第652章 给我每一天 午后。 阳光如同慢悠的钢琴曲,平展在光华大地,淡,淡,淡。 唐可馨穿着淡绿色无袖百折短裙,腰间配着白色腰带,提着包包 dịch - 第652章 给我每一天 午后。 阳光如同慢悠的钢琴曲,平展在光华大地,淡,淡,淡。 唐可馨穿着淡绿色无袖百折短裙,腰间配着白色腰带,提着包包 Việt làm thế nào để nói

第652章 给我每一天 午后。 阳光如同慢悠的钢琴曲,平展在光华大地,

第652章 给我每一天
午后。

阳光如同慢悠的钢琴曲,平展在光华大地,淡,淡,淡。

唐可馨穿着淡绿色无袖百折短裙,腰间配着白色腰带,提着包包,站在医院前,抬起头看向那栋白色的建筑,在夏午的阳光照耀,显得有点柔和……她沉默了一会儿,便迈着温柔的步伐向内走了进去。

vip病房前,站着俩个身穿黑色西服的保镖,正表情严肃地往前看着。

唐可馨站在回廓间,看了他们一眼,便按着往常的习惯,独自沉默地往内走去,谁知道保镖的手,往前一-挡……

她愣了地抬起头,看向那个身高一八零,稍帅气的保镖,平时偶尔也和他打声招呼,他都已经认识了自己,今天这是怎么了?

“对不起,唐小姐!”保镖表情自然严肃地看向唐可馨说:“因为有客人来防,蒋先生吩咐,任何人不得入内。他没有特地交待,您是否可以进去!”

唐可馨稍愣,因为刚才还和蒋天磊通电话,怎么现在就变故了?

“谁在外面?”蒋天磊的声音,淡淡地传来。

“唐小姐来了……”保镖即刻稍高声应。

没有多久……

一阵飘逸般的香气,从门缝间散漫而。

唐可馨一愣。

门,卡嚓的一声,打开来,如沫穿着淡黄色的前吊带长裙,外披着白色开丝米长裙,挽着一头卷发,脸流露倾城梦幻美貌,看向唐可馨一片激动微笑起来,轻叫:“可馨?”

心脏砰的一声响,仿佛被人重锤!!

唐可馨的脸色苍白,看向如沫,脑海的回忆习惯性地如同箭般飞闪而来,直插-进自己的心脏,那换心的一刻,让她迅速地一寒,顺间喉间窒息!!!

如沫再流露感动惊喜笑容看向唐可馨,双眸含泪哽咽轻叫:“可馨……好久不见了……”

唐可馨的双眼强烈地流转,一种心底的寒再直窜起来,吓得脸色发白。

如沫愣然地看着她。

唐可馨动也不动,只是抓紧包包的一角,看着如沫,回忆还在强烈地流窜。

“可馨!!进来!!”蒋天磊的声音有些焦急,他直接命令着。

如沫依然站在门边,奇怪地看着她。

唐可馨重地咽了咽喉间,双眸强烈地一眨,仿佛这一刻才回到现实,稍流露勉强微笑地看向如沫,柔声地说:“如沫小姐……好久不见……”

如沫这个时候才恢复笑容,甜甜梦梦的感觉如同往昔,轻地伸出手微握她的小手,柔声地说:“好久不见,可馨……”

“可馨!!”蒋天磊再强烈地叫她!!

唐可馨脸稍流露尴尬,却还是轻展笑容与如沫一起走进病房,抬起头的一瞬间,看到蒋天磊半躺在病房前,正双眼热烈地看向自己,十分担心自己想多了,她只是淡淡地一笑,压下刚才那心悸的感觉,走向他的身边,柔声地问:“今天好点了吗?”

蒋天磊紧张地看着唐可馨,缓地点头说:“好些了。只是昨天,我赢了一仗,想和你分享,可惜你没来。”

唐可馨沉默地腑下头。

“不过今天来了就好……坐……”蒋天磊稍伸出手轻握着她的小手,微笑地说:“如沫刚才回国,听到我出事,就马上赶过来了……”

“是啊……我当时听到天磊出事,差点吓死我了。我们还没有聊什么,您就来了……”如沫轻轻地一笑,就捧起旁边一束美丽的粉红色香水百合,拆开包装纸,插-在病床边的花瓶上,微动花朵,轻地看到蒋天磊握着可馨的手,她的眼神稍暗淡,却还是努力地展露笑容。

唐可馨轻而仿佛不经意地扯脱了蒋天磊的手……

蒋天磊却一瞬间再握紧她的手,看着她紧张地问:“今天去那里了?”

唐可馨稍平静地坐在自己习惯性坐着位置,看到苹果已经被削好皮,她便笑说:“有些事……”

蒋天磊看紧她。

唐可馨却缓地避开他的眼神,看到如沫已经插好花朵,刚要转动方向找位置,她马上站起来说:“如沫小姐,您坐……”

蒋天磊却一下子握紧她的手,有点紧张地说:“你坐着,我一天没见你了。”

如沫轻地一笑,说:“没关系,您坐……天磊从刚才到现在不过那么几分钟时间,就一直念着你。”

唐可馨听了,便只得有些无奈地看向蒋天磊。

蒋天磊也微笑地看着唐可馨说:“吃过饭了吗?家里厨师做了不少的点心,我想着你爱吃,就让人给你留了一些。”建悠展的。

“吃过了……”唐可馨轻应,然后看着蒋天磊问:“您叫我过来,有什么事?”

“………”蒋天磊沉默地看着唐可馨好一会儿地,才又稍展露无奈笑意说:“难道没有事,就不能叫你过来吗?”。

“……”唐可馨一下子抬起头,有点顾忌地看向如沫。

如沫只是轻地流露勉强笑容,坐在沙发上,轻挽着披肩……

“我刚才正和如沫聊你的事……”蒋天磊看向可馨微笑地说。

“聊什么?”唐可馨只得笑问。

“我和她说,如果你打算回英国,我就陪你一起过去……”蒋天磊淡笑地说。

唐可馨一愣。

“是啊……”如沫也微笑地仰起头,看向唐可馨说:“自小到大,我很少看见天磊这么紧张一个人,虽然他担心我,不过也是因为我的身子弱,可是他可从来不曾为了工作丢下我……他说如果您想回英国,他就陪你一起过去……不管怎样,都不分开了。”

“蒋天磊!”唐可馨有点惊讶地轻叫他。

蒋天磊双眸流露坚定眸光看向他。

“你不用这样,我觉得我上次……已经说得……”

“不要说了。我不会再让你一个人孤单……”蒋天磊一下子再握着唐可馨的手,微笑地说:“剑桥是个美丽的地方,我去过,那里有淡淡的雾,灯光最好看,好些很美丽的传说,让人会觉得能在那里捡起一些故事。不过我可能没有办法陪你去太久,顶多几个月,好好地陪着你……”

唐可馨无奈地看着他,说:“我不需要你这样,我们之间……”

“我爱你……”蒋天磊突然双眸稍泛深情光芒,看向她。

唐可馨傻眼。

如沫的脸色苍白,坐在沙发上,双眼重眨激动光芒,想尽力压抑,却胸膛起伏不停……

“我爱你……”蒋天磊缓而温柔地伸出手,轻捧着唐可馨绯红美丽小脸,说:“我撞车的那一刻,天堂都碎开了,全组成你美丽的笑脸,就像那个早晨,你给我拍的那张照片……经过生死一翻挣扎,才明白,如果此生要真爱一个人,就要不顾一切抓住她,因为时间不等你,她也不会等你,过去对你所有的遗憾,全部成了我生命中的最疼。我爱你……”

如沫的身体虚软,额前冒汗,默不作声。

唐可馨看着他,双眸闪烁,想着背后还有一个受伤的灵魂,她原本想隐忍,却还是忍不住说:“你每次处理感情,都要这样伤害另一个人吗?就像当初伤害我一样……”

蒋天磊稍愣地看着她。

“我走了。”唐可馨不想再说话,轻地抽出他的手,压抑难受地拿起包包,迅速地离开。

“可馨!!”蒋天磊心疼地叫她!!

唐可馨的双眼含泪,却还是迅速地夺门而出,快步地往前走,边走边想起过去面对爱他的时候,他对如沫那情深款款的时候,自己当时那撕心裂肺的疼,如今世界一切颠倒,她却丝毫没有喜悦,有的只是沉淀淀的痛!!

“可馨————”声音继续传来。

唐可馨没有再回头,只是快步地走出医院,迅速地冲下阶梯,刚要离开大门……

“可馨!!”声音居然如此近地在身后传来。

唐可馨惊讶地想着蒋天磊此刻还不能下床,她紧张地在喷泉边回过头,看到蒋天磊居然在这一刻,重按着肋骨位置,脸色苍白,迎着凄凉的风,双眸流露无限深情地站在阶梯前,正身体强烈痛苦难受孤单地看着自己……

“你…………你身子还没有好!!不能这样站着!!”唐可馨一下子好紧张往前飞奔而去。

蒋天磊强烈身体被撕裂的苦,看向面前的女孩,他尽管疼得近乎昏眩,却依然站紧在原地。

“蒋天磊!你疯啦!”唐可馨跑到他的跟前,紧张无奈哽咽地叫他。

蒋天磊瞬间双眸泛泪地伸出双手,将怀里的女孩拥入怀里,腑下头轻吻她的发间,才激动颤抖地说:“给我一个机会,让我好好爱你,每一天都好好爱你……我爱你……”

唐可馨靠在这个人的怀里,泪水滑落,却说不出一句话来。

前方,一个淡淡的影子,轻飘而出……

如沫轻倚在雪白的墙体前,默不作声地垂下头。

*****************************************************************************
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Chương số 652 với tôi mỗi ngày Buổi chiều. Ánh nắng mặt trời như piano chậm, lây lan trên đất của brilliance, ánh sáng, ánh sáng, ánh sáng. Tang Kexin trong 100 áo màu xanh lá cây ánh sáng gấp váy, với một vành đai trắng tại eo của mình, mang theo túi, đứng ở phía trước của bệnh viện, nhìn về hướng trắng xây dựng, hạ vũ ánh nắng, nhìn một chút mềm mại...... Cô đã im lặng một lúc, sau đó đi một tốc độ nhẹ nhàng và. Trước khi khu VIP, đứng hai vệ sĩ trong bộ quần áo màu đen và đuôi nhìn về phía trước. Tang Kexin đứng trong hồ sơ, trong nháy mắt tại chúng, theo thói quen thông thường, đi một mình trong im lặng, ai biết bàn tay của vệ sĩ, một cửa...... Cô đã đóng băng và lớn lên đầu cô, nhìn ở độ cao 180, một vệ sĩ đẹp trai, thông thường một lần trong một thời gian ông hoặc bà ấy nói Xin chào, ông đã biết của mình, và hôm nay đây là những gì? "Rất tiếc, Hoa hậu Tang! "Vệ sĩ nhìn tự nhiên tìm kiếm Tang Kexin cho biết đã long trọng:" bởi vì đánh-proof, Chiang nói, không có người sẽ nhập. Ông đã không cụ thể giải thích, nếu bạn có thể nhận! ” Tang Kexin Leng, và Jiang Tianlei ngay bây giờ trên điện thoại, làm thế nào để thay đổi bây giờ? "Ai là ở bên ngoài? "Giang Trạch Dân Tianlei nói đến nhạt. "Hoa hậu nhà đường......" vệ sĩ hơi ồn ào. Nó không đi lâu dài...... Một mùi hương giống như phao, rambling giữa cửa. Tang Kexin Leng. Cửa thẻ đó là một âm thanh, mở, chẳng hạn như bọt dây đeo ăn trước khi mặc một màu vàng nhạt, bao phủ với một váy dài màu trắng mở decimillimeter, lọn tóc cánh tay, cho thấy khuôn mặt của mình hóa vẻ đẹp thơ mộng, xem xét để Tang Kexin một nụ cười vui mừng, nhẹ: "bố không? ” 心脏砰的一声响,仿佛被人重锤!! 唐可馨的脸色苍白,看向如沫,脑海的回忆习惯性地如同箭般飞闪而来,直插-进自己的心脏,那换心的一刻,让她迅速地一寒,顺间喉间窒息!!! 如沫再流露感动惊喜笑容看向唐可馨,双眸含泪哽咽轻叫:“可馨……好久不见了……” 唐可馨的双眼强烈地流转,一种心底的寒再直窜起来,吓得脸色发白。 如沫愣然地看着她。 唐可馨动也不动,只是抓紧包包的一角,看着如沫,回忆还在强烈地流窜。 “可馨!!进来!!”蒋天磊的声音有些焦急,他直接命令着。 如沫依然站在门边,奇怪地看着她。 唐可馨重地咽了咽喉间,双眸强烈地一眨,仿佛这一刻才回到现实,稍流露勉强微笑地看向如沫,柔声地说:“如沫小姐……好久不见……” 如沫这个时候才恢复笑容,甜甜梦梦的感觉如同往昔,轻地伸出手微握她的小手,柔声地说:“好久不见,可馨……” “可馨!!”蒋天磊再强烈地叫她!! 唐可馨脸稍流露尴尬,却还是轻展笑容与如沫一起走进病房,抬起头的一瞬间,看到蒋天磊半躺在病房前,正双眼热烈地看向自己,十分担心自己想多了,她只是淡淡地一笑,压下刚才那心悸的感觉,走向他的身边,柔声地问:“今天好点了吗?” 蒋天磊紧张地看着唐可馨,缓地点头说:“好些了。只是昨天,我赢了一仗,想和你分享,可惜你没来。” 唐可馨沉默地腑下头。 “不过今天来了就好……坐……”蒋天磊稍伸出手轻握着她的小手,微笑地说:“如沫刚才回国,听到我出事,就马上赶过来了……” “是啊……我当时听到天磊出事,差点吓死我了。我们还没有聊什么,您就来了……”如沫轻轻地一笑,就捧起旁边一束美丽的粉红色香水百合,拆开包装纸,插-在病床边的花瓶上,微动花朵,轻地看到蒋天磊握着可馨的手,她的眼神稍暗淡,却还是努力地展露笑容。 唐可馨轻而仿佛不经意地扯脱了蒋天磊的手…… 蒋天磊却一瞬间再握紧她的手,看着她紧张地问:“今天去那里了?” 唐可馨稍平静地坐在自己习惯性坐着位置,看到苹果已经被削好皮,她便笑说:“有些事……” 蒋天磊看紧她。 唐可馨却缓地避开他的眼神,看到如沫已经插好花朵,刚要转动方向找位置,她马上站起来说:“如沫小姐,您坐……” 蒋天磊却一下子握紧她的手,有点紧张地说:“你坐着,我一天没见你了。” 如沫轻地一笑,说:“没关系,您坐……天磊从刚才到现在不过那么几分钟时间,就一直念着你。” 唐可馨听了,便只得有些无奈地看向蒋天磊。 蒋天磊也微笑地看着唐可馨说:“吃过饭了吗?家里厨师做了不少的点心,我想着你爱吃,就让人给你留了一些。”建悠展的。 “吃过了……”唐可馨轻应,然后看着蒋天磊问:“您叫我过来,有什么事?” “………”蒋天磊沉默地看着唐可馨好一会儿地,才又稍展露无奈笑意说:“难道没有事,就不能叫你过来吗?”。 “……”唐可馨一下子抬起头,有点顾忌地看向如沫。 如沫只是轻地流露勉强笑容,坐在沙发上,轻挽着披肩…… “我刚才正和如沫聊你的事……”蒋天磊看向可馨微笑地说。 “聊什么?”唐可馨只得笑问。 “我和她说,如果你打算回英国,我就陪你一起过去……”蒋天磊淡笑地说。 唐可馨一愣。 “是啊……”如沫也微笑地仰起头,看向唐可馨说:“自小到大,我很少看见天磊这么紧张一个人,虽然他担心我,不过也是因为我的身子弱,可是他可从来不曾为了工作丢下我……他说如果您想回英国,他就陪你一起过去……不管怎样,都不分开了。” “蒋天磊!”唐可馨有点惊讶地轻叫他。 蒋天磊双眸流露坚定眸光看向他。 “你不用这样,我觉得我上次……已经说得……” "Không nói rằng. Tôi sẽ không cho phép bạn được một mình... "Xin suo Tang, Giang Trạch Dân Tianlei nắm tay, mỉm cười và nói:" Cambridge là một nơi tuyệt đẹp, tôi đã đi đến, có là một liên lạc của sương mù, đèn chiếu sáng là tốt nhất, một số rất đẹp câu chuyện, mọi người sẽ cảm thấy có thể chọn lên một số câu chuyện. Nhưng tôi không thể để đi với bạn quá lâu, nhiều nhất, một vài tháng, tốt với bạn...... " Tang Kexin helplessly xem anh ta, nói rằng: "tôi không cần cậu, chúng tôi......" "I love you..." Giang Tianlei hơi Pan-sâu đôi mắt đột nhiên ánh sáng, nhìn cô ấy. Tang Kexin dumbfounded. Màu nhạt và ngồi xuống trên ghế sofa, mắt nhấp nháy ánh sáng thú vị, muốn thử, nhưng ngực ups và downs tiếp tục...... "I love you..." Giang Trạch Dân Tianlei làm chậm và nhẹ nhàng bàn tay, nắm giữ Don ngọt thơm Crimson ánh sáng và xinh đẹp khuôn mặt nhỏ, cho biết: "thời điểm này tôi rơi, thiên đàng là phá vỡ mở, khuôn mặt xinh đẹp của bạn, giống như sáng hôm đó, tôi đã cho rằng hình ảnh của bạn...... Sau khi một cuộc đấu tranh của cuộc sống và cái chết, nhận ra rằng nếu cuộc sống là để yêu một người, sẽ được tuyệt vọng để lấy cô ấy, bởi vì thời gian chờ đợi cho không ai, cô sẽ không chờ đợi cho bạn, tất cả các bạn rất tiếc quá khứ, tất cả như những đau đớn của cuộc sống của tôi. I 'm in love with you..." Cơ thể ảo soft bọt, trán mồ hôi, im lặng. Tang Kexin nhìn anh, đôi mắt nhấp nháy, suy nghĩ đó là một linh hồn bị thương, cô muốn giữ cho, nhưng vẫn không thể giúp đỡ nhưng nói: "mỗi khi bạn đối phó với những cảm xúc, làm tổn thương người khác? Giống như làm tôi đau... " Giang Tianlei hơi bị phân tâm và nhìn vào cô ấy. "Tôi đi. "Tang Kexin không muốn nói chuyện, ông bàn tay ra khỏi ánh sáng, đàn áp không thoải mái để chọn lên túi, ông nhanh chóng rời khỏi. "Papa!! "Giang Tianlei lovingly gọi cho cô ấy! Tang Kexin với nước mắt trong đôi mắt của mình, nhưng một cách nhanh chóng chạy ra ngoài, nhanh đi bộ, đi bộ và suy nghĩ của quá khứ, khi nói đến tình yêu anh ta, và khi MO love, ông trốn, ông tim wrenching đau, bây giờ thế giới lộn ngược, cô ấy đã không hài lòng ở tất cả, chỉ cần precipitate hồ đau!! "Sweet---" giọng nói tiếp tục lây lan. Tang Kexin mà không nhìn lại, chỉ cần bước ra khỏi bệnh viện nhanh chóng chạy xuống cầu thang, là về để lại cửa... và... "Papa!! "Những âm thanh là quá gần phía sau. Tang Kexin ngạc nhiên khi nghĩ rằng Giang Trạch Dân Tianlei và bây giờ có thể không nhận được ra khỏi giường, cô nervously ở các đài phun nước quay lại, nhìn thấy Giang Tianlei ngay cả ở thời điểm này, theo các xương sườn, nhạt, chống lại một cơn gió ảm đạm, mắt Hiển thị tình đứng ở phía trước của các bậc thang, đã xem cô ấy đau mạnh mẽ cơ thể phải chịu đựng một mình...... “你………… Nếu bạn chưa tốt! Điều này có thể đứng!! "Từ galloped phía trước nhà đường Kexin lo lắng tất cả của một bất ngờ. Giang Tianlei cơ thể mạnh mẽ bị xé ra ngoài và nhìn lúc các cô gái trước đây, mặc dù đau của mình, gần như choáng váng, nhưng vẫn chặt tại chỗ. "Giang Tianlei! Em thật điên rồ! "Tang Kexin chạy lên để mình thất vọng thần kinh nghẹt thở của anh ta. Pan Jiang Tianlei thời điểm mắt xé với cả hai tay, trong vòng tay của cô gái trong vòng tay, Fu-đầu hôn tóc của cô, chỉ vui mừng run rẩy nói: "Hãy cho tôi một cơ hội, hãy để tôi yêu em, yêu em mỗi ngày...... I 'm in love with you..." Tang Kexin trong vòng tay của người đàn ông, những giọt nước mắt, nhưng không thể nói một từ. Phía trước, mờ nhạt một bóng tối, tên trộm ra...... Nếu bọt nhẹ nhàng ở phía trước của một bức tường trắng, cúi đầu trong im lặng. *****************************************************************************
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
652 Chương tôi mỗi ngày
vào buổi chiều. Khi mặt trời từ từ đàn piano nhàn nhã, lan Guanghua trái đất, ánh sáng, ánh sáng, ánh sáng. Tang Kexin mặc một chiếc áo không tay màu xanh lá cây váy xếp li ánh sáng với một vành đai trắng quanh eo của mình, mang theo túi xách, đứng trước bệnh viện, nhìn lên để quân đội cho các tòa nhà màu trắng trong ánh nắng buổi chiều mùa hè, dường như một chút mềm mại ...... cô im lặng cho trẻ em, họ đi với tốc độ nhẹ nhàng bên trong và đi vào trong. trước khi phường vip, đứng hai vệ sĩ mặc một bộ đồ đen, ông đang hướng tới đuôi. Tang Kexin đứng giữa hiên nhà, nhìn họ, sau đó theo thói quen thông thường, một mình trong im lặng bên trong xung quanh, những người hiểu biết tay vệ sĩ, một về phía trước - ngăn chặn ...... Cô sững nhìn lên để thấy rằng một trăm tám mươi cao, hơi đẹp trai vệ sĩ, thường xuyên và chào hỏi anh ta, anh ta đã nhận của riêng mình, và ngày hôm nay này là thế nào? "Tôi xin lỗi, Hoa hậu Tang!" Bodyguard biểu hiện tự nhiên nghiêm túc nhìn vào Tang Kexin nói :. "! Bởi vì một phòng khách, ông Giang nói với bất cứ ai không thừa nhận ông không giải thích cụ thể, nếu bạn có thể đi", Tang Kexin hơi choáng váng, bởi vì chỉ Giang Tianlei và cũng có trên điện thoại, làm thế nào bây giờ đến lượt các sự kiện? "Ai ra?" Giang Tianlei giọng nói, đến nhẹ. "Hoa hậu Tang đến ......" vệ sĩ ngay lập tức nên âm thanh hơi. Không lâu ...... vỡ giống như mùi thơm và thanh lịch, từ giữa cửa và vô kỷ luật. Tang Kexin ngạc nhiên một chút. Cửa, một âm thanh rạn nứt, mở nó ra, chẳng hạn như mặc một màu vàng nhạt bọt trước khai thác phục, mặc quần áo trong một mở trắng bên ngoài Simi trang phục, mái tóc xoăn cánh tay, khuôn mặt của cô tiết lộ giấc mơ Allure vẻ đẹp, nhìn đến Tang Kexin một nụ cười vui mừng, ánh sáng được gọi là: "Kexin" trái tim nổ âm thanh, như có ai đó búa! ! Tang Kexin nhạt nhìn là bọt, thói quen nhớ lại với tâm trí như Jianban Feishan đến, line - vào trái tim bạn, và để trái tim thời điểm, vì vậy cô nhanh chóng cảm lạnh, cổ họng nghẹn giữa cis ! ! ! Chẳng hạn như bọt và sau đó di chuyển để lộ ra một bất ngờ cho thấy Tang Kexin nụ cười, đôi mắt nước mắt nhẹ nghẹn ngào gọi: "thời gian dài không thấy Kexin ...... ......" Tang Kexin mắt lưu thông mạnh mẽ Một trái tim lạnh và sau đó phi tiêu lên mặt sợ hãi màu trắng. Như Mơ choáng váng sau đó nhìn cô. Tang Kexin bất động, chỉ cần giữ góc túi, xem như Mo, ký ức vẫn là dòng chảy mạnh. "Kexin !! đi !!" Giọng Jiangtian Lei đã lo lắng, ông trực tiếp chỉ huy. Chẳng hạn như Mo vẫn còn đứng ở cửa, tôi nhìn kỳ lạ của cô. Tang Kexin cường nuốt giữa cổ họng, mắt mạnh một chớp mắt, như thể thời điểm này đã trở lại với thực tế, một chút miễn cưỡng tiết lộ là nụ cười tại bọt, anh nhẹ nhàng nói: "Nếu Hoa hậu Mo ...... ...... thời gian dài không thấy," như Mo khi nó được phục hồi nụ cười, ngọt Renee cảm thấy như quá khứ, nhẹ nhàng nắm tay nhỏ micro tay cô, anh nhẹ nhàng nói: "lâu quá không gặp, Kexin ......" "Kexin !!" Giang Tianlei lại mạnh mẽ gọi cô ấy ! ! Tang Kexin mặt tiết lộ cho thấy một chút xấu hổ, nhưng vẫn còn ánh sáng với một nụ cười như Mo đã đi vào phường, ngẩng đầu lên một chút, để xem các cựu Jiangtian Lei phường nửa nằm, là một cái nhìn ấm áp cho đôi mắt của họ, họ muốn biết thêm vì sợ hãi, cô chỉ cười nhẹ, ấn chỉ là cảm giác đánh trống ngực, về phía mình, và hỏi nhẹ nhàng: "ngày hôm nay, nhưng vẫn tốt hơn,?" Giang Tianlei lo lắng xem Tang Kexin, gật đầu chậm, nói: "chỉ là một chút tốt hơn ngày hôm qua. tôi đã chiến thắng, và bạn muốn chia sẻ, nhưng bạn đã không đến. " Tang Kexin cơ quan im lặng gật đầu. "Nhưng hôm nay ngồi ...... như ......" Giang Tianlei tay hơi nhẹ nắm tay nhỏ của mình, mỉm cười và nói: "Chỉ cần như Mo nhà, tôi nghe tai nạn, ngay lập tức vội vàng chạy lại ......" "Có ah ...... tôi đã nghe nói tai nạn Tianlei, gần như làm tôi sợ. chúng tôi đã không nói về những gì bạn đã ...... "Nếu Mo mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó giành được bên cạnh một bó hoa đẹp của hoa lily hồng, tách mở giấy gói, plug - trên bình cạnh giường ngủ, phiền muộn hoa, ánh sáng để nhìn thấy Giang Tianlei Kexin nắm tay, đôi mắt cô một chút mờ, nhưng vẫn khó để lộ nụ cười. Tang Kexin ánh sáng và dường như vô tình kéo giảm Jiangtian Lei tay ...... Giang Tianlei thời điểm nhưng sau đó nắm chặt tay cô, nhìn cô lo lắng: "Đến đây ngày hôm nay,?" Tang Kexin hơi lặng lẽ ngồi trong phòng khách theo phong tục của mình vị trí, tốt để xem Apple đã được cắt da, cô cười nói: "một số điều ......" Giang Tianlei thấy cô thật chặt. Tang Kexin là chậm ra mắt của mình, để xem hoa như Mo được cắm vào, chỉ để tìm hướng quay về vị trí, cô ngay lập tức đứng dậy và nói: "Nếu Hoa hậu Mo, bạn ngồi ......" Giang Tianlei đột nhiên nắm chặt cô tay, lo lắng nói: "bạn ngồi, một ngày tôi nhìn thấy bạn." như Mo nhẹ mỉm cười, nói: "nó không quan trọng, bạn chỉ cần ngồi ...... Tianlei từ đó đến nay, nhưng một vài phút, nó đã được đọc cho bạn. " Tang Kexin nghe, họ không có sự lựa chọn nhưng để tìm đến một số Jiangtian Lei. Jiangtian Lei cũng mỉm cười với Tang Kexin nói: "Ăn chưa về nhà nấu ăn để làm rất nhiều đồ ăn nhẹ, tôi nghĩ rằng bạn thích ăn, hầu hết mọi người để lại cho bạn một số." Yau xây dựng triển lãm. "Ăn ......" Tang Kexin nên được ánh sáng, sau đó nhìn Jiangtian Lei hỏi: "Bạn nói tôi đi, không có gì?" "........." Jiangtian Lei Tang Kexin xem trong im lặng một lúc, sự thất vọng đã được hiển thị ra một chút và nụ cười ông nói: "không thành vấn đề, ​​chúng tôi không thể cho bạn để đi qua ?." "......" Tang Kexin đột nhiên ngẩng đầu lên, một chút miễn cưỡng nhìn như bọt. Mơ chỉ là nhẹ nhàng cho thấy hầu như không mỉm cười, ngồi trên chiếc ghế dài, cầm một chiếc khăn choàng nhẹ ...... "Tôi đã làm việc với Mo ...... nói như bạn," Giang Tianlei nhìn Kexin ông nói với một nụ cười. "Hãy nói về những gì?" Khi được hỏi Don Kexin phải cười. "Tôi nói với cô ấy, nếu bạn đang đi trở lại nước Anh, tôi sẽ đi cùng bạn trong quá khứ ......" Giang Tianlei Dan Xiao nói. Tang Kexin ngạc nhiên một chút. "Có ah ......" Mo mỉm cười khi nhìn lên, thấy Tang Kexin nói: "mang đến lớn, tôi hiếm khi thấy một người Tianlei rất lo lắng, mặc dù ông lo lắng về tôi, nhưng cũng bởi vì cơ thể của tôi là yếu, nhưng ông không bao giờ có thể để lại cho tôi ...... để làm việc, ông nói rằng nếu bạn muốn quay trở lại anh, ông đi cùng bạn trong quá khứ ...... dù sao, không được tách ra. "" Giang Tianlei! "Tang Kexin cắn ngạc nhiên khi sáng anh ta. Giang Tianlei mắt lộ ra một công ty Mouguang để xem anh ta. "Bạn không thích điều này, tôi nghĩ rằng tôi đã nói trước ...... ......" "Đừng nói tôi sẽ không để bạn một mình một mình ......" Jiangtian Lei Tang Kexin một lần nữa nắm tay, mỉm cười, nói :. " Cambridge là một nơi tuyệt đẹp tôi đã, nơi một liên lạc của đèn sương mù nhìn tốt nhất, tốt hơn huyền thoại rất đẹp, mọi người sẽ cảm thấy có thể chọn một vài câu chuyện trong đó, nhưng không có cách nào tôi có thể đi với bạn quá lâu, nhiều nhất là vài tháng, tốt được với bạn ...... " Tang Kexin bất lực nhìn anh và nói:" tôi không thích bạn, giữa chúng ta ...... " " anh yêu em ...... "Giang Tianlei mắt đột nhiên có hồn tỏa sáng một chút chảo , tìm đến cô. Tang Kexin chết lặng. Như Mơ nhạt, ngồi trên ghế sofa, mắt chớp nhẹ vui mừng, muốn cố gắng để ngăn chặn, nhưng vẫn giữ ngực và thăng trầm của mình ...... "Anh yêu em ......" Giang Tianlei chậm và nhẹ nhàng tay, màu đỏ thẫm ánh sáng đẹp nắm giữ nhỏ Tang Kexin khuôn mặt, nói: "tôi sụp đổ thời điểm, trời đã bị hỏng mở, và toàn bộ thành phần của nụ cười xinh đẹp của bạn, giống như buổi sáng hôm đó, hình ảnh bạn chụp tôi ...... tăng gấp đôi sau cuộc đấu tranh cái chết, họ sẽ hiểu nếu cuộc sống này để yêu một người, ta sẽ cố gắng bắt cô, bởi vì thời gian chờ đợi cho bạn, cô ấy sẽ không chờ đợi cho bạn, tất cả các bạn hối tiếc quá khứ, tất cả đã trở thành cuộc sống của tôi đau đớn nhất. tôi yêu em ...... " như cơ thể ảo mềm xốp, trán đổ mồ hôi, im lặng. Tang Kexin nhìn anh, đôi mắt nhấp nháy phía sau nó đang suy nghĩ về một linh hồn bị thương, cô đã muốn chịu đựng, nhưng vẫn không thể giúp nói :? "Mỗi lần bạn đối phó với những cảm xúc, bạn phải làm gì để tổn thương người khác giống như chấn thương ban đầu như tôi ...... " Giang Tianlei một chút sững sờ nhìn cô. "Ta đi." Tang Kexin không muốn nói chuyện, nhẹ nhàng kéo tay ra, ông nhặt túi để ngăn chặn không thoải mái, nhanh chóng rời khỏi. "Kexin !!" Giang Tianlei đau khổ gọi cô ấy! ! Tang Kexin nước mắt trong mắt cô ấy, nhưng vẫn nhanh chóng chạy ra cửa, để di chuyển về phía trước một cách nhanh chóng, đi bộ qua các mặt của tình yêu nhắc nhở anh ta, như ông nói với Mo rằng Qingshenkuankuan bản thân ông là Sixin nứt đau phổi, bây giờ tất cả thế giới lộn ngược, nhưng cô ấy không vui, mà là kết tủa kết tủa đau! ! "Kexin ----" đến giọng nói tiếp. Tang Kexin không nhìn lại, chỉ cần bước ra khỏi bệnh viện, nhanh chóng lao xuống các bậc thang, chỉ để lại cửa ...... "Kexin !!" thực sự âm thanh để đóng ở phía sau tôi. Jiangtian Lei Tang Kexin ngạc nhiên khi nghĩ rằng tại thời điểm này không thể ra khỏi giường, cô lo lắng tại đài phun nước quay lại và thấy Giang Tianlei thực sự tại thời điểm này, theo lại vị trí các xương sườn, xanh xao, phải đối mặt với gió ảm đạm, đôi mắt lộ tình cảm sâu sắc đứng trước khi các bậc thang, đó là cơ thể đau đớn và mạnh mẽ một mình xem mình ...... "............ cơ thể của bạn, bạn không phải là quá tốt !! không thể đứng !!" Tang Kexin đột nhiên lo lắng trước bay đi. Giang Tianlei cơ thể mạnh mẽ xé cay đắng, để xem các cô gái ở phía trước của anh ta mặc dù nỗi đau gần như chóng mặt, nhưng vẫn đứng chặt tại chỗ. "Giang Tianlei! Bạn có điên!" Tang Kexin chạy trước mặt anh, nghẹn ngào anh thất vọng dữ dội. Giang Tianlei nước mắt mắt chảo ngay lập tức tiếp cận, những cánh tay của cô gái vào vòng tay của cô, ruột gật đầu hôn tóc cô, đã run rẩy vui mừng và nói: "Hãy cho tôi một cơ hội, hãy để tôi yêu em, mỗi ngày tôi thích yêu bạn ...... bạn ...... " Tang Kexin chống lại cánh tay của người đàn ông, nước mắt rơi, nhưng không thể nói một lời. Phía trước một cái bóng mờ nhạt, thanh tao ra ...... như ánh sáng bọt trước khi nghiêng tường trắng, cúi đầu trong im lặng. ************************************************** ***************************



















































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: