第5章 高树下的蛹 属于他们的故事从夏日开始,至夏日结束。每当苏韵锦回头望,仿佛都可以嗅到往事里燠热且湿润的气息,好像藏着一场永远下不了的暴 dịch - 第5章 高树下的蛹 属于他们的故事从夏日开始,至夏日结束。每当苏韵锦回头望,仿佛都可以嗅到往事里燠热且湿润的气息,好像藏着一场永远下不了的暴 Việt làm thế nào để nói

第5章 高树下的蛹 属于他们的故事从夏日开始,至夏日结束。每当苏韵锦回


第5章 高树下的蛹
属于他们的故事从夏日开始,至夏日结束。每当苏韵锦回头望,仿佛都可以嗅到往事里燠热且湿润的气息,好像藏着一场永远下不了的暴雨。她是蛰伏在泥里的幼蝉,心烦意乱地听着远方滚动的雷声。
微秃的中年男子背手站在她的面前,那是她当时的班主任。
“……我看了你摸底考试的成绩,你有没有想过以艺术生的身份参加高考?”
苏韵锦垂头的姿势仿佛要把自己的脖子折进胸膛,那样才好,既可以逃避班主任身上的汗味,更能藏起自己脸上的羞赧和惭愧。
她怎么可能听不出老师的言外之意——眼看高三就要到来,像她所在的省级重点高中对大学升学率有严格的标准,她成绩实在不怎么样,而艺术生对文化成绩要求得相对较低,老师是在委婉地提醒她不要拖学校的后腿。
苏韵锦是转学生,来自于省城附近的一个郊县。她父亲就是县中的生物老师,母亲曾经是某个工厂的会计,前些年下了岗,不得不成为家庭妇女。由于父亲身体不好,经常出入医院,他们一家的生活算不上宽裕,但父母对她这个独生女儿还是极尽宠爱的,所以苏韵锦从小到大也没受过什么委屈。在父亲执教的县中念完高一后,她父母有感于当地教育水平的落后,为了让女儿考上好的大学,动用了一个教书匠家庭所有的积蓄和人脉,将她送到了这所全省数一数二的重点中学。
对于父母的安排,苏韵锦起初并不情愿。一方面她不想离开父母身边;另一方面,那昂贵的择校费让她每每想到便心疼不已。当然,她拗不过父母,也不忍拂了他们的期盼,一心想着为他们争口气。可是现实往往不尽如人意,即使她在原本的学校里成绩名列前茅,但“橘生淮南则为橘,生于淮北则为枳”,转学后的第一次小考就让她感到了残酷的差距,按照综合成绩排名,她竟然是班里的倒数第五名。
这对于一贯要强的苏韵锦来说无异于是个沉重的打击,高二整整一年,她憋足了劲奋起直追,虽摆脱了“倒数”的命运,但也始终在中下游徘徊。为此,她不知道躲在被窝里哭了多少回,根本没有勇气在父母面前提起自己的学习情况。现在好了,班主任一番委婉的话语让她的心彻底凉透。父母倾尽所有将她送到这所学校完全是个错误,也许她根本就不是个聪明的孩子,对不起他们辛苦积攒的血汗钱,更辜负了他们的期望。艺术生需要更多的金钱投入,且不说她在艺术方面毫无天赋,仅仅是她这样的“朽木”脾气,也不值得让她原本生活就紧巴巴的家为此增添负担。
就这样,无论班主任如何劝说她走艺术生途径是明智的选择,她始终咬着下唇低头一言不发。如果她真的有蛹,最好藏在里面,腐烂在泥土里,树梢的阳光根本就是场梦。
就在这时,下课铃声尖锐地响起,第一节晚自习结束了。
老师伸手抹了抹头上的汗,天热得厉害。他向这看上去十分内向的女学生摆了摆手。“你回教室去吧,好好想一想我的话。对了,下学期就要文理分科了,你考虑好了没有。”
苏韵锦摇了摇头。她语文成绩不错,历史却极烂,物理倒是她挺喜欢的科目,然而数学和化学成绩不佳,英语、政治均是平平,所以在选科上犹豫了很久,迟迟没有作决定。
“我个人觉得文科更适合你。当然,这个你也可以和家长商量一下。”老师说完转身离去。
苏韵锦愣了愣,一种淡淡的苦涩涌上喉间。她的班主任是教物理的,如果她选择了文科,势必不会在他负责的班级里,那也就不会给他们班的成绩拖后腿了吧。过了好一会儿,她才想起动了动酸麻的脖子,身边忽然嘈杂起来的环境提醒着,她身上既没有包裹着蝉蛹,也没有掩饰的泥。刚才,就在这教室外的走廊上,确切地说是隔壁班的教室后门外,她在众目睽睽之下被老师单独找出来谈话,谁都知道这不是什么好事。那些坐在教室里上自习的同学们指不定怎样看着这场笑话呢,她胸前好像挂着一块儿牌儿,上面有两个醒目的大字——“差生”,还打了个红叉。
其实在转学之前,苏韵锦性格文静却算不上十分内向,可忽然换到一个陌生的环境,她成了群体里忽然闯入的那只黑羊,身边都是比自己优秀的城里同学,她一时很难融入其中,没有知心朋友,成绩又一落千丈,总觉得抬不起头来,自信荡然无存,话也越来越少,恨不得有个壳能让自己躲在里面,或者化作谁也看不见的影子。
课间的教室走廊通常是男生们扎堆“放风”的场所,很快四周站满了人。苏韵锦本想悄悄撤回自己的座位,但她随即又意识到,不管多么沮丧,她依然无法打消去一趟洗手间的念头。
教学楼的洗手间设在走廊的尽头,意味着她必须穿过那道男生成堆的人墙。过去,苏韵锦也常为此感到不自在,少女的敏感和羞怯让她总觉得手脚都不知如何摆放,这时更感拘谨,只得低头加快脚步。
前方一小簇隔壁班的男生在大声说笑,相互推搡嬉戏闹成一团,其中一个笑着躲避同伴的肢体动作,往后退了几步,正撞上刚走了几步的苏韵锦。
好在相撞的力道不算太激烈,苏韵锦只觉得肩膀一麻,对方也立刻转过身。她好像听到了一旁传来的笑声。
这本是他们不对,可她当时窘得顾不上理论,往一旁挪了挪,便要绕过身前的“障碍物”。不料面前那个人大概也存着这样的心思,也朝同样的水平方向跨了一步,依然挡在苏韵锦面前。无奈之下,苏韵锦闪向另一边,对方却也平移了过来。
那走廊原本就不宽敞,两边都站着不少人,实际上只留有中间窄窄的一个通道供人穿行,施展不了多大的动作。苏韵锦气急,干脆顿了顿,站在原地等那人先挪开,心中默数两秒,见他没有动静,这才再次绕开他想要继续前行。天知道那人是否也是作此打算,两人再次重合,苏韵锦已是往前走的态势,险些踩上了对方的脚。
周围一阵哄笑,再普通不过的一次冲撞在这见鬼的“默契”下活生生地成了一出闹剧,苏韵锦难堪得满脸通红,尽避她十分恼恨对方不识趣,可也没好意思开口,视线平视的前方是对方胸口的校服口袋,和自己身上如出一辙的淡蓝色,只不过被汗水微微打湿了。
对方好像也感到莫名其妙,发出一个不耐烦的单音节。苏韵锦本就羞恼,听到后更是一阵火起,明明是他先冒冒失失撞到了她,不道歉也就算了,现在竟好像是自己挡了他的路一般。她急于摆脱那些看好戏的眼神,慌张中也没想太多,低头伸手将那人往旁边一拨便匆匆走开。
苏韵锦在洗手间里磨蹭了一阵,但怎么来的还得怎么回去,除非她不怕下一节自习迟到被抓个正着。再次经过隔壁班门口时,她目不斜视,脑子却是一片空白。幸而这一次没有出现任何状况,她顺利走到自己的教室门口,这时一句话顺风飘进她的耳朵。
“……废话,我又不是读死书的女生,也不是混不下去的差生,干吗要选文科。”
“文科女生多嘛。”
“我又不是你……”
紧接着又是好几个男生夸张的笑声。嬉笑、哄笑、嘲笑、傻笑……好像除了这些,他们青春期荷尔蒙过剩的脑袋里就容不下别的事。
那笑声仿佛灼痛了苏韵锦的某根神经,她脑子里轰的一声,周身的血液都往脸上涌去。其实她何尝不知道说话和发笑的人未必就是针对自己的,但今晚班主任带给她强烈的挫败感和转学以来的自卑、压力像是瞬间找到了一个决堤口。是,她是准备选文科了,她不就是他们嘲讽的那个“读死书的女生和混不下去的差生”吗?可她的想法并没有碍着任何一个人啊!苏韵锦终于抬起了头,恨恨地往回看了一眼,那里仍然是一大片穿着相同淡蓝色校服、剃着寸头的男生,在她看来毫无分别,她根本无从得知口出狂言的到底是谁,倒是好几道异样的眼神因此打在了她的身上。
她能怎么样,冲上去质问“到底是谁”吗?真要那样的话别说是其他人,就连自己恐怕都觉得自己精神出了问题,再说别人说的又有什么错?尊严从来就不是靠别人给的。就这样,高二结束的前夕,在最后决定“文理”意向的时候,苏韵锦毫不犹豫地选择了理科,就连班主任收到表格时那一瞬间的皱眉也没有让她有丝毫的动摇和后悔。她想,也许是自己残存的最后一丁点儿骄傲在驱使自己作这个决定吧。
高三伊始的头一天早上,苏韵锦独自走进新教室。她被分到了理(四)班,一眼看去,教室里快要坐满了,但熟悉的面孔没有几张,而且基本上都是男生。原本的班级全被打乱了重组,她之前都没有特别亲密的同学,站在讲台附近停留了片刻,一年前刚转学时那种面对陌生环境的不知所措好像又回来了。
由于来不及编排座位,所以先到的同学也都随意找位置坐下,三三两两地聊着天。找空位的过程中,苏韵锦看到了之前和她同班的孟雪,正靠在一张课桌旁和周围几个男生熟稔地说笑,犹如万绿丛中一点红。孟雪在她们旧的班级里担任班干部,很是活跃,但苏韵锦和她并不算熟,没说过几句话。从身边经过时,孟雪看到了她,挥手打了个招呼。
“没想到你也选理科。听说以前我们班的女生里就咱俩分到理(四)。”
苏韵锦没说什么,朝她笑了笑,心里光顾着懊恼自己在宿舍整理床铺耽误了时间,现在教室里连空位都不剩几个了,只得边走边左顾右盼。
孟雪也没有入座,她倚着的那张桌子旁并排有两个空位,但她并没有邀请苏韵锦坐下的意思,打过招呼后扭过头继续和那几个男生聊了起来。
苏韵锦也不做那不识趣的事,很快眼尖地发现在后排的角落里有一张空桌子,忙不迭走了过去。
她身旁坐着个女孩子,身材微胖,面孔平凡,身上的校服衬衫和苏韵锦一样,也洗得发白了,正在低头默写单词。勤奋的同学苏韵锦见过不少,可开学第一天,闹哄哄的环境里还能争分夺秒学习的着实不易。她觉得这女生有点面熟,恍然想起好像昨晚在新宿舍里见过她一面,于是有些羞涩地主动搭话:
“我叫韵锦,你呢?”
“莫郁华。”那女生回答,连手里的笔都没停。苏韵锦以为自己已算寡言,现在发现居然有人比自己还要惜字如金,也就不好意思再打扰别人学习。
这时已经进入早读时间,可迟迟不见老师进来,苏韵锦沉默地坐着,不由自主想起昨天爸妈送她上车来学校时的情景。妈妈舍不得她,眼圈都红了,爸爸一个劲儿地叮嘱她认真学习,好好照顾自己。暑假里,她向他们坦白了自己糟糕的成绩,爸妈都没有过分责骂她,爸爸更是找她长谈了一次,说把她送到省城读书不容易,让她不要因为一时的挫折丧失了信心。看着爸爸消瘦得厉害的面颊,苏韵锦想要转回县中的念头怎么都没有勇气说出口。这次回去,她发现爸爸气色越来越差,人瘦得都快脱形了,她和妈妈都想让他到省城的大医院做一次彻底的身体检查。爸爸没有同意,他说没必要,在家吃吃中药就好。苏韵锦知道爸爸是怕浪费钱,总想着还要攒钱给女儿上大学。爸妈把最好的一切都给了她,如果她进入高三后成绩依然如故,那就真的再也没脸见他们了。
想到这里,她心中有些难过,暗自寻思着无论如何也要找机会说服爸爸去医院看看,还有什么比身体更重要的?
苏韵锦只顾沉浸在自己的心事里,不觉间,教室安静了下来,原来是老师出现了。他们的新班主任姓孙,是个大学毕业不到五年的年轻人,教的是数学,看上去比之前那个秃头的班主任要和蔼得多,脸上始终挂着笑。他简单地介绍完自己,便扔出了一个有些新奇的决定——让大家按照自己的意愿选择座位,自由组合,美其名曰“以人为本”。位置确定下来之后,如需调整,只要征得调换双方的同意即可,不需经他同意。按他的说法,这样可以在黑色高三紧张的气氛下创造相对人性化的学习环境。
苏韵锦觉得这新班主任的做法有些扯淡,大家都是在旧班级里打乱了分过来的,刚开学第一天,彼此都不了解,又能“自由组合”到哪去。然而她想错了,就在孙老师话音落下不久,挪桌子、人走动、相互召唤的声音便开始此起彼伏,好一派热火朝天的场景。她发现大多数人之间并没有她想象中陌生,他们兴奋地你朝我招手,我朝你走来,很快教室里便陷入一片混乱之中,就连身边的莫郁华也不知道什么时候停止了单词默写,收拾东西抢先在第一排占了个位置,只留苏韵锦悻悻地留在那里。
很快,有几个看上去很闹腾的男同学大呼小叫地来到她所坐的角落。
“你能换一下位置吗?”其中一个问。看来这最后一排在某些人眼里也是块风水宝地。苏韵锦站起来把位置让给了他们,反正她也没有特别熟悉的人,这么大的教室总有容纳她的地方吧,不如等到大家都各归其位,她再随便找个空位坐下就好。
等到混乱渐止,大多数人都坐定了,供苏韵锦选择的座位也不太多了,而且几乎都在后排。她惊喜地看到倒数第三排正中央有个空位,坐在旁边的是宋鸣,她认识的为数不多的老同学之一。宋鸣是个深度近视的小蚌子男生,以前坐在苏韵锦前面,人挺好相处,话也不多,而且成绩不错,英语尤其好。假如同桌是这样一个人还真是不坏的选择。
“请问这里有人坐吗?”苏韵锦走过去,试探着问宋鸣。
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Chương 5 dưới những tán cây cao của nhộng Thuộc về câu chuyện của họ từ mùa hè trở đi, cho đến cuối mùa hè. Khi Su Yunjin trông giống như có thể ngửi thấy sultry và ẩm không khí trong quá khứ, như không thể ẩn dưới một cơn bão vĩnh viễn. Cicada trẻ của cô là không hoạt động trong bùn, distractedly nghe cuộn xa sấm sét. Người đàn ông trung niên hói vi beishou đứng ở phía trước của cô ấy, nó là giáo viên của mình. “…… Tôi đọc kết quả kiểm thử chuẩn đoán của bạn, bạn có bao giờ nghĩ của nghệ thuật sinh viên tham gia thi tuyển sinh trường cao đẳng? ” Su Yunjin Logan đặt ra như thể cổ của ông vào ngực của mình, đó là tốt, bạn có thể thoát khỏi các giáo viên của mồ hôi, thêm nhút nhát và xấu hổ ẩn khuôn mặt của mình. Làm thế nào có thể cô không nghe thấy âm bội-năm thứ ba của các giáo viên đang đến, như cô ấy tỉnh quan trọng trường trung học đến đại học nơi có tiêu chuẩn nghiêm ngặt, quả của cô là thực sự không đến nhiều, và sinh viên nghệ thuật văn hóa yêu cầu là tương đối thấp, các giáo viên nhẹ nhàng nhắc nhở cô ấy không tới trường học đang nắm giữ trở lại. Su Yunjin là một học sinh chuyển từ một vùng ngoại ô gần tỉnh lỵ. Cha cô là giáo viên sinh học trong quận, mẹ của ông được sử dụng để là một nhân viên kế toán nhà máy, một vài năm trước đây một bài, đã là một bà nội trợ. Vì sức khoẻ kém của cha mình, thường trong và ngoài bệnh viện, là không hữu ích cho cuộc sống gia đình, cha mẹ là như vậy yêu con gái duy nhất của mình, từ nhỏ đến lớn vì vậy Su Yunjin đã làm ít sai. Sau khi cha của huấn luyện sau khi tốt nghiệp từ trường trung học trong quận, cha mẹ suy nghĩ về giáo dục địa phương cấp tụt hậu đằng sau, để cho con gái mình có được một trường đại học tốt, liên quan đến một giáo viên tất cả các gia đình tiết kiệm và địa chỉ liên lạc, cho cô ấy một trong các trường trung chính trong tỉnh. Sự sắp xếp cho cha mẹ, Su Yunjin đã ban đầu miễn cưỡng. Cô ấy không muốn để lại cha mẹ của họ trên một mặt, trên đắt tiền học phí mà cô thường nghĩ của tình yêu. Tất nhiên, cô đã cho cha mẹ, Bàn chải của gấu để nhìn về phía trước, bận tâm khi họ chiến đấu cho hơi thở. Nhưng thực tế là thường chưa đạt yêu cầu, ngay cả khi các lớp của cô trong các trường học trong số các "cam sức khỏe Huainan là màu da cam, sinh ra tại Huaibei là La aurantii immaturus", cô chuyển sau khi các bài kiểm tra đầu tiên làm cho cô ấy cảm thấy sự cách biệt tàn nhẫn trong điều khoản của các bảng xếp hạng, là thứ năm từ dưới cùng của tên lớp. Su Yunjin luôn mạnh mẽ này là không có gì ngắn một đòn, trường trung học trong một năm, cô giữ lại đủ sức mạnh để bắt kịp, mặc dù từ định mệnh "Đếm ngược", nhưng luôn luôn trong đạt đến trung bình và thấp hơn của lang thang. Vì lý do này, cô không biết bao nhiêu holed giường khóc, không có can đảm ở phía trước của cha mẹ đã mang tình huống học tập của họ. Vâng bây giờ, lớp một từ khôn khéo để làm cho trái tim của cô là hoàn toàn mát mẻ. Cha mẹ tất cả mọi thứ tôi đã gửi cô đến trường là một sai lầm hoàn toàn, có lẽ cô ấy không phải lúc tất cả một cậu bé thông minh, xin lỗi họ tích lũy tiền, nhưng không thành công để sống theo sự mong đợi của họ. Sinh viên nghệ thuật cần nhiều tiền hơn, không phải đề cập đến nghệ thuật là có liên quan, cô đã không có tài năng, giống như của cô bình tĩnh "Deadwood", là không xứng đáng của cuộc sống của cô đã tham gia một gánh nặng gia đình. Bằng cách này, bất kể các giáo viên đã thuyết phục con đường nghệ thuật của mình là một sự lựa chọn khôn ngoan, cô đã phải cắn môi dưới của cô xuống mà không nói một từ. Nếu cô thực sự đã có một chrysalis, tốt nhất giữ bên trong, mục nát trong bùn, cây của mặt trời là một giấc mơ. Chỉ sau đó, chuông rang mạnh, đêm đầu tiên là hơn. Giáo viên tiếp cận và lau mồ hôi từ đầu, quá nóng. Ông nhìn rất nhút nhát nữ sinh viên cho một bàn tay. "Bạn quay trở lại lớp học, hãy suy nghĩ về lời nói của tôi. Có, bộ phận nghệ thuật và khoa học cho nhiệm kỳ tiếp theo, đã làm bạn xem xét. ” Su Yunjin lắc đầu. Cô điểm tốt, lịch sử là rất xấu, là đối tượng yêu thích của cô của vật lý, toán học và hóa học, Tuy nhiên nghèo kết quả, chính trị Anh, bằng phẳng, vì vậy, trong ngày đã chọn phần do dự trong một thời gian dài, đã được đưa ra quyết định. "Tôi cá nhân cảm thấy rằng nghệ thuật là phù hợp hơn cho bạn. Điều này, tất nhiên, bạn có thể cũng thảo luận với cha mẹ tôi. "Giáo viên kết thúc quay và đi bộ đi. Su Yunjin Leng Leng, một chút cay đắng cổ họng. Lớp học của cô là để dạy cho vật lý, nếu cô ấy đã chọn nghệ thuật, sẽ không trong lớp học của mình, rằng sẽ có không có foot-dragging trong lớp học của mình. Sau một thời gian, cô nhớ cô chuyển axit Ma cổ, bên môi trường ồn ào đột nhiên là một lời nhắc nhở, cơ thể của mình bọc trong một đã không nhộng cicada, cũng không giấu bùn. Chỉ cần bây giờ, tại hành lang bên ngoài lớp học, các lớp bên ngoài cửa sau của lớp học kế bên, để được chính xác, cô đã được tìm thấy một mình bởi các giáo viên nói chuyện ở nơi công cộng, mọi người đều biết rằng đây không phải là một điều tốt. Nghiên cứu sinh viên ngồi trong lớp học những người hiểu biết làm thế nào để nhìn cười, treo trên ngực của cô như nếu đĩa tròn với nhau, có hai nổi bật nhân vật--"người học chậm", cũng là một chữ thập đỏ. Thực sự trong chuyển zhiqian, Su Yunjin nhân vật yên tĩnh là không thương là bên trong, có thể đột nhiên đối với một kỳ lạ của môi trường, cô vào có nhóm trong bất ngờ đã phá vỡ vào của rằng chỉ con cừu đen, bên phải là hơn mình tuyệt vời của sinh viên thị xã, cô ấy thời điểm khó khăn vào đó, không có bạn bè thân mật, kết quả và giảm mạnh, tất cả Hãy suy nghĩ lift không đầu, sự tự tin đi, từ ngày càng ít hơn, muốn có một quả đạn pháo có thể cho mình ẩn bên trong, hoặc vào người cũng thấy thiếu của bóng tối. Lớp học hành lang giữa các lớp thường là các bé trai nhận được với nhau "Lan truyền tin đồn" địa điểm, và sớm được bao quanh với mọi người. Su Yunjin có nghĩa là để rút ra chỗ ngồi của mình nhẹ nhàng, nhưng cô cũng nhận ra rằng không có vấn đề như thế nào thất vọng cô ấy vẫn không thể từ bỏ ý tưởng về một chuyến đi đến phòng tắm. Nhà vệ sinh được đặt ở cuối hành lang của việc giảng dạy xây dựng, có nghĩa là cô phải đi qua bức tường cọc boys. Quá khứ, Su Yunjin thường cảm thấy khó chịu, độ nhạy cảm của cô gái và sự nhút nhát bà cảm thấy tay không biết làm thế nào để đặt thêm cảm giác lo lắng, phải cung để chọn lên tốc độ. Ở phía trước của một nhóm nhỏ của lớp bên cạnh cậu bé, cười thành tiếng, shoving nhau chơi vào một quả bóng, một nụ cười từ phong trào đối tác của bạn, rút lui một vài bước, Su Yunjin bị chỉ vài bước chân. Sức mạnh của sự va chạm không phải là quá mạnh mẽ, Su Yunjin nghĩ vai, họ ngay lập tức quay lại. Cô ấy có vẻ nghe tiếng cười đến từ phía bên. 这本是他们不对,可她当时窘得顾不上理论,往一旁挪了挪,便要绕过身前的“障碍物”。不料面前那个人大概也存着这样的心思,也朝同样的水平方向跨了一步,依然挡在苏韵锦面前。无奈之下,苏韵锦闪向另一边,对方却也平移了过来。 那走廊原本就不宽敞,两边都站着不少人,实际上只留有中间窄窄的一个通道供人穿行,施展不了多大的动作。苏韵锦气急,干脆顿了顿,站在原地等那人先挪开,心中默数两秒,见他没有动静,这才再次绕开他想要继续前行。天知道那人是否也是作此打算,两人再次重合,苏韵锦已是往前走的态势,险些踩上了对方的脚。 周围一阵哄笑,再普通不过的一次冲撞在这见鬼的“默契”下活生生地成了一出闹剧,苏韵锦难堪得满脸通红,尽避她十分恼恨对方不识趣,可也没好意思开口,视线平视的前方是对方胸口的校服口袋,和自己身上如出一辙的淡蓝色,只不过被汗水微微打湿了。 对方好像也感到莫名其妙,发出一个不耐烦的单音节。苏韵锦本就羞恼,听到后更是一阵火起,明明是他先冒冒失失撞到了她,不道歉也就算了,现在竟好像是自己挡了他的路一般。她急于摆脱那些看好戏的眼神,慌张中也没想太多,低头伸手将那人往旁边一拨便匆匆走开。 苏韵锦在洗手间里磨蹭了一阵,但怎么来的还得怎么回去,除非她不怕下一节自习迟到被抓个正着。再次经过隔壁班门口时,她目不斜视,脑子却是一片空白。幸而这一次没有出现任何状况,她顺利走到自己的教室门口,这时一句话顺风飘进她的耳朵。 “……废话,我又不是读死书的女生,也不是混不下去的差生,干吗要选文科。” “文科女生多嘛。” “我又不是你……” 紧接着又是好几个男生夸张的笑声。嬉笑、哄笑、嘲笑、傻笑……好像除了这些,他们青春期荷尔蒙过剩的脑袋里就容不下别的事。 那笑声仿佛灼痛了苏韵锦的某根神经,她脑子里轰的一声,周身的血液都往脸上涌去。其实她何尝不知道说话和发笑的人未必就是针对自己的,但今晚班主任带给她强烈的挫败感和转学以来的自卑、压力像是瞬间找到了一个决堤口。是,她是准备选文科了,她不就是他们嘲讽的那个“读死书的女生和混不下去的差生”吗?可她的想法并没有碍着任何一个人啊!苏韵锦终于抬起了头,恨恨地往回看了一眼,那里仍然是一大片穿着相同淡蓝色校服、剃着寸头的男生,在她看来毫无分别,她根本无从得知口出狂言的到底是谁,倒是好几道异样的眼神因此打在了她的身上。 她能怎么样,冲上去质问“到底是谁”吗?真要那样的话别说是其他人,就连自己恐怕都觉得自己精神出了问题,再说别人说的又有什么错?尊严从来就不是靠别人给的。就这样,高二结束的前夕,在最后决定“文理”意向的时候,苏韵锦毫不犹豫地选择了理科,就连班主任收到表格时那一瞬间的皱眉也没有让她有丝毫的动摇和后悔。她想,也许是自己残存的最后一丁点儿骄傲在驱使自己作这个决定吧。 高三伊始的头一天早上,苏韵锦独自走进新教室。她被分到了理(四)班,一眼看去,教室里快要坐满了,但熟悉的面孔没有几张,而且基本上都是男生。原本的班级全被打乱了重组,她之前都没有特别亲密的同学,站在讲台附近停留了片刻,一年前刚转学时那种面对陌生环境的不知所措好像又回来了。 由于来不及编排座位,所以先到的同学也都随意找位置坐下,三三两两地聊着天。找空位的过程中,苏韵锦看到了之前和她同班的孟雪,正靠在一张课桌旁和周围几个男生熟稔地说笑,犹如万绿丛中一点红。孟雪在她们旧的班级里担任班干部,很是活跃,但苏韵锦和她并不算熟,没说过几句话。从身边经过时,孟雪看到了她,挥手打了个招呼。 “没想到你也选理科。听说以前我们班的女生里就咱俩分到理(四)。” 苏韵锦没说什么,朝她笑了笑,心里光顾着懊恼自己在宿舍整理床铺耽误了时间,现在教室里连空位都不剩几个了,只得边走边左顾右盼。 孟雪也没有入座,她倚着的那张桌子旁并排有两个空位,但她并没有邀请苏韵锦坐下的意思,打过招呼后扭过头继续和那几个男生聊了起来。 苏韵锦也不做那不识趣的事,很快眼尖地发现在后排的角落里有一张空桌子,忙不迭走了过去。 她身旁坐着个女孩子,身材微胖,面孔平凡,身上的校服衬衫和苏韵锦一样,也洗得发白了,正在低头默写单词。勤奋的同学苏韵锦见过不少,可开学第一天,闹哄哄的环境里还能争分夺秒学习的着实不易。她觉得这女生有点面熟,恍然想起好像昨晚在新宿舍里见过她一面,于是有些羞涩地主动搭话: “我叫韵锦,你呢?” “莫郁华。”那女生回答,连手里的笔都没停。苏韵锦以为自己已算寡言,现在发现居然有人比自己还要惜字如金,也就不好意思再打扰别人学习。 这时已经进入早读时间,可迟迟不见老师进来,苏韵锦沉默地坐着,不由自主想起昨天爸妈送她上车来学校时的情景。妈妈舍不得她,眼圈都红了,爸爸一个劲儿地叮嘱她认真学习,好好照顾自己。暑假里,她向他们坦白了自己糟糕的成绩,爸妈都没有过分责骂她,爸爸更是找她长谈了一次,说把她送到省城读书不容易,让她不要因为一时的挫折丧失了信心。看着爸爸消瘦得厉害的面颊,苏韵锦想要转回县中的念头怎么都没有勇气说出口。这次回去,她发现爸爸气色越来越差,人瘦得都快脱形了,她和妈妈都想让他到省城的大医院做一次彻底的身体检查。爸爸没有同意,他说没必要,在家吃吃中药就好。苏韵锦知道爸爸是怕浪费钱,总想着还要攒钱给女儿上大学。爸妈把最好的一切都给了她,如果她进入高三后成绩依然如故,那就真的再也没脸见他们了。 想到这里,她心中有些难过,暗自寻思着无论如何也要找机会说服爸爸去医院看看,还有什么比身体更重要的?
苏韵锦只顾沉浸在自己的心事里,不觉间,教室安静了下来,原来是老师出现了。他们的新班主任姓孙,是个大学毕业不到五年的年轻人,教的是数学,看上去比之前那个秃头的班主任要和蔼得多,脸上始终挂着笑。他简单地介绍完自己,便扔出了一个有些新奇的决定——让大家按照自己的意愿选择座位,自由组合,美其名曰“以人为本”。位置确定下来之后,如需调整,只要征得调换双方的同意即可,不需经他同意。按他的说法,这样可以在黑色高三紧张的气氛下创造相对人性化的学习环境。
苏韵锦觉得这新班主任的做法有些扯淡,大家都是在旧班级里打乱了分过来的,刚开学第一天,彼此都不了解,又能“自由组合”到哪去。然而她想错了,就在孙老师话音落下不久,挪桌子、人走动、相互召唤的声音便开始此起彼伏,好一派热火朝天的场景。她发现大多数人之间并没有她想象中陌生,他们兴奋地你朝我招手,我朝你走来,很快教室里便陷入一片混乱之中,就连身边的莫郁华也不知道什么时候停止了单词默写,收拾东西抢先在第一排占了个位置,只留苏韵锦悻悻地留在那里。
很快,有几个看上去很闹腾的男同学大呼小叫地来到她所坐的角落。
“你能换一下位置吗?”其中一个问。看来这最后一排在某些人眼里也是块风水宝地。苏韵锦站起来把位置让给了他们,反正她也没有特别熟悉的人,这么大的教室总有容纳她的地方吧,不如等到大家都各归其位,她再随便找个空位坐下就好。
等到混乱渐止,大多数人都坐定了,供苏韵锦选择的座位也不太多了,而且几乎都在后排。她惊喜地看到倒数第三排正中央有个空位,坐在旁边的是宋鸣,她认识的为数不多的老同学之一。宋鸣是个深度近视的小蚌子男生,以前坐在苏韵锦前面,人挺好相处,话也不多,而且成绩不错,英语尤其好。假如同桌是这样一个人还真是不坏的选择。
“请问这里有人坐吗?”苏韵锦走过去,试探着问宋鸣。
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!

Chương 5 cây cao nhộng
thuộc về câu chuyện của họ từ đầu mùa hè, cho đến cuối mùa hè. Bất cứ khi nào Su Yun Jin nhìn lại, như thể bạn có thể cảm nhận được quá khứ trong cái nóng oi bức và không khí ẩm ướt, như thể một ẩn mãi mãi không thể làm cho cơn mưa. Cô không hoạt động trong bùn lầy của ve sầu trẻ, lơ đễnh nghe cuộn xa sấm sét.
Hơi hói người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt sau của bàn tay cô, rằng cô là giáo viên.
"...... Tôi đọc khám chẩn đoán của bạn, có bao giờ bạn nghĩ về bản sắc với sinh viên nghệ thuật để đi thi?"
Su Yun Jin cung gây ra như thể họ sẽ phá vỡ cổ của mình vào ngực anh, khi chúng tôi đi, hoặc là để thoát khỏi những giáo viên đổ mồ hôi, tốt hơn để che giấu khuôn mặt của mình, bối rối và xấu hổ.
Làm thế nào có thể cô không nghe thấy ý nghĩa của giáo viên - nhìn thấy năm thứ ba tới, như tỉnh trung học trọng điểm của riêng mình để tỷ lệ nhập học đại học đã tiêu chuẩn nghiêm ngặt, cô không phải là kết quả rất tốt, trong khi sinh viên nghệ thuật cho thành tựu văn hóa đòi hỏi tương đối giáo viên thấp là nhẹ nhàng nhắc nhở cô đừng kéo chân sau của trường.
Su Yun Jin là một học sinh chuyển từ thủ phủ tỉnh trong một vùng ngoại ô. Cha cô là giáo viên sinh học của quận, mẹ ông là một nhân viên kế toán nhà máy, và một vài năm trước đây dưới bài, đã trở thành một bà nội trợ. Bởi vì cha tôi có sức khỏe kém, thường xuyên bệnh viện, họ không thể được coi là một cuộc sống khá giả, nhưng con duy nhất của bố mẹ hay được yêu thích nhất, do đó, Su Yun Jin nhỏ đến lớn đã không có bất kỳ bất bình của mình. Hoàn thành vào cha dắt các trường trung học quận sau khi cha mẹ cô nhận ra mức độ giáo dục địa phương phía sau, để cho phép con gái mình đã được nhận vào một trường đại học tốt, một gia đình giáo sư đã dành tất cả tiền tiết kiệm và địa chỉ liên lạc của họ, trong đó đã gửi cô đến đầy đủ một trong những tỉnh các trường trung học trọng điểm tốt nhất.
Đối với cha mẹ sắp xếp, Su Yun Jin lúc đầu miễn cưỡng. Một mặt cô không muốn rời khỏi cha mẹ của họ, mặt khác, nó là một học phí đắt vì vậy cô thường nghĩ rằng họ đau khổ. Tất nhiên, cha mẹ không đánh cô, không thể chịu được khi đánh đều mong đợi của họ, bị ám ảnh với tín dụng cho họ. Nhưng thực tế thường là không thỏa đáng, mặc dù cô là một trong những trường tốt nhất trong bản gốc, nhưng "Orange Health Hoài Nam đã cam, có ba lá trong một cuống sinh ra ở Huaibei," sau khi chuyển giao bài kiểm tra đầu tiên để nàng thấy sự tàn bạo khoảng cách, theo bảng xếp hạng hiệu suất toàn diện, cô hóa ra là nghịch đảo của lớp thứ năm.
Điều này luôn luôn mạnh hơn Su Yun Jin là tương đương với một đòn nặng, toàn bộ năm thứ hai, cô Biezulejin bắt kịp, mặc dù để có được thoát khỏi số phận của "Countdown", nhưng luôn luôn là ở giữa và các cấp thấp hơn. Để kết thúc này, cô không biết có bao nhiêu ẩn trong giường khóc trở lại, đã không có can đảm trước mặt cha mẹ của họ nộp học tập của mình. Vâng bây giờ, một số giáo viên từ lịch thiệp với trái tim cô hoàn toàn mát mẻ triệt để. Cha mẹ mệt mỏi đưa cô đến trường này là hoàn toàn sai lầm, có lẽ cô ấy chỉ đơn giản là không phải là một cậu bé thông minh, tôi xin lỗi để tích lũy tiền khó kiếm được của họ, mà còn sống theo nguyện vọng của họ. Sinh viên nghệ thuật cần phải đầu tư nhiều tiền hơn, chưa kể đến cô là không có năng khiếu nghệ thuật, giống như cô, "Deadwood" bình tĩnh, vì vậy cô đã không đáng sống trên một gia đình cứng nhắc làm tăng thêm gánh nặng này.
Bằng cách này, bất kể giai cấp như thế nào để thuyết phục cô ấy để có những phương pháp tiếp cận sinh viên nghệ thuật là một lựa chọn khôn ngoan, cô luôn cắn môi dưới của mình xuống mà không nói một lời. Nếu cô ấy thực sự nhộng, các ẩn tốt nhất bên trong, mục nát trong đất, cây cối của mặt trời chỉ đơn giản là một giấc mơ.
Ngay lúc đó, tiếng chuông reo mạnh, các lớp học ban đêm đầu tiên kết thúc.
Mặt thầy xoa mồ hôi trên đầu, nhiệt nặng. Anh vẫy tay ​​để nó trông nữ sinh viên rất hướng nội. "Bạn quay trở lại lớp học, suy nghĩ về lời nói của tôi. Bằng cách này, học kỳ tiếp theo sẽ Arts Division, và bạn đã không được coi là tốt."
Su Yun Jin lắc đầu. Thành tích ngôn ngữ của mình là tốt, lịch sử vô cùng xấu, chạm thể chất của các đối tượng rất ưa thích, nhưng hiệu suất kém trong toán học và hóa học, tiếng Anh, chính trị là tầm thường, vì vậy việc lựa chọn đối tượng do dự một thời gian dài, vẫn chưa đưa ra quyết định.
"Cá nhân tôi cảm thấy rằng nghệ thuật tự do là phù hợp hơn cho bạn. Tất nhiên, bạn có thể thảo luận và các bậc cha mẹ." Sư phụ Đã quay đi.
Su Yun Jin lengleleng, một chút cay đắng trong cổ họng của tôi. Giáo viên của cô là dạy vật lý, nếu cô đã chọn nghệ thuật tự do, là ràng buộc để không ở trong lớp học, ông chịu trách nhiệm, rằng sẽ không cho kéo hiệu suất lớp học của họ quầy bar. Sau một lúc, cô nhớ là di chuyển ngứa cổ, môi trường xung quanh đột nhiên ồn ào nhắc nhở họ, không bọc nhộng ve sầu của cô, cũng không che giấu bùn. Chỉ cần bây giờ, trong hành lang bên ngoài lớp học này, hay đúng hơn là sau khi lớp học tiếp theo bên ngoài lớp học, dưới con mắt theo dõi của thầy cô để tìm ra một mình để nói chuyện, mọi người đều biết rằng đây không phải là một điều tốt. Những sinh viên ngồi trong một phòng học ở lớp Zhibuding vào cách nó nhìn trò đùa này, ngực cô như treo cùng thương hiệu trẻ, có hai nhân vật nổi bật trên - "sinh viên nghèo", còn được gọi là chữ thập đỏ .
Trong thực tế, trước khi chuyển giao, Su Jin Yun thật sự rất yên tĩnh và tính cách hướng nội, đột nhiên có thể thay đổi vào một môi trường xa lạ, cô đã trở thành nhóm đột nhiên xông vào con cừu đen của con chim, bao quanh bởi tất cả học sinh trong thành phố hơn tốt của riêng mình, cô đôi khi rất khó để hòa hợp, không có bạn bè thân thiết, ghi bàn và giảm mạnh, luôn luôn cảm thấy xấu hổ, tự tin biến mất, sau đó ít hơn và ít hơn, tôi không thể chờ đợi để có một trường hợp để làm cho mình ẩn bên trong, hoặc biến thành những người có thể nhìn thấy thiếu bóng.
Hành lang giữa các lớp thường các chàng trai có được với nhau "rò rỉ" một nơi đầy đủ của người dân và ngay sau bốn tuần. Su Yun Jin muốn lặng lẽ rút chỗ ngồi của mình, nhưng sau đó cô đã nhận ra rằng dù thế nào thất vọng, cô vẫn không thể xua tan những ý tưởng về một chuyến đi vào phòng tắm.
Giảng dạy xây dựng nhà vệ sinh nằm ở cuối hành lang, có nghĩa là cô phải đi qua mà chàng trai đường đống tường. Trong quá khứ, Su Jin Yun cũng thường cũng cảm thấy khó chịu, nhạy cảm và nhút nhát gái cô tay và chân luôn cảm thấy không biết làm thế nào để hiển thị, ý nghĩa chính thức sau đó nhiều hơn, đã phải cúi đầu để đẩy nhanh tiến độ.
Ở phía trước của một nhóm nhỏ của các lớp tiếp theo của cậu bé cười thành tiếng, xô đẩy nhau chơi khác downtown thành một quả bóng, một trong những bạn đồng hành cười tránh chuyển động cơ thể, đi lại vài bước, ông được đánh chỉ lấy một vài bước Su Yun Jin.
May mắn thay, các lực lượng của vụ va chạm là không quá căng thẳng, Su Jin Yun cảm thấy chỉ có một vai gai dầu, và người kia quay lại ngay lập tức. Cô dường như nghe thấy tiếng cười đến từ phía bên.
Đây là quyền của họ, nhưng cô ấy rất bối rối để tham dự vào các lý thuyết, và chuyển sang một bên, bạn phải vượt qua phía trước của các "chướng ngại vật". Thật bất ngờ, trước mặt người đó có lẽ cũng tồn tại với những suy nghĩ như vậy, nhưng cũng hướng về cross-bước ngang cùng, vẫn đứng ở phía trước của Su Jin Yun. Trong tuyệt vọng, Su Yun Jin flash vào phía bên kia, bên kia cũng đã dịch trên.
Điều đó đã có hành lang không rộng rãi, rất nhiều người dân đứng trên cả hai bên, trên thực tế, chỉ để lại giữa một kênh hẹp cho người đi bộ qua, cố gắng không có nhiều hành động. Su Yun Jin, khó thở, chỉ đơn giản dừng lại, đứng đó và để mọi người có được đẩy đến trái tim của một vài giây im lặng, không có gì xảy ra để xem anh ta, anh ta muốn di chuyển trên một lần nữa, bỏ qua này. Thiên Chúa biết cho dù người đó là sẽ làm được điều này, họ trùng một lần nữa, Su Yun Jin là đà về phía trước, gần như bước trên đôi chân của nhau.
Được bao quanh bởi một vụ nổ của tiếng cười, từng rất phổ biến, nhưng những va chạm trong địa ngục này "thỏa thuận ngầm" dưới còn sống đã trở thành một trò hề, Su Yun Jin xấu hổ và đỏ ửng, Jinbi cô đã rất tức giận với nhau mà không có ân sủng, có thể cũng không đủ can đảm để nói chuyện, cảnh Head phía trước là đồng phục túi bên ngực khác, và cơ thể của mình là chính xác màu xanh nhạt cùng, nhưng hơi ướt mồ hôi.
Các khác dường như đã có vách ngăn phát hành đơn âm một thiếu kiên nhẫn. Su Yun Jin này trên Xiunao, nhưng sau khi nghe từ một vụ nổ lửa, rõ ràng anh ta đột ngột nhấn đầu tiên của cô, đừng xin lỗi không có vấn đề, ​​nó thực sự có vẻ được tự chặn con đường của mình nói chung. Cô rất háo hức để có được thoát khỏi những con mắt ngoạn mục, cũng nghĩ quá nhiều hoảng loạn, để cho người đàn ông cúi xuống sóng ngang và vội vã đi.
Su Yun Jin dawdle trong phòng tắm trong một thời gian, nhưng làm thế nào để có cách để quay trở lại, trừ khi cô không sợ bị bắt vào cuối phần tiếp theo, nghiên cứu hội trường phía sau. Khi cánh cửa một lần nữa sau khi lớp học tiếp theo, cô nhìn thẳng về phía trước, tâm trí của mình là một khoảng trống. May mắn thay, lần này mà không có bất kỳ điều kiện, cô đã thành công đến cửa lớp học của mình, sau đó nổi lên từ cô theo chiều gió.
"...... Crap, tôi không đọc sách của cô gái đã chết, cũng không phải sinh viên nghèo đã thất bại, và tại sao chọn nghệ thuật tự do."
"Tự do nghệ thuật cô gái điều nữa."
"Tôi không bạn ......"
tiếp theo là một vài chàng trai tiếng cười phóng đại. Cười, cười, cười, cười khúc khích ...... nếu ở ngoài này, họ dậy thì hormone đầu dư thừa có thể không tha thứ cho bất cứ điều gì khác.
Tiếng cười đó dường như đốt Su Jin Yun một dây thần kinh, tiếng uỵch tâm trí cô, máu toàn bộ cơ thể đang đổ xô đi khuôn mặt của mình. Trong thực tế, cô cũng không biết ai để nói chuyện và cười không nhất thiết phải cho riêng mình, nhưng giáo viên tối nay mang ý nghĩa mạnh mẽ của cô thất vọng và chuyển mặc cảm vì áp lực như một cái miệng bùng nổ và ngay lập tức tìm thấy. Có, cô ấy đã sẵn sàng để lựa chọn nghệ thuật tự do, cô không phải là họ chế nhạo rằng "đọc sách cô gái đã chết và đã thất bại trong việc làm cho các học sinh nghèo" làm gì? Ý tưởng cô không bao giờ làm bất cứ một người ah! Su Yun Jin cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn lại một cách cay đắng, vẫn còn một lượng lớn mặc bộ đồng phục màu xanh cùng ánh sáng, đầu cạo trọc inch chàng trai, theo quan điểm của cô không có sự khác biệt, cô không biết thẹn đỏ người cuối cùng nó được, nhưng thêm vào một số đường đôi mắt kỳ lạ như vậy, chơi trong cơ thể của mình.
Làm sao cô có thể thích, vội vã cho câu hỏi "người cuối cùng" nó? Chưa kể rằng nếu bạn thực sự muốn một người nào khác, thậm chí ông có thể sẽ cảm thấy tinh thần của một vấn đề, ​​nói rằng những người khác nói gì là sai? Dignity không bao giờ dựa vào người khác. Như vậy, vào đêm trước của sự kết thúc của sinh viên năm hai, trong một quyết định cuối cùng "ARTS" ý định khi Su Jin Yun đã không ngần ngại chọn khoa học, và thậm chí các thầy cô trong giây phút nhận được cau mày đã không để cô nao núng và tiếc nuối. Cô nghĩ, có lẽ là tàn tích cuối cùng của một chút tự hào về bản thân để đưa ra quyết định của riêng mình nhờ nó.
Trường trung học vào đầu ngày đầu tiên vào buổi sáng, Su Yun Jin một mình vào phòng học mới. Cô đã được giao cho quá trình này (bốn) các lớp học, ở cái nhìn đầu tiên, lớp học sớm lấp đầy, nhưng không phải là một vài gương mặt quen thuộc, nhưng về cơ bản con trai. Cả lớp đã bị phá vỡ tổ chức lại, cô không đặc biệt gần gũi trước khi các sinh viên, đứng gần bục giảng cho một thời điểm, mà chỉ một năm trước khi phải đối mặt với môi trường xung quanh không quen thuộc dường như chuyển quá tải lại.
Kể từ khi sắp xếp chỗ ngồi cuối, vì vậy đầu tiên các học sinh cũng được tự do để tìm một chỗ để ngồi, trò chuyện trong twos và threes. Nhận vị trí tuyển dụng trong quá trình này, Su Yun Jin đã thấy trước khi bạn cùng lớp của cô Meng, nghiêng bên cạnh một bàn và một vài chàng trai quen thuộc để đùa xung quanh, giống như một chút xanh lá đỏ. Meng trong lớp học cũ của họ như là lãnh tụ sinh viên, là rất tích cực, nhưng Su Jin Yun, và cô ấy không phải là quen thuộc, không nói một vài từ. Khi đi ngang qua từ, Meng nhìn thấy cô, vẫy tay ​​chào.
"Tôi không bao giờ nghĩ rằng bạn sẽ chọn khoa học. Tôi nghe nói trước khi các cô gái trong lớp học của chúng tôi được giao hai để điều trị (bốn)."
Su Yun Jin không nói gì, mỉm cười với cô, và trái tim tôi bảo trợ giường của mình trong ký túc xá làm đảo lộn thời gian trễ Bây giờ các lớp học không phải là trái thậm chí một vài chỗ trống, và phải đi bộ và nhìn quanh.
Meng không ngồi, tựa lưng vào bảng đó ở bên cạnh bên cạnh cô ấy ở bên cạnh với hai vị trí tuyển dụng, nhưng cô đã không mời Su Yun Jin ngồi xuống có nghĩa là chơi sau khi chúc mừng quay lại để tiếp tục, và rằng một vài chàng trai nói chuyện.
Su Yun Jin không làm những điều mà không chơi ruột, tinh mắt và nhanh chóng phát hiện ra có ở góc sau của một bàn trống, vội vã đi qua.
Cô ngồi bên cạnh một cô gái, cô ấy là hành lý thêm, khuôn mặt bình thường, áo sơ mi đồng phục cơ thể và Su Jin Yun, như cũng trắng rửa sạch, và là những từ chính tả. Su Yun Jin sinh viên chăm chỉ đã thấy rất nhiều, nó có thể ngày đầu tiên đến trường, môi trường ồn ào có thể chạy đua với thực sự dễ dàng để tìm hiểu. Cô cảm thấy cô gái này có một chút quen thuộc, như chợt nhớ đêm qua gặp cô ấy một lần nữa trong ký túc xá mới, vì vậy một số sáng kiến e thẹn gạ gẫm:
"Tên tôi là Yun Jin, Làm thế nào về bạn?"
"Mo Yu Hua," cô gái trả lời, ngay cả bàn tay. trong bút không dừng lại. Su Yun Jin nghĩ rằng ông đã được coi là kín đáo, bây giờ tìm thấy chính mình, nhưng thực sự nó đã được nhiều hơn trân quý như vàng, cũng xấu hổ để làm phiền người khác để học hỏi.
Sau đó đã bước vào thời gian đọc sách buổi sáng, bạn vẫn có thể không nhìn thấy thầy giáo bước, Su Yun Jin ngồi trong im lặng, cha mẹ không thể giúp suy nghĩ của ngày hôm qua để gửi cô đến trường trong bối cảnh khi một chiếc xe. Mẹ không thích đôi mắt của cô là tất cả các màu đỏ, cha tôi nói với cô ấy một thử nghiệm của sức mạnh để học tập nghiêm túc và chăm sóc bản thân. Kỳ nghỉ hè, cô thú nhận với hiệu suất kém của mình, cha mẹ không quá mắng cha cô đang tìm kiếm cho mình một cuộc nói chuyện dài, cô đã gửi tới một thành phố, cho biết nghiên cứu này là không dễ dàng, để cô ấy không phải vì mất thất bại tạm thời sự tự tin. Bố nhìn má nặng hốc hác, Su Yun Jin muốn trở lại những ý tưởng về cách các quận có can đảm để nói ra. Lần này trở lại, cô thấy Daddy màu càng trầm trọng hơn, người ta hình dạng gần như tắt mỏng, và cô và mẹ cô muốn anh ấy đến bệnh viện lớn tại thủ phủ tỉnh để làm một cuộc kiểm tra thể chất toàn diện. Bố đã không đồng ý, ông nói không cần, ở nhà ăn y như thế. Su Yun Jin biết cha tôi là sợ lãng phí tiền bạc, mà còn tiết kiệm tiền cho con gái luôn luôn muốn đi học đại học. Tốt nhất của tất cả các bậc cha mẹ đã cho cô, nếu cô bước vào thành tích học cao vẫn như vậy, nó thực sự là không còn xấu hổ khi nhìn thấy chúng.
Tôi nghĩ về điều này, trái tim cô ấy một chút buồn, bí mật tự hỏi trong trường hợp nào tìm cơ hội để thuyết phục cha tôi để đi đến bệnh viện để xem, không có gì quan trọng hơn là cơ thể?
Su Yun Jin chỉ đơn giản là đắm mình trong những suy nghĩ của mình trong, biết điều đó, các lớp học lắng xuống, hóa ra là một thầy giáo ở đó. Giáo viên mới của họ tên là Sun, là một người tốt nghiệp đại học trẻ ít hơn năm năm, giảng dạy toán học, có vẻ tốt hơn so với trước đây là giáo viên đầu hói nhiều hơn nữa để được tốt đẹp, luôn luôn là một nụ cười trên khuôn mặt của mình. Ông ngắn gọn giới thiệu mình, sau đó ném một quyết định có phần kỳ lạ - ". Người định hướng" để cho mọi người phù hợp với lựa chọn mong muốn chỗ ngồi của mình, kết hợp miễn phí, gọi điện cho họ Sau khi vị trí hoàn thiện, cần phải được điều chỉnh, miễn là có sự đồng ý của các bên đồng ý trao đổi, mà không cần sự đồng ý của ông. Theo ông, điều này có thể tạo ra một môi trường học tập tương đối nhân đạo tại trường căng thẳng cao màu đen.
Su Jin Yun cảm thấy rằng lớp mới này của một số phương pháp tiếp cận vô nghĩa, chúng tôi là tất cả trong cái cũ bị phá vỡ lớp chia hơn, và bắt đầu đi học ngày đầu tiên, không hiểu nhau, nhưng cũng "kết hợp miễn phí", nơi để đi. Nhưng cô đã sai, trong Sun giọng của giáo viên xuống sớm, di chuyển bàn, người đi bộ, triệu hồi bằng giọng nói của nhau đã bắt đầu đến và đi, một trường học tốt trong cảnh xoay. Cô không thấy có người lạ, cô tưởng tượng giữa hầu hết mọi người, họ hào hứng vẫy tay ​​chào bạn về phía tôi, tôi đi về phía bạn, và sẽ sớm được trong lớp học vào hỗn loạn và rút lui, thậm chí xung quanh Mo Yu Hua không biết gì thời gian để dừng lại chính tả từ, đóng gói những thứ của mình trong hàng đầu tiên của đầu tiên để chiếm vị trí, chỉ để lại Liên Xô Yun Jin cay đắng đó.
Ngay sau đó, có một số ngoại hình nam sinh viên rất nghịch ngợm la hét đến cô ngồi trong góc.
"Bạn có thể thay đổi những gì vị trí?" Một hỏi. Nó có vẻ như là những dòng cuối cùng trong con mắt của một số người cũng chặn điềm đạm. Su Yun Jin đứng lên để cung cấp cho các vị trí của họ, dù sao, cô không đặc biệt quen thuộc với người dân, do đó, luôn có một lớp học lớn để chứa vị trí của mình để đi, nó là tốt hơn để chờ đợi cho đến khi chúng tôi có vị trí của họ, cô sau đó chỉ cần tìm một chỗ để ngồi xuống như .
Chờ cho đến khi nhầm lẫn ngừng, hầu hết mọi người đang ngồi, và cho các lựa chọn chỗ ngồi Liên Xô Yun Jin là không quá nhiều, và hầu như tất cả ở phía sau. Cô đã ngạc nhiên khi nhìn thấy dòng cuối cùng thứ ba của trung tâm có một chỗ trống, ngồi bên cạnh Sông Ming, một cô biết một trong số ít các trường học cũ. Sông Ming là cận thị của nhỏ cậu bé trai con, trước khi ngồi ở phía trước của Su Jin Yun, người nhận được rất tốt, nếu không nhiều hơn, và khá tốt, tiếng Anh là đặc biệt tốt. Nếu cùng một bảng là một người như vậy thực sự không phải là một lựa chọn không tồi.
"Tôi yêu cầu một ai đó để có nó ở đây?" Su Yun Jin đã đi qua ngập ngừng hỏi Sông Ming.
"
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: