Vì vậy ghét tôi?" Xiao Shangqi trong tay để ngăn chặn trong không khí giữa, một sự im lặng vụng về cho một thời điểm trước khi nói, "Vâng, những gì bạn nghĩ về nó, nó không sớm, gửi cho bạn trở lại."Ngày các bình minh của khi, Giang Trạch Dân Huaxin nằm trong khách sạn của giường lớn Shang ngủ đã là ngọt, đăng buzz, buzz của nhạc chuông cửa tiếp tục nghe trong khi ông ước mơ chỉ để chơi một trong những vụ kiện, ông đặt khác xin vui lòng của luật sư bác bỏ có lưỡi, để sét của tiềm năng kết thúc có quá trình thử nghiệm, vào để có hình phạt giai đoạn. rất lớn của các tòa án trong vòng, tất cả đều station lên có, ông, với nếm chiến thắng của trái cây. kết quả thẩm phán chỉ một miệng, cảnh đột nhiên biến có, ông không biết làm thế nào trên ngồi trong không có nổi tiếng của phòng thi, Của bạn giấy chuông blah, blah, thậm chí đã viết tên trên bài báo của ông, và ông là từ nhỏ đến lớn, magna cum laude, Phi công thử nghiệm, chưa bao giờ là như vậy xấu hổ, lo lắng, trỗi dậy lên, chỉ để thấy rằng những ước mơ là sai, chỉ trong nhạc chuông là thực sự lớn."Who is it, virility quy định!" Ông giận dữ của hét lên một câu, phàn nàn điều này là những gì khách sạn năm sao, thực sự bất kỳ người nào để quấy rối ở của khách, nhưng bất kể như thế nào phàn nàn, cửa bên ngoài những người luôn luôn là tay bởi trong Bell Shang, tuyệt vời ông không lên cửa, tuyệt đối không cho đi của tư thế, ông đã có một cơ thể, một lần nữa đứng như vậy magic tai âm thanh, chỉ chơi với thổi leo đã, tích cực của đặt cửa nhảy của một kéo.Xiao Shangqi có được nghiêng chống lại cửa, báo chí và tại chuông sẽ không buông bỏ, cửa đột ngột mở ra và ông mất tập trung của ông, Le hai bước cho đến khi một thay thế điều nóng nhấn phía bên cửa cửa, đang nắm giữ cơ thể.他大力皱着眉,揉了揉突突往外鼓着跳的太阳穴,凌晨的时候把何笑然送回家之后,他又去了家酒吧,这世上,实在是再没有比酒吧更适合消磨时光的地方了,前半场这里乐声震天,群魔乱舞,后半场该走的人都走了,乐声也缓和下来,他靠在沙发里自斟自饮,直到人家到天快亮的时候打烊,才摇晃着出来.在c城里,这样的清晨,他能去的地方,也只有他同何笑然的家.可是,最近他都不大喜欢呆在那里,那里太空了,一个人弄出一点动静,都能听到回声,而且他呆在那里也常常会恍惚,觉得何笑然还在家,只是,等他认真去找的时候,却怎么也找不到她."昨天晚上那个妞儿,搞定了?"刚一开门,就被撞到墙上去了,鼻子和墙壁亲吻了一下,留下无限的酸痛.江华鑫揉着脸关好房门,觉得刚刚过去的这十二个钟头里,自己真是特别的倒霉,一场美好的艳遇,被搅黄了,换来半宿忙忙碌碌的工作;回来的时候他已经累得只想蒙头睡一觉,好容易做个好梦了,结果梦到最得意的地方,又被吵醒了;醒了就醒了,还在头脑不清楚的时候被人推着撞到墙上;本来这个仇还是可以报的,但是推他的人恰好是他的衣食父母,他还只能忍了,于是,他有些恶意的说,"别告诉我,给你制造了那么好的机会,你都没搞定那么一个一看就傻乎乎的妞儿,真那样我可鄙视你.""你鄙视我吧."萧尚麒把自己大力的抛在了沙发上,身上烟和酒的味道混杂着,熏得他自己都有点受不了,可是他实在没什么力气和精神去洗澡了,就只想这么躺着."不能吧,你别告诉我,你不但没搞定人家,还把自己弄得这么狼狈?" 江华鑫给自己倒了杯冰水,一口气喝下去,精神了不少,他站在沙发旁,双手在胸前一搭,低头看萧尚麒,他还真是从来没看见过这么狼狈的萧家六少,应该拍下来放到集团的网站里,让那些小女子们大跌一回眼镜,不过不知道他这么做了之后,有没有生命危险."想笑就笑吧,我也觉得自己很可笑."萧尚麒迷迷蒙蒙的扫了江华鑫一眼,就将视线转移到了天花板上,自言自语般的说,"有的时候不知道珍惜,没有的时候才来后悔莫及,真是可笑.""什么东西有的时候不知道珍惜,没有的时候后悔莫及了?那个何笑然?" 江华鑫想了会,自己坐到另一边的沙发上,慢条斯理的说,"说实话,我实在没看出来,那个何笑然好在哪里?哦,给你找麻烦倒是一流的.可是女人嘛,还是得找温柔,漂亮又乖顺的,我觉得,其实前阵子,你那个秘书李欣欣就不错.可是好好的,你怎么就不理人家了,还一声不响的跑到c市来,前几天那小姑娘走的时候,站在楼底下,哭得那叫一个伤心,当时大家可都看着了,私底下可都说你是郎心似铁呀.""不可能的事情,早点说清楚了,现在伤一会心,总比以后伤一辈子心好."萧尚麒沉默了一会,轻声说.
"怎么就不可能了?李欣欣家庭条件确实一般,不能和你比了,但是只要你愿意,我看伯父伯母也未必会挑剔这个,远的不说,三少还不是娶了陈菲儿?" 江华鑫伸手在茶几上拿起一包烟,喀哒一声弹开打火机,燃起一根,深深的吸了口才说,"你和李欣欣不可能,同何笑然就可能了?"
"我们--已经不是可能或是不可能的事儿了,而是,她还愿意不愿意接受我."萧尚麒轻叹出声,也翻身坐起来,从江华鑫手里结果烟盒,抽了一支出来,却只是拿在手里,迟迟没有点燃.
"搞不懂你在想什么." 江华鑫无语,只是隔着轻薄的烟雾,却让他看到,面对面坐着的那个从小就优秀又高傲的男人,眼中挥之不去的落寞,什么样的感情,才能让这样的人流露出这样的眼神呢?当年陈菲儿选择了赵明轩,也没见萧尚麒这么颓废过,他忽然觉得很好奇,"不如你说说看,你到底爱她什么,我帮你出出主意,你知道,追女人,我很在行的."
"说不好."萧尚麒轻轻摇头,他爱何笑然什么?这个问题真的摆在面前的时候,他才发现他居然没办法回答.他不知道他爱她什么,甚至不知道他是什么时候爱上她的,他只是记得他们在一起发生过的每一件事,记得她的每一个表情和动作,而这些,现在常常会出现在他的眼前,甚至不用闭上眼,就能一一回味.
第一次遇见她,是在一条窄窄的,烈日下也显得有些幽暗的胡同口,他第一次看到女孩子打架,对手还是个无论身高还是体重都远远超出自己的男孩子,这样力量悬殊的较量,结果却让人那么大跌眼镜,反而是那个男孩被打得连躲闪的力气都没有,他来不及多想就冲过去拦住她.那个时候的何笑然,还只是个再普通不过的高中小女生,个子不高,骨骼纤细,握在他掌中的手腕,仿佛一用力就能折断,可是却偏偏给人一种生机勃勃的感觉.他一直记得那时候她的眼神,由迷蒙到清明,湖水一样,清澈见底.
đang được dịch, vui lòng đợi..