吴世勋闭着眼睛仰着脑袋在座位上靠了一会儿,他的位置靠窗,倒是不必理会其他来来往往的人。他保持着这样的姿势不知道多久,直到漂亮的空姐过来提醒他 dịch - 吴世勋闭着眼睛仰着脑袋在座位上靠了一会儿,他的位置靠窗,倒是不必理会其他来来往往的人。他保持着这样的姿势不知道多久,直到漂亮的空姐过来提醒他 Việt làm thế nào để nói

吴世勋闭着眼睛仰着脑袋在座位上靠了一会儿,他的位置靠窗,倒是不必理会其

吴世勋闭着眼睛仰着脑袋在座位上靠了一会儿,他的位置靠窗,倒是不必理会其他来来往往的人。
他保持着这样的姿势不知道多久,直到漂亮的空姐过来提醒他关掉手机他才如梦初醒般地睁开了眼。把手里一直紧紧抓着的手机摁亮,上头的短信是黄子韬二十分钟以前发来的,那是很简单的两个字:我会。
吴世勋深吸一口气,把手机关机扔进了随身的黑色背包里。
刚想把包放到一边去的时候,他又突然顿住了动作,犹豫了一小会儿,才从包里拿出了一个黑色的盒子。
那盒子是木头做的,看得出来做工很精致,他把那盒子打开,里头是一枚戒指。
宽戒面的男戒,款式简洁大方。
吴世勋旁边的位置上不知道什么时候坐了一个姑娘,手上还握着手机在打电话,旁边的走道里站着一个空姐,正小声地催促她快点关上手机,飞机就要起飞了。
那姑娘一边语气焦急地还在与电话那头的人说话,一边摆摆手表示自己马上就好,场面不禁有些混乱。
不过这些吴世勋都没有管,也都与他无关,他低着头,手用力地攥着那只盒子,不知道望着哪里出了神。
他收到这戒指的时候情况有点尴尬。
那会儿他正不依不挠地盯着黄子韬看,偏巧后者就是不能给他一个他想要的回答,只一味的低下了头逃避着他的目光。
他心里慢慢地有些难过,松开不知道几时又被他捏到手里去的杯子,他捏着那只咖啡杯的手很用力,像是捏着能给他希望的救命稻草那样。
他顾不得揉揉自己的手指,轻轻叹了口气,又问:“那我换个问题,假如我...我是说假如...我不再回来了,你会想念我吗?你会后悔吗?”
这个问题也没有回答。
黄子韬像是铁了心一般的,对吴世勋所有的问题都以沉默回应,不发一语。
吴世勋觉得他从未像那一刻那样绝望过,像只身站在空无一人的悬崖边,往下看是深不见底的万丈深渊,抬头是一望无际的晦暗天空,无论他怎样大声呼喊,除了折腾得自己精疲力竭以外,这片荒芜都连一声回音都啬于给予他。
就是在这样的心情里,他看见黄子韬拿出了那个装着戒指的盒子,他不太知道他当时是什么样的表情,但他大概是愣了好久,两只手被他握成拳头抵在桌上,然后抿紧了嘴唇。
“这是...什么?”
吴世勋再开口的时候竟然发现他的嗓音都有些沙哑。
“这个是我前些天买的,本来想找一个合适的日子送给你,但是...”黄子韬也有些犹豫,说话的语速很慢,似乎也在心里考虑把这个拿出来是否合适。
他又低下头沉默了一会儿,才把盒子推了过去,“我...也没有别的意思...也不对,本来我的意思是...但是现在...”
吴世勋没有等黄子韬把话说完,他伸手拿过那个盒子打开,瞥见里头的东西又像是受到了什么惊吓一般,猛地又把盒子阖上了,盒子发出了“啪”地一声响。
黄子韬抬起头看着他,扯着嘴角笑了笑。
笑得有些难看。
“对不起。”他伸手想把东西拿过来,“是我...考虑欠妥。”
但是吴世勋并没有让他把东西拿走,而是把拿着戒指盒的手快速地缩了回去,站起了身,“走吧。”
心情并没有该有的雀跃,吴世勋站起身往冷饮店的出口走去,手上还攥着那个戒指盒,方形的盒子硌得他的手有些疼,但他似乎没有什么感觉,推门出去的时候一阵热气扑面而来,他闭了闭眼,把盒子放进了口袋。
吴世勋醒来的时候觉得脖子一阵酸痛,这才发现他竟然就那么捏着戒指盒靠在座位上睡着了,不知道睡了多久,甚至姿势都没有变过。
他动了动脖子,看了一眼时间,其实也并没有睡多久,大概也就两个小时不到。转头看了看,旁边的姑娘已经戴着眼罩盖着小毛毯睡着了。
一阵困意袭来,他随手把戒指盒塞进口袋里,把座椅往后面调了一点,然后找了个合适的姿势,睡觉。
这一觉说不上睡得好不好,但是他好像做了很多个梦。
连续不断的,有他见过的场景,也有他没见过的。
梦里他大概是刚刚才回国没多久的光景,身边的玩伴只有黄子韬一个人,好像是个夏天,也许是暑假,黄子韬约了一堆朋友疯玩了整整一个礼拜。
吴世勋看见梦里的他和黄子韬并肩坐在小露台的边上一起吃冰淇淋,不知道在讨论什么,他一边吃一边笑得很大声。他还看到他和黄子韬一起打游戏,一人一台电脑面对面,两个人都玩都很投入,时不时还骂两句脏话,赢了游戏的话他们会击掌然后看着对方笑得很得意。
梦里的他很快乐。
可是接着场景一转,他跟在独自快步走在前面的黄子韬身后,后者猛地转过身来,脸上是满脸的不耐烦,他大声地冲着吴世勋说着话。
似乎太阳很大,明晃晃地照得人头脑发昏,周围的景物也显得很模糊,并且吴世勋根本就听不清楚黄子韬在说什么,只能看到他不耐烦的表情和快速张合的嘴巴。
吴世勋有些着急,他急切地想听到,可是不管怎么努力却始终都做不到。他有点沮丧,低下了头。
然后刚才一直都听不见的黄子韬的声音就突然在他耳边炸开。
“你干嘛一定要跟着我?你就不能自己去交朋友吗?跟着我干嘛?去吃饭你也不喝酒,只会埋着头一个劲儿地吃,去KTV你也不唱歌,一个人窝在角落,打篮球你也不喜欢,我们打你就坐在旁边玩手机,桌球每次去了你也不会,那你为什么一定要跟着我呢?”
吴世勋想解释,可是发不出声音,他呆呆地抬起头,看着黄子韬愠怒的似乎在等着他的回答的脸,他一次又一次地试图张开嘴回答,可是嗓子里就是发不出丝毫的声音。
他被惊醒了。
睁开眼的时候吴世勋满头满脸的汗,身边坐的姑娘正瞪大眼睛看着他。他摆摆手,接过姑娘递过来的纸巾擦了擦额头,“谢谢。”
“你做噩梦了?”姑娘又递给他一瓶水。
他拧开瓶盖刚刚把瓶口送到嘴边,闻声转头看向她。
“别这么看着我。”姑娘也摆摆手,“我是被你吵醒的,你动静太大了,嘴巴里不知道一直在念叨着什么,你是在梦里被人追杀了吗?”
吴世勋往嘴巴里灌了一口水,把瓶盖拧紧,垂眸笑了笑,没有回答。
“好吧,你再靠会儿吧,还有大概不到一个小时就降落了。”姑娘拿了本杂志翻着。
“行,谢谢你。”
吴世勋没再说话,往后一靠闭上了眼。
梦里的那些场景让他惶恐,差点让他分不清什么是真的什么是假的了。
分不清
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Oh se-Hoon, ném trở lại đầu của ông trong chỗ của tôi với đôi mắt của tôi đóng cửa cho một thời điểm, vị trí gần cửa sổ, nhưng không phải chăm sóc về người khác đến và đi.Ông duy trì rằng vị trí không biết bao lâu cho đến khi tiếp viên hàng không xinh đẹp để nhắc nhở anh ta để tắt điện thoại trước khi ông mở mắt như một rude awakening. Điện thoại di động cắp báo chí bàn tay của mình, đầu của các tin nhắn đã gửi bằng Huang Zitao 20 phút trước đây, nó là một hai chữ rất đơn giản: tôi làm.Oh se Hoon lấy một hơi thở sâu, và đã ném các cơ quan thành một ba lô mang về màu đen.Chỉ muốn đặt túi trên mặt khi ông đột nhiên dừng lại, ngập ngừng một chút thời gian, từ túi và kéo ra một hộp đen nhỏ.Hộp được làm bằng gỗ, xem tay nghề là tinh tế và ông đã mở hộp, có một vòng.Rộng nhẫn Nam nhẫn, ngắn gọn.Oh se-Hoon vị trí không biết khi nào thì ngồi cạnh một cô gái, bàn tay vẫn còn giữ điện thoại trên điện thoại, đứng ở lối đi bên cạnh một tiếp viên hàng không, đã lặng lẽ thúc giục cô ấy nhanh chóng tắt điện thoại di động, máy bay sẽ cất cánh.Các cô gái lo âu bên giai điệu và nói xuống điện thoại và vẫy của ông nói rằng ông sẽ, trong bối cảnh một sự nhầm lẫn nhỏ.Nhưng không ai trong số Oh se-Hoon, ống, cũng không có gì để làm với anh ta, treo đầu, tay ôm hộp đó, không biết Thiên Chúa đã nhìn đâu.Ông đã nhận được chiếc nhẫn một chút vụng về.Lúc đó thời gian ông không mà không có một vết xước, xem Huang Zitao, pianqiao mà không có thể cung cấp cho anh ta câu trả lời, anh ta muốn, chỉ cúi đầu để thoát khỏi sự chú ý của mình.Ông là buồn chậm, nới lỏng các pinch không biết khi nào ông nhận Cúp, ông nắm lấy ly cà phê bàn tay là bắt buộc, như lifesavers có thể giữ hy vọng cho anh ta.Ông đã có thể rub ngón tay của mình nhẹ nhàng thở dài và hỏi: "sau đó tôi thay đổi các vấn đề, nếu tôi... Ý tôi là, nếu... Tôi không trở lại, bạn có nhớ em không? Bạn sẽ hối tiếc nó? ”Câu hỏi này cũng không trả lời.Huang Zitao như trái tim sắt, Oh se Hoon, tất cả các câu hỏi đã được trả lời với sự im lặng, không một lời.Oh se Hoon, thời điểm ông đã không bao giờ như vậy tuyệt vọng, như đứng một mình trong những vách đá trống rỗng, nhìn xuống là vực thẳm không đáy, tăng là bầu trời tối vô tận, không có vấn đề làm thế nào ông khóc, ngoài việc quăng mình ra, điều này bỏ hoang ngay cả echo Sik Sik Yuen để cho anh ta.Trong tâm trạng này, ông thấy hoàng Zitao đã diễn ra các hộp đầy nhẫn, anh ấy không biết những gì biểu hiện ông, nhưng ông đã choáng váng một thời gian dài, hai tay đã trên bàn tay của mình vào một nắm tay chống lại bàn, và sau đó chặt đôi môi của mình."Đây là... Tôi xin lỗi? ”Oh se Hoon để nói chuyện khi bạn đột nhiên phát hiện ra rằng giọng nói của ông đã một chút hoarse."Đây là những gì tôi đã mua những ngày khác, và muốn tìm một ngày phù hợp với bạn, nhưng..." Huang Zitao ngập ngừng, nói chậm, dường như có ý nghĩ xem xét việc này ra là thích hợp.Ông cúi đầu trong im lặng cho một thời điểm trước khi họ đẩy qua hộp, "tôi... Cũng không có ý nghĩa khác... Không, ý tôi là... Nhưng bây giờ... "吴世勋没有等黄子韬把话说完,他伸手拿过那个盒子打开,瞥见里头的东西又像是受到了什么惊吓一般,猛地又把盒子阖上了,盒子发出了“啪”地一声响。黄子韬抬起头看着他,扯着嘴角笑了笑。笑得有些难看。“对不起。”他伸手想把东西拿过来,“是我...考虑欠妥。”但是吴世勋并没有让他把东西拿走,而是把拿着戒指盒的手快速地缩了回去,站起了身,“走吧。”心情并没有该有的雀跃,吴世勋站起身往冷饮店的出口走去,手上还攥着那个戒指盒,方形的盒子硌得他的手有些疼,但他似乎没有什么感觉,推门出去的时候一阵热气扑面而来,他闭了闭眼,把盒子放进了口袋。吴世勋醒来的时候觉得脖子一阵酸痛,这才发现他竟然就那么捏着戒指盒靠在座位上睡着了,不知道睡了多久,甚至姿势都没有变过。他动了动脖子,看了一眼时间,其实也并没有睡多久,大概也就两个小时不到。转头看了看,旁边的姑娘已经戴着眼罩盖着小毛毯睡着了。一阵困意袭来,他随手把戒指盒塞进口袋里,把座椅往后面调了一点,然后找了个合适的姿势,睡觉。这一觉说不上睡得好不好,但是他好像做了很多个梦。连续不断的,有他见过的场景,也有他没见过的。梦里他大概是刚刚才回国没多久的光景,身边的玩伴只有黄子韬一个人,好像是个夏天,也许是暑假,黄子韬约了一堆朋友疯玩了整整一个礼拜。吴世勋看见梦里的他和黄子韬并肩坐在小露台的边上一起吃冰淇淋,不知道在讨论什么,他一边吃一边笑得很大声。他还看到他和黄子韬一起打游戏,一人一台电脑面对面,两个人都玩都很投入,时不时还骂两句脏话,赢了游戏的话他们会击掌然后看着对方笑得很得意。梦里的他很快乐。可是接着场景一转,他跟在独自快步走在前面的黄子韬身后,后者猛地转过身来,脸上是满脸的不耐烦,他大声地冲着吴世勋说着话。似乎太阳很大,明晃晃地照得人头脑发昏,周围的景物也显得很模糊,并且吴世勋根本就听不清楚黄子韬在说什么,只能看到他不耐烦的表情和快速张合的嘴巴。吴世勋有些着急,他急切地想听到,可是不管怎么努力却始终都做不到。他有点沮丧,低下了头。然后刚才一直都听不见的黄子韬的声音就突然在他耳边炸开。“你干嘛一定要跟着我?你就不能自己去交朋友吗?跟着我干嘛?去吃饭你也不喝酒,只会埋着头一个劲儿地吃,去KTV你也不唱歌,一个人窝在角落,打篮球你也不喜欢,我们打你就坐在旁边玩手机,桌球每次去了你也不会,那你为什么一定要跟着我呢?”吴世勋想解释,可是发不出声音,他呆呆地抬起头,看着黄子韬愠怒的似乎在等着他的回答的脸,他一次又一次地试图张开嘴回答,可是嗓子里就是发不出丝毫的声音。他被惊醒了。 睁开眼的时候吴世勋满头满脸的汗,身边坐的姑娘正瞪大眼睛看着他。他摆摆手,接过姑娘递过来的纸巾擦了擦额头,“谢谢。”“你做噩梦了?”姑娘又递给他一瓶水。他拧开瓶盖刚刚把瓶口送到嘴边,闻声转头看向她。“别这么看着我。”姑娘也摆摆手,“我是被你吵醒的,你动静太大了,嘴巴里不知道一直在念叨着什么,你是在梦里被人追杀了吗?”吴世勋往嘴巴里灌了一口水,把瓶盖拧紧,垂眸笑了笑,没有回答。“好吧,你再靠会儿吧,还有大概不到一个小时就降落了。”姑娘拿了本杂志翻着。“行,谢谢你。”吴世勋没再说话,往后一靠闭上了眼。梦里的那些场景让他惶恐,差点让他分不清什么是真的什么是假的了。分不清
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
mắt Oh Se-hoon đầu lật đóng cửa trong một thời điểm trên ghế bởi vị trí của mình bên cửa sổ, nhưng thêm vào mà không quan tâm đến người khác đến và đi.
Ông duy trì vị trí này không biết bao lâu, cho đến khi các tiếp viên xinh đẹp đến để nhắc nhở anh phải tắt điện thoại di động của mình đã bị đánh thức con lạc đà mở mắt ra. Bàn tay nắm chặt điện thoại đã được ép vào, trên đầu trang của tin nhắn văn bản được gửi đến Hoàng Tử Thao hai mươi phút trước đây, và nó là một từ rất đơn giản: tôi sẽ.
Oh Se-hoon hít một hơi thật sâu, đưa điện thoại ra ném vào ba lô màu đen xách tay.
Các gói phần mềm đã được sắp đặt sang một bên khi ông đột nhiên dừng lại hành động, do dự một lúc, chỉ từ túi và lấy ra một hộp đen.
hộp được làm bằng gỗ, tôi có thể nhìn thấy rất tốt công việc, ông đã mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn.
Nanjie bề mặt vòng rộng, phong cách đơn giản và thanh lịch.
Oh Se-hoon vị trí bên cạnh không biết khi ngồi vào một cô gái, tay cầm điện thoại trên điện thoại, đứng trong một lối đi bên cạnh cô tiếp viên, đang lặng lẽ thúc giục cô phải vội vàng tắt điện thoại, máy bay sẽ cất cánh.
Cô gái lo lắng dịu trong khi vẫn nói với mọi người qua điện thoại, trong khi vẫy tay ​​của mình, ông nói rằng ông sẽ được OK, và cảnh không thể giúp một chút bối rối.
Tuy nhiên, đây không phải là ống Oh Se-hoon, cũng không có gì để làm với anh ta, đầu cúi xuống, hai tay nắm chặt chặt hộp và không biết nơi nào để tìm ra các vị thần.
Ông đã nhận được chiếc nhẫn tình hình lần này là một chút khó xử.
Ông không bao giờ được nhìn thấy thất bại đầu nhìn chằm chằm Hoàng Tử Thao nhìn như vậy xảy ra mà sau này không thể cho ông ta một câu trả lời anh muốn, nhưng chỉ cúi đầu xuống để thoát khỏi sự chú ý của mình.
Trái tim của anh chậm, một số buồn, phát hành không biết khi nào anh lại nhào đi tay cốc cốc cà phê chim ông giữ bàn tay rất khó, giống như véo cho anh ta hy vọng như rơm.
Ông từ chối take cọ xát ngón tay mình, nhẹ nhàng thở dài và hỏi :? "Tôi thay đổi câu hỏi, nếu tôi ... tôi là ... nếu tôi không trở lại, bạn sẽ nhớ về tôi làm bạn hối tiếc? "
câu hỏi này không có câu trả lời.
Hoàng Tử Thao cúi như một chung, tất cả các vấn đề của Oh Se-hoon đáp lại bằng sự im lặng, không nói một lời.
Oh Se-hoon cảm thấy như anh không bao giờ có giây phút tuyệt vọng đó, như đứng vách đá một mình vắng vẻ, nhìn xuống vực thẳm không đáy, nhìn bầu trời ảm đạm là vô tận, không có vấn đề làm thế nào anh hét lên, ngoài quăng đã kiệt sức mình bên ngoài, điều này mảnh cằn cỗi đã nghe thấy tiếng vang là keo kiệt trong cho anh ta.
Đó là trong tâm trạng này, ông đã nhìn thấy Hoàng Tử Thao kéo ra khỏi hộp chứa chiếc nhẫn, ông đã hoàn toàn không biết những gì ông đã loại biểu hiện, nhưng ông có thể bị choáng váng trong một thời gian dài, anh ta đưa vào nắm đấm chống lại bàn làm việc , và sau đó ông mím môi.
"Đây là ... cái gì?"
Khi mở lại của Oh Se-hoon thậm chí tìm thấy giọng nói của anh là khàn.
"Đây là những gì tôi đã mua các ngày khác, có thể đã được tìm kiếm một ngày thích hợp cho bạn, nhưng ..." Hoàng Tử Thao một lúc do dự, nói tốc độ rất chậm, và trái tim tôi dường như cũng xem xét việc này ra là phù hợp.
Ông cúi đầu im lặng con mình, và chỉ sau đó đẩy qua hộp, "Tôi ... không có nghĩa là bất cứ điều gì ... không đúng, đã có nghĩa là tôi ... nhưng bây giờ ..."
Oh Se-hoon đã không chờ cho Hoàng Tử Thao sau khi nói rằng, anh với lấy hộp mở, nhìn thoáng qua bên trong những điều giống như sợ hãi bởi cái chung, đột nhiên đóng hộp của mình một lần nữa, hộp ban hành một "pop" với một âm thanh.
Hoàng Tử Thao nhìn anh, mời miệng cười.
Cười một số xấu xí.
"Tôi xin lỗi." Anh giơ tay ra và muốn để có những điều đã qua, "Tôi đã ... thiếu khôn ngoan."
Nhưng Oh Se-hoon đã không để anh ấy đưa mọi thứ đi, nhưng bàn tay đang cầm một hộp nhẫn nhanh chóng thu nhỏ lại, trạm từ cơ thể, "đi nào."
tâm trạng của những người khác đã không nhảy cho niềm vui, Oh Se-hoon đứng lên và đi đến lối ra của các cửa hàng lạnh, tay vẫn nắm chặt hộp nhẫn, hộp vuông với hai bàn tay bấu chặt vào một số cơn đau của mình, nhưng ông dường như không cảm thấy bất cứ điều gì, sự bùng nổ cửa của không khí nóng thổi ra khỏi thời gian, anh nhắm mắt nhắm nghiền, đặt cái hộp vào túi.
Oh Se-hoon tỉnh dậy và cảm thấy sự bùng nổ của đau cổ, và thấy nó để ông thực sự giữ hộp nhẫn chống lại ghế ngồi và ngủ thiếp đi, không biết ngủ, và thậm chí cả tư thế bao lâu đã không thay đổi.
Ông chuyển qua cổ anh, nhìn vào thời điểm đó, trong thực tế, đã không ngủ nhiều, có lẽ cũng ít hơn hai giờ. Anh quay lại và nhìn cô gái bên cạnh có che phủ bằng một tấm chăn nhỏ và ngủ thiếp đi.
Trong khi hit buồn ngủ, anh đặt hộp nhẫn vào túi phía sau ghế để điều chỉnh một chút, và sau đó tìm một tư thế thích hợp, giấc ngủ.
Trong ý nghĩa này, họ không thể ngủ được, nhưng ông dường như làm rất nhiều ước mơ.
Liên tục, có một cảnh ông đã nhìn thấy, ông cũng đã không nhìn thấy.
Ông có thể chỉ là một giấc mơ không lâu trước khi trở lại sân khấu, chỉ có Hoàng Tử Thao cùng chơi xung quanh một người, như mùa hè, có lẽ mùa hè, Hoàng Tử Thao goofed quanh một nhóm bạn trong cả tuần.
Oh Se-hoon đã thấy giấc mơ của mình và Hoàng Tử Thao ngồi cạnh nhau trên các cạnh của một sân thượng nhỏ để ăn kem, không biết những gì các cuộc thảo luận, ông ăn trong khi cười to. Ông cũng thấy rằng ông và Hoàng Tử Thao chơi game với nhau, một người, một mặt máy tính để đối mặt, cả hai đều được đưa vào chơi, chửi thề thỉnh thoảng cũng mắng hai, giành chiến thắng trong trò chơi, sau đó họ sẽ vỗ tay và cười với nhau rất tự hào.
Ông đã rất hạnh phúc trong mơ.
Nhưng sau đó cảnh của một lượt, ông theo bộ nhanh một mình ở phía trước của Hoàng Tử Thao đằng sau, sau này đột nhiên quay lại, khuôn mặt của mình là bộ mặt của sự thiếu kiên nhẫn, ông spoke to đạo diễn Oh Se-hoon.
Mặt trời dường như tuyệt vời, sáng sáng lên điên với mọi người, nhưng cũng có những khung cảnh xung quanh là rất mơ hồ, không rõ ràng và Oh Se-hoon chỉ đơn giản là nghe Hoàng Tử Thao nói về, chỉ để nhìn thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn và pinch miệng nhanh chóng.
Oh Se-hoon chút lo lắng, mong muốn nghe anh ta, nhưng không có gì khó khăn khi họ luôn luôn làm. Ông là một chút chán nản, đầu cúi xuống.
Sau đó chỉ cần đã không nghe thấy giọng nói của Hoàng Tử Thao đột nhiên phát nổ vào tai mình.
"Tại sao em lại phải đi theo tôi? Bạn sẽ không thể trả những người bạn của bạn? Tại sao theo tôi? Bạn đi ăn hoặc uống, nó sẽ chỉ cúi đầu tiếp tục ăn uống, bạn không đi đến KTV để hát, một người làm tổ trong góc, bạn không thích chơi bóng rổ, chúng tôi đánh bạn ngồi cạnh điện thoại chơi, đi đến hồ bơi mỗi khi bạn sẽ không, thì tại sao bạn phải làm theo tôi? "
Oh Se-hoon muốn giải thích, nhưng không có âm thanh, anh nhìn chằm chằm nhìn lên Hoàng Tử Thao ủ rũ chờ đợi câu trả lời của ông dường như để đối mặt với anh một lần nữa và một lần nữa cố gắng mở miệng định trả lời, nhưng cổ họng của tôi là không thể phát âm các âm thanh nhỏ.
Ông đã được đánh thức.
Oh Se-hoon mở mặt mồ hôi mắt mồ hôi của mình, ngồi bên cạnh cô gái đang nhìn chằm chằm vào anh. Anh vẫy tay, lấy cô gái ăn cho khăn giấy lau trán, "Cảm ơn bạn." "Có phải
bạn gặp ác mộng không?" Cô đưa cho anh một chai nước.
Ông unscrewed nắp và chỉ cần đặt chai rượu lên miệng, nghe nói quay lại để nhìn thấy cô ấy.
"Đừng nhìn tôi." Cô gái cũng vẫy tay, "Tôi bị đánh thức bạn, bạn có quá nhiều phong trào, miệng đã nói về không biết những gì bạn đang bị truy nã trong một giấc mơ không? "
Oh Se-hoon vào miệng và nước tưới, và thắt chặt nắp, khóc mắt cười và không trả lời.
"Vâng, bạn không còn dựa vào một thời điểm, và có lẽ ít hơn một giờ hạ cánh." Các cô gái đã lấy tạp chí lật.
"OK, cảm ơn bạn."
Oh Se-hoon không nói nữa, anh ngả người và nhắm mắt lại.
Những cảnh tượng như vậy mà anh mơ về sự sợ hãi, gần như để cho anh ta nói cái gì là thật và giả là gì.
nói
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: