiếc ghế dài giữ sketchbook của mình là hạnh phúc một bút để vẽ đường khi Ning tri viễn giữ Jiejie từ tầng trên. "Xiyu, rượu/mỗi hộ gia đình đang chờ chúng? "Tri viễn Nanjing lấy trộm để parlor và hỏi nhẹ nhàng. Giang Trạch Dân Xiyu tự hỏi làm thế nào anh trai của ông vào ngày hôm nay để nói chuyện vì vậy nhẹ nhàng, nhìn lên và cánh tay của mình Jiejie ngủ sâu, Giang Trạch Dân Xiyu cũng không tự nguyện giảm khối lượng, trả lời trong một giọng nói thấp thì thầm như Nanjing tri viễn câu hỏi: "...... Rượu/mỗi hộ gia đình đang chờ, nhận được một cuộc gọi từ nhà xuất bản ấn bản...... Nói em gái tuyết tốt khó chịu uống xiaoqing để, rượu vang của họ/mỗi hộ gia đình đang chờ anh để được giúp đỡ, rượu/mỗi hộ gia đình đang chờ đổ xô ra... "đầu nghĩ cho một thời điểm, sau đó nói," Ling nói không tin tưởng, đã đi, quá... " Nanjing tri viễn những khoảnh khắc tôi đã thấy là rõ ràng tuyết bằng gió với phòng màu xanh lá cây yêu scurrying ước tính để leo lên đến bối rối của tất cả các biên tập viên trên Windows, góc của khói, chúng tôi không thể giúp đỡ. Rượu/mỗi hộ gia đình đang chờ là để cứu người, sau khi tất cả, tiết kiệm một cuộc sống là tốt hơn so với xây dựng một ngôi chùa bảy tầng, Ling - ước tính được sợ rượu/mỗi hộ gia đình đang chờ sự đàn áp của chuyện khôi hài này để xóa tuyết sau khi hai người đi mua sắm cho bữa ăn tối bằng cách những thứ như thế này xảy ra. Là dễ hiểu, dễ hiểu. “…… Anh trai lớn muốn rượu/mỗi hộ gia đình đang chờ bạn? "Jiang Xiyu đặt xuống của ông bút chì và sketchbook, nháy mắt tri viễn Nam Kinh. Người trông anh ta, và nhìn Jiejie ngủ của mình, và cuối cùng thở dài với sự bực tức, Jiejie và cẩn thận đặt xung quanh Jiang Xiyu. Dưới Jiang Xiyu Leng, kỳ quặc nghiêng nghiêng đầu: "...... Anh trai lớn? ” "Rằng những gì, Xiyu Ah, chỉ cần bạn Plaza bụi Anh cho biết công ty có ra có điểm điều, tôi giúp, máy tính bức xạ trên trẻ em xấu, vì vậy cho ông cánh ngủ..." Ning để uốn cong đến nay đã có đã Jiang Xiyu của đầu, cười đã cười, "nhưng không có gì trong đó, Jiejie cũng để ngủ trong khi nào, bạn sơn trên tốt có. Ông thức dậy, bạn gọi cho tôi, okay? "Jiang Xiyu nhìn lên tri viễn Nam Kinh, tán thành cho một thời điểm, quay lại và nhìn ngủ ngon Jiejie, do dự, gật đầu. “…… Xiyu, sẽ cố gắng...... "xem Jiang Xiyu gật đầu đã long trọng, Ning tri viễn cười với sự hài lòng. Sau đó nhanh chóng quay sang cầu thang, Giang Trạch Dân Xiyu thấy Nanjing tri viễn treo trên tai nghe Bluetooth tai có một ánh sáng Hiển thị là bận rộn, nghe ông nói những thông tin nào của tôi lên cầu thang, bật và nhìn vào phía bên của Jiejie. Nhìn chằm chằm Jiejie ngủ vào một lúc, tìm thấy rằng trẻ em phải đối mặt tươi sáng màu đỏ, nhỏ ngực khi thở ra và bây giờ du môi, rất dễ thương. Giang Trạch Dân Xiyu không thể giúp nhưng gingerly tay, nhẹ nhàng poked với một ngón tay Jiejie của khuôn mặt. Cảm thấy mềm của mình để liên lạc, Giang Trạch Dân Xiyu pursed đôi môi nhẹ nhàng cười. Jiejie cảm thấy ai đó chạm vào anh ta như thế, ra khỏi chất béo ít tay trầy xước trên mặt, sau đó nắm lấy ngón tay Giang Trạch Dân Xiyu chặt chẽ. Dưới Jiang Xiyu Leng, nhẹ hút một tay nhưng không bao giờ có vòng để một số bewildered nhìn, và nhìn của tôi người đàn ông nhỏ bật hơi, đặt bàn tay của mình trong cánh tay của mình, một cách an toàn ngủ. Giang Trạch Dân Xiyu công việc khó khăn nhiều thời gian là không ra tay, sau khi tất cả, cô ấy sợ cô quá sẽ đánh thức ông ấy, không có lựa chọn nhưng để ngồi bên cạnh anh ta, treo bên ông đã giữ. Xem xét, cũng không sơn, Giang Trạch dân du Xiyu không hài lòng từ miệng của mình. Nhưng quay xung quanh để xem Jiejie đang nắm giữ bàn tay của mình là một trong hai cách giấc ngủ, và không thể không cười. Chúng tôi có thể rút ra, Giang Trạch Dân Xiyu chỉ cần một chút bên-các bên cơ thể, kéo dài ra tay trái poked Jiejie mặt, tiếng bíp mềm có thể là vui vẻ. Kết quả đã không đóng dấu nó hai lần, ngủ Jiejie stared dậy đột nhiên, có một cặp đen mắt unblinking như Giang Trạch Dân Xiyu. Nhưng Jiejie dậy đột nhiên giật mình Jiang Xiyu, blankly nhìn chằm chằm lên với anh ta. Thức dậy Jiejie không ngừng khóc, cũng lịch sự, một chút thời gian để nhìn chằm chằm vào Jiang Xiyu, đang nắm giữ cánh tay của ông leo núi ngồi lên và sau đó nói childishly: "...... Ăn...... Ăn... "Jiang Xiyu đầu muốn nghĩ rằng, không biết những gì ông muốn ăn và đã là về để mở Ning Zhi nhân dân tệ, nhưng xem Jiejie mắt sáng lên đột ngột, giải phóng mình từ chân của ông leo núi trong quá khứ, leo lên ghế sofa. Giang Trạch Dân Xiyu bật sẽ thấy cuối ghế sofa với một chai, Ai đã thực hiện một công thức tốt có lẽ là buổi sáng và nhận được ở đó-từ jiejielai chỉ, điều này là khá phổ biến. Xem Jiejie chai lên cao trong quá khứ, Giang Trạch Dân Xiyu Leng Leng đứng dậy và đạt cho bận rộn lần đầu tiên ông đã chọn lên chai, bắt gặp trong bắt tay của mình, kết quả đã thất bại để mát kỹ lưỡng cho đến khi thay thế, loại bỏ bìa tay 杰杰. Nhìn cô ngồi có giữ em bé chai dễ thương sữa Jiejie, Giang Trạch Dân Xiyu không thể nhưng đánh giá cao rằng ông là thực sự thông minh. Uống sữa trong khi nhìn Jiang Xiyu Jiejie, lớn các nhấp nháy ánh sáng tò mò ở mắt, như thể cố gắng để suy nghĩ như thế nào không Ning tri viễn ở phía bên. Nhìn xem, đột nhiên thấy Jiang Xiyu gần đó sketchbook, nghiêng đầu, một bị mất của mình chai trong bàn tay của mình, để cho nó lăn lăn trên sàn nhà, trong khi ông leo núi để phác họa tiếp theo. “…… Hoạt! "Jiang Xiyu Jiejie tổ chức ra mình chubby ít bàn tay chăm chỉ tại cuốn sách ký họa, kỳ quặc nghiêng nghiêng đầu:"...... Bạn phải, vẽ? ” “…… Nó là! Da da! "Hài lòng bàn tay và bàn chân khiêu vũ Jiejie cũng không biết cho dù trong câu trả lời cho Jiang Xiyu, dù sao, hạnh phúc ít phải đối mặt là màu đỏ. Giang Trạch Dân Xiyu blinked, cong bên dưới bảng cà phê và đã diễn ra một hộp của dầu pastels, trước khi mở cửa ngày Jiejie. Jiejie là vui mừng khi lớn màu đỏ dầu pastel, đang nắm giữ trong waving bàn tay của mình. Giang Trạch Dân Xiyu sketchbook đã di chuyển ở phía trước của anh ta, nhưng ông vẫn còn vẫy tay chào điều, lạ để xem Jiang Xiyu: "...... Ah? ” Xem Jiejie một mặt bối rối nhìn, Giang Trạch Dân Xiyu tình cờ chọn lên một phác họa bút chì màu vẽ hoa. Jiejie xem Jiang Xiyu vẫy cuốn sách sau đó xuất hiện một bông hoa là đặc biệt là hài lòng, và sau đó giữ pastels dầu trên ký họa cuốn sách và bắt đầu vẽ. "Hoạt! …… Vâng Vâng..." 姜希宇坐在一旁有些无奈地笑着看杰杰在他的素描本上胡乱挥着油画棒涂抹着,也看不懂他画了些什么,但是杰杰每次画完都要抬起头来邀功似的看着姜希宇,非要看到他点点头才开心地咧嘴笑笑低头继续。 “……杰杰,好聪明……”姜希宇低声笑着夸了句他,但是坐在他身边画的开心的杰杰,自然是听不懂的。 客厅里一片祥和,大门却啪嗒一声打开了。阿霆慢慢地走了进来,看到沙发上姜希宇和杰杰一人拿着一只油画棒画的开心,愣了愣慢慢走了过去。 听到脚步声的姜希宇抬头看到来人,马上高兴地站了起来:“阿霆!”扑到阿霆怀里的姜希宇这才有些奇怪地歪了歪头:“……咦,阿霆,今天,好早!” 阿霆笑着揉了揉姜希宇的头发:“嗯,早点回来陪希宇啊。” “……阿霆陪希宇,希宇很开心!”姜希宇抬头对阿霆甜甜的笑了笑。 “哒哒!”沙发上的杰杰也特别开心,挥了挥手里的油画棒,抬起头来对阿霆和姜希宇咧开小嘴笑着。 看着姜希宇坐回沙发上和杰杰一起画画,阿霆就欣慰地笑了笑,伸手扯下了领带脱了西服外套,也坐到了两人身边去。 感觉到身后又坐了人,杰杰开心地抬头望去,然后手足舞蹈地笑着,好像在欢迎阿霆回家一样:“呀~回~……呀呀!“ Ating xem Jiejie trên tay nhìn, nhìn để Jiang Xiyu qua với một nụ cười wry: "...... Điều này có nghĩa là......? "Jiang Xiyu crooked crooked đầu, mỉm cười ngọt ngào:" có lẽ...... Bạn muốn ôm ông ating...... Bây giờ...? "Ating nghe Leng Leng, do dự, sau đó cọ xát bàn tay của mình trong màu áo của ông kéo dài Jiejie chút đàn ông của mình. Jiejie đã giữ lên tốt hơn, hai tay nhỏ tình cờ vẫy, và sau đó quay sang Jiang Xiyu chuckled. "Jiejie rất hạnh phúc! Xiyu...... Xiyu là rất hạnh phúc! “ Xem Jiang Xiyu cười mắt được thu hẹp và ating đã đào lên các góc với anh ta cười. “…… Ating, chúng tôi làm việc cùng nhau, vẽ, rồi...? "Jiang Xiyu chọn Jiejie graffiti sketchbook, cẩn thận kiểm tra trước khi ating road. Nhìn tại ating cười và gật đầu, ông Leng Leng, nụ cười hạnh phúc, sau đó mở một trang mới của, vượt qua ở phía trước của ating. Ating Jiejie để nằm xuống cánh tay trên đôi chân của mình, sau đó đã Jiang Xiyu tay của cô pastels sketchbook và dầu. Một chút buồn bã tại tay của dầu pastels, một wry smile tiếp theo. Trong khi ông đã không chắc chắn những gì ông muốn, khi ngồi trên chân Jiejie đã nhìn thấy các ký họa đôi mắt sáng lên, đã rút ra đi với hầu hết dầu pastels tạo nên. “…… Xiyu, sơn ating... "Jiang Xiyu bút ngồi đến và ngồi bên cạnh ating, nhìn lên và mỉm cười lúc anh ta,"...... Ating, sơn Xiyu, OK...? “ Xem Jiang Xiyu mắt dường như để đã tan vỡ một ngôi sao như, ating không tự nguyện gật đầu "OK. “ Khi Ning Zhi nhân dân tệ, xuống, tôi thấy hai lớn và nhỏ một, ngủ tốt trong phòng khách. Một số ating lạ vào ngày hôm nay nên trở lại sớm như vậy, và sau đó cười và có mặt trong điện thoại di động của mình. Jiejie ngồi ating ating nạc trên trang bìa chân bụng của mình Quilt ít ngủ sâu, Giang Trạch Dân Xiyu ating cánh tay rơi vào giấc ngủ trên ghế. Tôi tự hỏi, nếu ating mệt mỏi, đầu nửa đầu bởi Jiang Xiyu, lặng lẽ rơi vào giấc ngủ. Theo dõi với sự hài lòng như này cảnh đẹp như tranh vẽ trong album riêng của họ điện thoại, Ning tri viễn cười và bật giữ cầu thang chăn xuống, nhẹ nhàng đặt nó ở trên bất kỳ của ba. “…… Giấc mơ ngọt ngào. “ "26" Tri viễn Ning đang nắm giữ một ngăn xếp của thông tin công ty in hustled ở tầng dưới, và sau đó với cùng một cao điểm đổ xô đến ating chạy lên cầu thang với nhau."Hey, ating tại sao bạn đang trở lại rất sớm. "Nhìn lên và thấy những người họ va chạm với, Ning Zhi Yuan hỏi, ngạc nhiên. Ating nhìn xuống để xem cách ông nhìn nhầm lẫn, và treo trên tai nghe Bluetooth tai nhấp nháy màn hình cuộc gọi. Cau mày và hỏi, "Xiyu? Ai đó nhắn tin cho tôi nói rằng họ bắt Xiyu. ” “…… Xiyu tham gia một giấc ngủ, tôi chỉ cần đi để xem anh ta năm phút trước đây. "Tri viễn Nam Kinh kỳ quặc crooked crooked đầu," những gì bạn có bạn? Tiếp theo thời gian bạn thực hiện cuộc gọi điện thoại để xác nhận nó sẽ được tốt đẹp, không nhanh trở lại, làm gây ra một vụ tai nạn. “ Ating gật đầu, tìm thuyên giảm tầng trên: "...... Ai là người cuối cùng để nắm bắt, có lẽ rơi thông qua, tìm kiếm trả thù...... "và sau đó một cách miễn cưỡng đã đạt ra và gõ Nanjing tri viễn Bluetooth tai nghe vào tai," tôi đã gọi là bạn, nhưng bạn đã được bận rộn. Rượu/mỗi hộ gia đình đang chờ không chọn lên điện thoại, tôi đã phải vội vã trở lại để đảm bảo... " 感觉到耳机被敲的声音,宁致远才后知后觉地哦了一声,“……我忘了我忘了,今天家里网络不稳定,只好挂着电话跟逸尘联系。这不你看,资料都是传真……不然平时都在发在电脑上了……“说着晃了晃手上的资料,”……屠苏的话,跟陵越出去了。“ “……总之希宇没事就好。“ “……没事儿没事儿,估计是故弄玄虚的吧。”宁致远点了点头,然后安慰道电话那头也听到两人对话的人说,“哎呀安逸尘你专心点,家里没事儿。屠苏?应该跟陵越在比较吵的地方吧?” “致远哥,三六回来没有?!”宁致远话还没说完,就听到崔略商大嗓门询问着,然后便看见他急匆匆地开门冲了进来。转头看了一圈就直奔到两人面前来。 宁致远奇怪地摇了摇头:“三六怎么会这个点回来。” “哎呀,三六给我打电话说今天学校下午放假让我去接他,可是我去了之后他人就不见了!我以为他先回来了但是电话怎么打也打不通。”崔略商急的直转圈圈,宁致远无奈地皱了皱眉:“……大概是去买书了?” “……不,是被抓了。”没崔略商说什么,一旁的阿霆面色凝重的看着手机答道。宁致远愣了愣,忙一把将阿霆的手机夺了过来,崔略商也忙凑过来看个究竟。 手机屏幕上是一条彩信,发的一张照片,照片里被绑在椅子上困住手脚堵住嘴昏迷过去的人不是陈三六又是谁。崔略商一把抢了过去,脸色铁青地转头问阿霆怎么回事。 阿霆简单明了的说了下事情经过,只看见崔略商握着手机的手用劲越来越大,手背上的青筋都已经泛起:“……怎么会抓了三六……” “……认错人了吧。希宇又不怎么出门,可能看见三六出门就以为是希宇了。林皓昨天住在医院里也没回来……”宁致远有些苦恼地说道。看见崔略商肩膀都开始微微颤抖,只好上前拍了拍,然后转头问阿霆:“阿霆,你知道这个地方在哪儿吗?” 阿霆点了点头:“嗯,他们有说地址,让我一个人去。 “我跟你一起去!大哥!“崔略商忙抬起头来一把拉住了阿霆,认真地说道。阿霆迟疑了下,还是点了点头。 宁致远在一旁扶着额头沉吟了一会,看到两人已经要往外冲了忙上前一步挡住了两人:“别急。他们会让你单独去肯定有很多埋伏,你们贸然去都太危险了。略商,联系你的同事,用最隐蔽的办法包围那里先。“ 崔略商这才回过神来,定了定神,自责道自己太着急了,忙掏出电话来转身去联系警局的人了。 等崔略商挂了电话,表示已经通知了特警们,他们已经在赶去那个地址的路上了。阿霆点了点头,三人便一起出了门。等坐到车上启动了车,阿霆才愣了一下,转头看着副驾驶座的宁致远,有些迟疑地问道:“……致远你就别去了吧,你有什么事的话逸尘会……“ 宁致远头也不回打断了阿霆的话:“我可是三六的大哥。“ 阿霆和崔略商一同愣了愣,看着歪头看向窗外的宁致远。阿霆什么也没说,一脚油门便向短信中的地址驶去。 短信说的地址也是郊区的一个废弃仓库,其实离他们家不太远。不过正是废弃很久了,而且比他们住的地方更偏远,所以一直也没去过——说的其实是废话,谁会没事跑去一个废弃仓库玩。 三人在看到那个仓库后就将车停到了路旁,下车猫着腰往仓库那边靠近着。 “……致远哥你还是留在外面吧,接应我兄弟,他们估计还要一会儿才能到。“快到仓库边的时候,崔略商转头对宁致远说道。后者想了想,点了点头。然后找了个树躲在树后,看着阿霆和崔略商两人往仓库正门那边走去。 慢慢就看不见两人的身影了,宁致远有些着急地探了探头,耳边却突然想起了安逸尘的声音,他吓了一跳才反应过来,两人的电话一直没有挂。听着安逸尘说着什么,宁致远慢慢笑了起来,放松下来。 仓库门口有两个人把守着,看到阿霆和崔略商后忙站直了身
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Giang Tây Yu ngồi trên chiếc ghế dài cầm quyển phác thảo của mình được hạnh phúc khi một tổng của các vạch sơn, Ning Zhiyuan giữ JJ đi xuống. "Xiyu, Sư Tử không?" Ning Zhiyuan nhẹ nhàng đến phòng khách, sau đó lặng lẽ hỏi. Giang Tây Yu lạ thế nào anh em mình nói chuyện ngày hôm nay rất nhẹ nhàng, mà anh nhìn lên cánh tay của JJ ngủ Masaka, Giang Tây Yu cũng sẽ không giúp làm giảm khối lượng, như tiếng thì thầm nhẹ nhàng như Ning Zhiyuan trả lời các câu hỏi: "...... Su Tu anh trai, nhận được một biên tập viên nhà xuất bản của điện thoại ...... đó Qingxue chị không hài lòng với Hiểu Khánh đi, họ yêu cầu giúp đỡ Suge Tu Tu Suge đi ra ...... "đầu nghiêng suy nghĩ, sau đó nói," Ling cho biết không có anh em yên tâm, cũng đã đi cùng ...... "Ning Zhiyuan thời điểm dường như thấy các Qingxue gió yêu Hiểu Khánh sợ xài vội vã ước tính bối rối, bạn phải trèo lên cửa sổ chỉnh sửa, miệng sẽ không chịu đựng sống giật giật. Theo Su Tu là để cứu người, sau khi tất cả, xây dựng một bảy trận thắng để cứu một vị Phật sống, như những ngọn đồi - Su Tu ước tính chỉ sợ dừng trò hề này chỉ sau hai Qingxue cách để có được ra ngoài để mua sắm cho bữa ăn tối như một điều sẽ xảy ra. Nó là có thể tha thứ, dễ hiểu. "...... Anh em, tôi đã tiếp cận với thân thịt Suge nó?" Giang Tây Yu đặt xuống bút chì và quyển phác thảo của mình, chớp mắt nhìn thấy những cái nhìn Ning Zhiyuan. Trong khi sau này nhìn xuống anh, anh nhìn vào cánh tay anh JJ ngủ, tiếng thở dài bất lực cuối cùng, sau đó cẩn thận đặt vào phía bên Giang Tây Yu JJ. 姜希宇choáng váng, kỳ quặc vẹo đầu nghiêng: "...... Big Brother," "Vì vậy, những gì, Xiyu ah, chỉ cần anh Yi Chen cho biết công ty có một số điều mà tôi muốn giúp đỡ, bức xạ máy tính về trẻ em làm không Vâng, vì vậy hãy để anh ta đến đây để ngủ ...... "Ning Zhiyuan Giang Tây Yu vỗ uốn đầu, mỉm cười," Nhưng tất cả các quyền, JJ cũng ngủ lâu hơn một chút, bạn vẽ tốt. Anh thức dậy là bạn sẽ gọi cho tôi, được không? "Ning Zhiyuan Giang Tây Yu nhìn lên, cau mày và suy nghĩ một lúc, quay lại và trông có vẻ ngủ say cho JJ, gật đầu do dự. "...... Xiyu, sẽ cố gắng ......" nhìn thấy Giang Tây Yu gật đầu long trọng, Ning Zhiyuan lòng nụ cười. Sau đó nhanh chóng quay lại và bước lên cầu thang, Giang Tây Yu Ning Zhiyuan thấy điều này treo trên tai nghe tai Bluetooth đã được phát sáng màn hình hiển thị được trên điện thoại, tôi nghe thấy những gì anh nói với tôi lên lầu vào thông tin, chỉ để quay trở lại và tôi nhìn vào mặt bên của JJ. JJ nhìn một lúc nhìn chằm chằm vào người ngủ, thấy rằng trẻ em phải đối mặt với màu đỏ tươi, khi thở ngực nhỏ với một V, thỉnh thoảng cũng bíp ở miệng, rất dễ thương. Giang Tây Yu không thể giúp nó rón rén đưa tay ra và, với bột nhẹ nhàng thò mặt JJ. Ruannuo đàn ông cảm thấy khi chạm vào, Giang Tây Yu không hiệu quả môi nhẹ nhàng cười. JJ dường như cảm thấy như anh đang di chuyển, chiếu bàn tay nhỏ chất béo trong khuôn mặt của mình bị trầy xước, sau đó nắm lấy ngón tay siết chặt Yu Giang Tây. Giang Tây Yu choáng váng, nhẹ nhàng bơm bơm ra khỏi bàn tay đã không đến, một số hoàn mỹ quay lại và nhìn, và nhìn xuống những nhân vật phản diện con hơi cán qua, đặt bàn tay của mình trong vòng tay là , ngủ một cách hòa bình. Nỗ lực Giang Tây Yu đã không ra tay một thời gian, sau khi tất cả, sợ hành động của họ cũng sẽ đánh thức anh ta, anh ta không có sự lựa chọn nhưng để ngồi bên cạnh anh ngồi, cúi đầu tay phải của mình, ông đã nắm giữ bất kỳ. Nhìn xuống, tôi không thể sơn, và Giang Tây Yu chút khó chịu để Duqi miệng. Nhưng quay lại và thấy một tay giữ giấc ngủ của mình JJ Masaka nhìn, không thể nhịn được cười. Dù sao, không thể sơn, và Giang Tây Yu bên hoàn toàn hơi trẻ sang một bên, thò ra bàn tay trái của mình để khuôn mặt của JJ, một tiếng bíp mềm, nó có thể được vui vẻ. Các kết quả không poke hoặc hai, ngủ JJ nhìn chằm chằm đột nhiên tỉnh dậy, một đôi mắt đen không chớp mắt nhìn Giang Tây Yu. Tôi không mong đợi JJ Giang Tây Yu đột nhiên tỉnh dậy ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào mắt anh lên. JJ tỉnh dậy thực sự không khóc không gặp khó khăn, đặc biệt là cách xử lý tốt, nhìn chằm chằm Giang Tây Yu nhìn một lúc, nắm tay ông bò ngồi chính mình, sau đó sữa và sữa gas âm thanh đích thực: "...... ...... ăn ăn ... ... "Giang Tây Yu nghiêng suy nghĩ, không biết những gì anh muốn ăn, đi đến nói chuyện với hét Ning Zhiyuan, nhưng để xem JJ đột nhiên mắt sáng, giải phóng mình khỏi chân của mình để leo lên trong quá khứ, đến ghế sofa bên trong Ông trườn. Giang Tây Yu quay lại và thấy đầu kia của ghế sofa đứng một chai, có lẽ là một sữa tốt vào buổi sáng và sau đó quên người đổ xô trong đó - chỉ cần đến nhà kể từ khi JJ, công cụ này khá phổ biến. Thấy JJ hướng vào chai để leo lên trong quá khứ, Giang Tây Yu lengleleng đã bận rộn đến bước đầu tiên của mình nhặt chai, nắm trong tay lắc, và không tìm thấy nhẹ nhõm sau khi mát mẻ triệt để, loại bỏ các giao bìa Ông đã cho JJ. Ông đang ngồi đó nhìn dễ thương chai sữa đang nắm giữ của JJ của mình, Giang Tây Yu cảm xúc lẫn lộn, ông đã thực sự thông minh. Trong khi nhấm nháp sữa quay lại để xem姜希宇của JJ, ánh mắt tò mò lớn lấp lánh với ánh sáng, như thể tự hỏi làm thế nào Ning Zhiyuan không giống như ở bên cạnh. Tôi đã xem, đột nhiên nhìn thấy姜希宇ở phía bên của bản phác thảo, quanh co nghiêng đầu, một ném đi những bàn tay của chai, để cho nó purrs lăn lộn trên sàn, mình là một bức phác họa lên cao tiếp theo. "...... Da" Giang Tây Yu nhìn JJ mở rộng Đẩy mũm mĩm chút tay vỗ quyển sách của ông, kỳ quặc quanh co nghiêng đầu: "...... bạn có, vẽ?" "...... Ah! da da! "vui vẻ tay chân múa JJ không biết câu trả lời không phải là ở Giang Tây Yu, dù sao, có một số vui vẻ chút mặt đỏ. Giang Tây Yu chớp mắt, cúi dưới bàn cà phê ra khỏi hộp phấn màu dầu, nơi mở ở phía trước của JJ. JJ vui vẻ mang pastel màu đỏ chỉ lớn, thật chặt trong tay vẫy. 姜希宇các ký họa của động thái trước đó, ông vẫn còn vẫy tay ​​chỉ một cái gì đó kỳ lạ trông Giang Tây Yu: "...... Sao?" Nhìn JJ trông ngơ ngác, Giang Tây Yu tình cờ nhặt một bản phác thảo màu Vẽ nhiều hoa. JJ nhìn thấy một bông hoa sẽ xuất hiện姜希宇vẫy tay ​​trên cuốn sách, nó là đặc biệt hài lòng, sau đó bắt tay vào pastel sketch trên Hu bắt đầu vẽ tranh. "Da ...... Yeah yeah yeah -!" Giang Tây Yu ngồi hơi miễn cưỡng mỉm cười để thấy JJ trong quyển phác thảo của ông về tình cờ, vẫy phấn màu, nhưng nó cũng không thể đọc được những gì ông vẽ, nhưng JJ nên được nhìn lên để có tín dụng cho mỗi dở dang trông giống như Giang Tây Yu, ông nhấn mạnh khi nhìn thấy trước khi ông gật đầu vui vẻ mỉm cười và tiếp tục. "...... JJ, vì vậy thông minh ......" Giang Tây Yu ca ngợi câu ông thì thầm với một nụ cười, nhưng ngồi bên cạnh anh ta vẽ hạnh phúc JJ, tự nhiên không hiểu. Các phòng khách một hòa bình, nhưng cánh cửa chợt mở. Ah Ting chậm đến xem sofa姜希宇và JJ dầu pastel bức tranh của một người đàn ông cầm một hạnh phúc, lengleleng chậm rãi đi qua. Bước chân nghe đến thấy sự nổi lên của Giang Tây Yu, ngay lập tức vui vẻ đứng lên: "Ah Ting!" Ah Ting đã bay vòng tay của Giang Tây Yu này một số lạ đầu quanh co nghiêng: "...... Này, Ah Ting, hôm nay !, chào buổi sáng, "Ah Ting mỉm cười và xoa xoa mái tóc của mình姜希宇:" ah, trở lại để đi cùng Xiyu ah "". ...... Ah Ting đi cùng Xiyu, Xiyu rất hạnh phúc! "sự nổi lên của Giang Tây Yu Ting Ah ngọt ngào Anh mỉm cười. "Da da!" JJ ghế cũng đặc biệt hạnh phúc, pastel vẫy tay, nhìn lên và姜希宇thần miệng Ah Ting mỉm cười. Giang Tây Yu ngồi lại trên ghế sofa và xem bức tranh JJ cùng, Ah Ting nụ cười chỉ hài lòng, một tay gạt chiếc áo khoác phù hợp với mình và cà vạt, và ngồi xuống bên cạnh hai người đàn ông đi. Anh ngồi đằng sau mọi người cảm thấy, JJ vui vẻ nhìn lên, sau đó tay-chân nhảy nụ cười, như để chào đón nhà Ah Ting, như: "Yeah yeah yeah ~ trở lại ~ ......!" Ah Ting nhìn cho JJ Thần Zhaoshou nhìn, với một nụ cười gượng gạo nhìn lên đối diện với chính Giang Tây Yu: "...... ...... này có nghĩa là gì?" Giang Tây Yu đầu quanh co nghiêng, nụ cười ngọt ngào: "Ah Ting có thể muốn ôm anh ...... ...... Chúng tôi ......? "Ah Ting cũng lengleleng nghe, sau đó do dự một số trên áo sơ mi của mình và chà chà tay kéo căng trước khi JJ nhân vật phản diện trẻ em sẽ nắm giữ lên. JJ đang cầm lên hạnh phúc hơn, bàn tay nhỏ bé vẫy cờ, sau đó quay sang Giang Tây Yu cười khúc khích. "JJ rất hạnh phúc! Xiyu Xiyu ...... rất hạnh phúc!" Cười thậm chí nhìn Giang Tây Yu mắt nheo mắt lên, Ah Ting không thể không cười với anh ta miệng mang trở lại với nhau. "...... Ah Ting, chúng ta cùng nhau, bức tranh, được không ......?" Giang Tây Yu nhặt JJ graffiti quyển sách, giữ nó cẩn thận trước mặt Ah Ting dự Road. Một cái nhìn Ting mỉm cười và gật đầu, ông lengleleng, rất vui vẻ cười, bận rộn mở một trang mới, và đưa nó trước mặt Ah Ting. Ah Ting nằm xuống JJ vòng tay anh ngồi lap của mình, sau đó đã qua các giao Jiangxi Yu để phác thảo và pastel. Một số trông tay pastel đau khổ, nụ cười tiếp theo. Những gì ông đã không muốn rút ra một thời gian tốt, ngồi chân JJ đã nhìn thấy những bức phác họa những điểm sáng, nắm tay của mình ra, ông đã có hơn một nửa có pastel cạo lên. "...... Xiyu, sơn Ah Ting ......" Giang Tây Yu cũng đi qua điểm bút Ah Ting ngồi xung quanh, nhìn lên anh và mỉm cười, "...... Ah Ting, sơn Xiyu, được không ......?" Nhìn姜希宇mắt dường như vò nhàu tờ một mảnh ánh sáng sao như thế, Ah Ting không tự nguyện sau đó gật đầu :. "Vâng," Ning Zhiyuan bước xuống, tôi thấy các phòng khách là hai ngủ nhỏ một cách hòa bình. Ah Ting thực sự là một chút lạ để trở lại quá sớm ngày hôm nay, sau đó anh ta mỉm cười và lấy ra một chiếc điện thoại di động. JJ ngồi Ah Ah Ting Ting chân chống lại bụng của mình được bảo hiểm với chăn nhỏ ngủ Masaka,姜希宇cũng làm tổ trên cánh tay ghế sofa với Ả-ting ngủ. Ah Ting không biết là không quá mệt mỏi, đầu nghiêng đầu một chút một mặt Giang Tây Yu, nhưng cũng lặng lẽ ngủ. Tôi đã theo dõi với sự hài lòng mà cảnh đẹp như tranh này nói chung album điện thoại di động riêng của họ, Ning Zhiyuan mỉm cười và quay xuống cầu thang cầm một tấm chăn và nhẹ nhàng bao phủ ba người đàn ông. "...... Dreams." [26] Ning Zhiyuan cầm một chồng chỉ in ra các hồ sơ công ty vội vã xuống cầu thang, và sau đó chạy đến được với tầng trên cùng vội vã Ah Ting đánh nhau. "Hey, làm thế nào bạn Ah Ting đã trở lại sớm như vậy." Nhìn lên để xem ai va chạm với mình, Ning Zhiyuan tò mò hỏi. Ah Ting xuống chỉ để nhìn thấy khuôn mặt của mình bối rối nhìn, cũng như các tai nghe Bluetooth tai treo lấp lánh hiển thị cuộc gọi. Cau lại và hỏi: ". Xiyu nó một ai đó nhắn tin cho tôi để nói rằng họ đã bắt được một Xiyu" "...... Xiyu ngủ trưa ah, tôi chỉ đi xem anh năm phút trước đây," Ning Zhiyuan lạ. quanh co nghiêng đầu, "Bạn gây rối với những gì mọi người gọi xác nhận rằng tiếp theo như thế, đừng quá lo lắng để trở lại, một tai nạn xe hơi cách làm ?." Ah Ting gật đầu, nhìn lên gác nhẹ nhõm: " ...... là hơi thương nhân bị bắt giữ băng nhóm cuối cùng, đang trượt qua net có thể muốn trả thù ...... "sau đó miễn cưỡng gõ trên tai nghe Ning Zhiyuan Bluetooth trên tai," Tôi phải gọi cho bạn, nhưng bạn đã bận rộn. Tusu không trả lời điện thoại, tôi đã phải vội vã trở lại để xác nhận ...... "cảm thấy tai nghe gõ tiếng nói, Ning Zhiyuan muộn màng để Oh tiếng thở dài," ...... tôi quên tôi quên, hôm nay các mạng gia đình sự bất ổn định, có điện thoại liên lạc với Yi Chen treo. Nó không phải bạn nhìn thấy, tất cả các dữ liệu fax ...... hay thường được thực hiện trên các máy tính trong ...... "Sau đó, lắc tay của dữ liệu," những lời của Sư Tử ...... , với Ling hiểu thêm. "" ...... Trong ngắn Xiyu như không có gì. "" ...... tất cả các bên phải tất cả các bên phải, ước tính trick mà. "Ning Zhiyuan gật đầu, sau đó an ủi điện thoại cũng nghe hai nói chuyện với những người nói, "Oh, bạn tập trung Anyi Chen điểm nhà tất cả các quyền. Tusu? Nên nhiều so với các lăng mộ nơi ồn ào, phải không?" "Zhiyuan anh trai, ba mươi sáu lại chưa ?!" Ning Zhiyuan sẽ không kết thúc , tôi nghe thấy một giọng nói lớn Cui hơi nhà cung cấp hỏi, và sau đó họ nhìn thấy anh vội vã chạy đến mở cửa. Tôi quay lại và nhìn xung quanh và sau đó đã đi thẳng đến trước mặt hai người. Ning Zhiyuan Strange lắc đầu: "Ba điểm sáu cách này sẽ trở lại." "Oh, hãy gọi cho tôi và nói ba mươi sáu ngày hôm nay nghỉ học buổi chiều nên tôi đón anh, nhưng sau đó tôi đã đi đến những người khác biến mất, tôi nghĩ! Ông lần đầu tiên trở lại nhưng điện thoại như thế nào để chống lại không thể có được thông qua ", ông Cui thương nhân hơi lo lắng thẳng đi vòng vòng, Ning Zhiyuan cau mày miễn cưỡng :."? ...... có lẽ là để mua sách của "" ...... Không, nó đã bị bắt. "Không Điều gì ít doanh nghiệp, cho biết Cui, ngoài Ah Ting nhìn điện thoại ảm đạm trả lời. Ning Zhiyuan lengleleng, một điện thoại bận rộn sẽ Ah Ting đoạt hơn, hơi Cui cũng đang bận rộn Couguo xem những gì sẽ xảy ra. MMS là một màn hình điện thoại di động, ban hành một bức ảnh trong tay và bàn chân trói vào một chiếc ghế chặn miệng mắc kẹt người vô thức không phải là Chen là người ba mươi sáu. Nhà cung cấp Cui nhẹ nắm lấy quá khứ, mặt tái mét Ah Ting quay lại và hỏi làm thế nào nó được. A Ting giản nói điều tiếp theo thông qua, chỉ để nhìn thấy bàn tay của Cui giữ điện thoại của nhà cung cấp hơi đẩy tăng trưởng, các tĩnh mạch đã được ném trở lại: "...... như thế nào sẽ bắt ba sáu ......" "...... sai lầm người bây giờ. Xiyu không làm thế nào để đi ra ngoài, bạn có thể thấy ba mươi sáu nghĩ rằng nó đã ra trên các Xiyu Lin Hao ngày hôm qua tại bệnh viện đã không trở lại ...... "Ning Zhiyuan nói với một số nạn. Xem Cui hơi các nhà cung cấp đang bắt đầu gánh vác một chút run rẩy, đã tiếp cận vỗ nhẹ, sau đó quay lại và hỏi Ah Ting: "Ah Ting, bạn biết nơi này là?" Ah Ting gật đầu: "địa chỉ ah, họ đã nói, do tôi đi. "Tôi sẽ đi với bạn! Anh em! "Choi ngẩng đầu lên một chút và nhà cung cấp bận rộn bắt Ah Ting, nói nghiêm túc. Ah Ting ngập ngừng dưới gật đầu. Ning Zhiyuan sang một bên tựa trán do dự một lúc, để thấy cả hai phải được rửa sạch Bận bước về phía trước để chặn hai người đàn ông: "Đừng lo lắng. Họ sẽ cho bạn đi một mình chắc chắn có rất nhiều cuộc phục kích, bạn vội vã để có quá nguy hiểm. Một doanh nghiệp nhỏ, liên lạc với các đồng nghiệp của bạn, bao quanh bởi các đường ẩn nhất đó đầu tiên. "Cung cấp Cui họ phục hồi nhẹ, sau khi tạm dừng, trách cứ bản thân anh đã quá lo lắng, bận rộn lấy điện thoại của mình để liên lạc với cảnh sát quay sang người. Et Cui hơi cung cấp cúp điện thoại, ông cho biết đã thông báo cho cảnh sát đặc biệt ai, họ có Trong lúc vội vã để giải quyết theo cách đó. Ah Ting gật đầu, ba sẽ được ra khỏi cửa. Bắt đầu xe và xe khác ngồi Ah Ting sững sờ trong giây lát, ông quay lại và nhìn vào ghế hành khách phía trước của Ning Zhiyuan, Một số do dự và hỏi: "...... Zhiyuan bạn không đi bên phải, bạn sẽ làm gì nếu Yi Chen sẽ ......" Ah Ting Ning Zhiyuan gián đoạn mà không nhìn lại nói: "Tôi ba mươi sáu người anh em. "Một chút Cui Ting và nhà cung cấp với nhau lengleleng, nhìn ra ngoài cửa sổ để xem Ning Zhiyuan nghiêng. Ah Ting nói gì, ga chân Bianxiang địa chỉ SMS chạy trốn. SMS cho biết địa chỉ là một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô Trong thực tế, không quá xa từ nhà của họ trong một thời gian dài nhưng nó bị bỏ rơi, và càng xa hơn so với nơi họ sống, vì vậy họ đã không đến - .. nói là thực sự vô nghĩa, người đã đi đến một nhà kho không có gì bị bỏ rơi để chơi ba mọi người thấy rằng các kho sau khi chiếc xe vào lề đường, xuống Maozhao Yao đóng cửa nhà kho ở đó. "...... Zhiyuan anh trai bạn vẫn ở lại bên ngoài nó, thông đồng của anh trai tôi, họ ước tính rằng nó sẽ một thời gian để có được . "Khi đến gần phía nhà kho, Cui Ning Zhiyuan quay hơi thương nhân cho biết. Ý nghĩ sau, gật đầu và sau đó tìm thấy một cái cây để che giấu đằng sau một cái cây, xem Arab và Cui Ting hơi cung cấp cả các lối vào chính của nhà kho để đến đó đi. Dần dần, hai người đàn ông không thể nhìn thấy bóng, Ning Zhiyuan lo lắng để khám phá một số thăm dò, tai chợt nhớ giọng nói Anyi Chen, ông đã bị sốc khi phản ứng, hai người đàn ông đã không được kết nối với điện thoại. Nghe安逸尘nói cái gì đó, Ning Zhiyuan cười chậm rãi, thư giãn. cửa nhà kho, hai người đàn ông bảo vệ, thấy A Cui Ting và hơi cung cấp sau khi một cơ thể đứng thẳng bận rộn

























































































































































































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: