右铭?你也觉得羞耻?可我没发现你勇在哪里。” 如果她足够“英勇”,现在最想做的事就是当着众人的面,大嘴巴子抽在他那张让人讨厌的脸上,然后看着 dịch - 右铭?你也觉得羞耻?可我没发现你勇在哪里。” 如果她足够“英勇”,现在最想做的事就是当着众人的面,大嘴巴子抽在他那张让人讨厌的脸上,然后看着 Việt làm thế nào để nói

右铭?你也觉得羞耻?可我没发现你勇在哪里。” 如果她足够“英勇”,现在

右铭?你也觉得羞耻?可我没发现你勇在哪里。”
如果她足够“英勇”,现在最想做的事就是当着众人的面,大嘴巴子抽在他那张让人讨厌的脸上,然后看着他自命清高的神情在自己面前变得粉碎。苏韵锦暗暗攥紧了垂在身后的拳头,程铮依然好整以暇地扬着头,欠揍地似笑非笑,好像在无声地挑衅说:“来呀,你敢怎么样?”
他猜对了,她不敢怎么样。苏韵锦并不软弱,却不想惹事,唯有强迫自己深呼吸,从一数到七,眼眶却在这个过程中慢慢泛红。
这时姗姗来迟的周子翼走过来,放下书包,唯恐天下不乱地问程铮:“你在干什么,又把我们的‘小芳’弄哭了?”
“你哭了?”程铮身子前倾,专注地盯着苏韵锦看,仿佛她有没有哭对于他来说是一件重要的事,他困惑地在苏韵锦强忍泪光的眼睛里找寻自己的倒影。
苏韵锦反复告诫自己不要和他计较,自己的失态只会让他称心如意,对付他这种人最好的武器就是漠视他,他越挑衅,她就越是不理会,所谓“见怪不怪其怪自败”。
她极力控制住声音里的颤抖:“我才不会为你这种人掉眼泪。”
“那你会为什么掉眼泪,为考试不及格?告诉你,方法不对,你把头敲碎在桌子上也还是不会。我看你不光脑子不够用,嘴巴也哑了,不会做你就不会问?”
这时苏韵锦已经背对着程铮,他话说完了,她像没听见一般,程铮也觉得有些无趣。自习开始快十五分钟,苏韵锦的草稿本才被人从脑后扔回桌上,她翻开来,发现空白处多了几行陌生的笔迹,上面是那道化学题的详细解题步骤。
次日,轮到苏韵锦和宋鸣值日,由于正值酷暑,教室里的开水也喝得快,每天早上和中午上课前,值日生都需要去打水。下午那一次正赶上太阳最大的时候,宋鸣虽然是个男生,但手里的力气也没比苏韵锦大多少,两大桶开水提到教室门口,苏韵锦已经汗流浃背了。
教室里的人蜂拥而出,抢着往杯里装水,苏韵锦几乎是最后一个。她才接了半杯水,不知道从哪里冒出来的程铮一下子抢到她身前。
“你是值日生,应该礼让三先才对。”他大咧咧地将她挤开。
“和女生抢,没风度。”苏韵锦没好气地讽刺道。
他一定又是趁午休时间去了球场,全身上下像被水洗过一样大汗淋漓,浅蓝色的校服被汗水晕开,贴在背上。苏韵锦起初离他太近,一股汗味扑鼻而来,她皱眉后退几步,手在鼻子前扇了扇。
这么不经意的一个动作也被程铮看在眼里,他不怀好意地转过身,笑道:“你要什么风度,这样好不好哈?”他一边说,一边故意用力甩头,这下苏韵锦就更遭秧了,汗水星星点点地洒溅她身上,来不及盖上的水杯也中招了。
“你有病吧!”苏韵锦气愤地在脸上抹了一把,看着自己杯里的水忽然有些作呕,好容易收起把热开水往他身上泼的念头,冷着脸在角落里将水倒了。
程铮看着她的举动,阴阳怪气地说道:“浪费!哦,我忘了,你们村口就有条小河,难怪没有交水费的概念。”
他话里有话。周子翼常常借着那首叫《小芳》的歌奚落苏韵锦是村里来的姑娘,程铮以前倒是从没参与过,原来也是一丘之貉,好像身为城里人就高人一等。
“你比我倒掉的水还恶心。”她看都没看他,径直上前继续装水,没料到开水桶里的水已见底,程铮打到的正好是最后一杯。
苏韵锦一言不发捧着空杯回了教室。
没水喝的夏日午后并不好过,熬到第二节课结束,苏韵锦的喉咙干得直冒火,只得去找莫郁华借水。莫郁华杯里也没剩多少,虽给了她一半,也不过两口。
苏韵锦本来已经渴得有些难受了,背后再被人用笔戳来戳去简直让人发疯。不理他,就是不回头,不让他找碴得逞,这简直成了一种艰难的催眠。可他还在戳,还戳!苏韵锦终于破功了。
“你到底想干吗!”她现在的表情一定堪称狰狞。
周子翼不在座位上,程铮将自己的杯子往前推了推,里面还剩半杯。他表情古怪。
“要不要?”印象中他的声音从来没有压得如此之低。
“不要!”苏韵锦想也没想地拒绝了,谁知道他葫芦里卖得是什么药。
“里面没毒!”程铮又恢复了恶形恶状。
“可是有你的口水。”苏韵锦这句话是脱口而出的,说完后耳根才有些发烧。程铮也呆了一下,随即拧开杯口,咕咚咚地将半杯水一饮而尽。
“渴死你活该!”
“开水事件”之后,程铮莫名地消停了不少,当然也有可能是期中考试在即,他顾不上搭理苏韵锦。总之苏韵锦是求之不得,颇享受了一段消停的日子,正好得以全身心地投入到复习中去。唯一烦恼的是,程铮虽然不再找麻烦,但是他把脚伸到苏韵锦凳子下方晃啊晃的坏毛病一点没改,严重时,颠得苏韵锦像坐轿子一样。不过他难得闭嘴了,苏韵锦也不会主动和他说话,实在受不了,她就做了自己最不喜欢的一件事——向老师打小报告。
她趁班主任老孙到教室检查时把这个情况反映了上去,老孙马上找了程铮问话。可程铮一口咬定他不是故意的,还把责任都归罪于课桌太矮,排与排之间行距又太窄,导致他的脚都不知道往哪放才好。他说得诚恳,老孙也不好再说什么,便对他俩都说教了一番,无非是同学之间要团结友爱,相互理解,这件事也就不了了之。
程铮在老孙面前头点得如小鸡琢米一般,苏韵锦却气愤难平,她不用回头也能想象出他那副得意的嘴脸。果然,除了老孙在场的时候他稍稍收敛之外,一逮着机会又故伎重演。
数学期中考试那天,按学号排座程铮还是坐在苏韵锦后面。他完成得早,考试结束前二十分钟就在座位上无所事事了,偏又不肯交卷,于是苏韵锦的凳子又颠簸了起来。那时,卷子上的应用题她连一道题都没写完,急得满头大汗,早餐又没吃多少东西,被他晃得差点吐出来。她回头给他一个警告的眼神,没料到他夸张地做了个把试卷遮挡起来的动作,使得监考老师反过来给了苏韵锦一个警告。
苏韵锦气得不行,偏不信收拾不了他,抓狂之下也就豁出去了,她悄无声息地翘起自己的凳子腿,对准他大大咧咧的脚压了下去。
这回程铮的脚猛地缩了回去,不过嘴上却没有发出声响,苏韵锦知道这一下不可能一点都不疼,想必在考场上他也不敢做得太出格。这样的教训还真有效果,考试结束前,他的脚都很听话。
事后,苏韵锦静候程铮的报复,以他一贯吃不得半点亏的脾气,不找她算账才怪。她想好了,要是他做得实在过分,自己也没必要继续和他较劲,直接去找老孙,说什么也要把位置给换了。第二天早上物理考试前,看着程铮走进考场时有些不自在的脚,苏韵锦心中大快,就算他也给自己脚上来这么一下,她都觉得值了。
诡异的是,直到期中考试的成绩下来,程铮依然没有采取任何措施。有一天苏韵锦听到周子翼问他的脚是怎么回事,他竟然说是自己踢球的时候不小心弄伤的,周子翼纳闷地问,踢球怎么会有挫伤,程铮急起来,说自己爱怎么伤就怎么伤。
他这么沉得住气,苏韵锦反而有些不安,总疑心他会忽然使出什么损招。可是很快她就顾不上为这事担忧了,她的期中成绩排名还是很不理想,好不容易在新学期树立起来的勇气,又被强烈的挫败感击碎了。
恐怕这下程铮更有了看不起她的理由,苏韵锦再讨厌他,也不得不承认人和人之间是存在差距的,大家坐在同样的教室,听同样的课,效果却是天差地别。程铮不是莫郁华那样恨不得每天创造二十五个小时来读书的狠角色。正常的课业之余,人家该玩儿的一点也没耽搁,除了隔三差五地偷偷去踢球,听说下了晚自习之后回去还要玩儿一会儿游戏。
周子翼的成绩比苏韵锦还差劲,他和程铮不一样,程铮该用功的时候还是不敢马虎的,周子翼的整个心思都不在学习上,整天吊儿郎当,不过他是没什么所谓,班上谁不知道他有个有钱的老爹,每次学校有需要,他老爹就慷慨得很,所以就算他上课的时候也在玩儿游戏机,老师都会睁一只眼闭一只眼,考不考得上大学对他来说一点儿都不重要,他家里有的是路子,实在不行还能往国外走。
程铮的家境苏韵锦不是很清楚,他倒不像他的好哥们儿一样满身纨绔习气,但吃穿用度也都不算差。周静说孟雪的父母和程铮他爸在一个单位上班,以孟雪的做派,想必他们都算是小康人家的孩子。苏韵锦不能和他们比,就像莫郁华说的,对于她们这样的人来说,高考是唯一的出路。可她这么不争气,一旦名落孙山,她能往哪里去?
最近她和家里通过一次电话,得知爸爸的病况又加重了,最严重的一次去县医院住了几天,花去的医药费近一半不在学校的医疗保险之内,所以他又急急忙忙地出了院,现在在家休养,正常的授课也没法保证了。前两天学校又让交了一笔参考书的钱,虽然在别人看来不算多,但苏韵锦不愿向家里开口,原本就紧巴巴的生活费就更加少得可怜,她必须费尽心思盘算着要怎么样才能用剩余的伙食费撑到月底。学校食堂的饭菜虽然都不贵,可眼前也成了奢侈,最后她从莫郁华那里学到了一个办法。
莫郁华家里也很困难,她的晚餐基本上就是两个馒头,最多配点老家带过来的咸菜。苏韵锦的窘境被她看在眼里,嘴上没说什么,但至少咸菜愿意拿出来分享。于是苏韵锦也是每隔一天就吃一顿馒头就咸菜,反正管饱。
学校有个私人承包的面点摊,开在小卖部的门口,下午下课以后,苏韵锦洗了头,又提了瓶热开水,慢腾腾地朝小卖部走去。
小卖部在宿舍的另一边,一路上要经过操场和运动场。每天这个时候,这一带都热闹非凡,不少本地的学生不回家吃饭,就会在球场上消耗自习前的时光。走过足球场时,一个球滴溜溜地滚到苏韵锦身旁,要是往常,她或许还会好心地将球抛回球场,可此时正心事重重,也没心思理会。很快球场里跑出个人,追上来把球一脚踢了回去。
“韵锦,你是游魂还是什么?一点儿助人为乐的精神都没有。”球返回了球场,追球的人却还没走。
苏韵锦故意看了眼他的脚,看来那点伤并不足以影响他,那么快又生龙活虎地杀回了球场。
她不想和他废话,继续走她的路,程铮却叫住了她,不怀好意地凑近。苏韵锦疑心他又要把满头的臭汗甩到自己身上,警惕地退了两步。
“你想干吗?”
“看看你脸上的晦气,披头散发的,像死了爹妈一样。”
说者无心,这话在苏韵锦听来却无比刺耳。她想找出同样恶毒的话来咒骂他,憋了许久,最后才冒出一声:“呸!”
“你这是去哪儿?”程铮好奇地问。
“关你什么事。小心我告诉老师。”她指的是他踢球的事,进入高二之后,学校已经明令禁止课余时间踢球,怕他们玩儿野了,上课的时候心收不回来。他这是明知故犯。
程铮嗤笑道:“没见过比你还没劲的人。”
这时球场上传来了不耐烦的催促声,她这个没劲的人才得以脱身。走到小卖部门口,苏韵锦拿了两个馒头,刚掏出饭票,又听见有个声音在不远处说道:
“老板娘,给我一瓶水。”
苏韵锦瞥了他一眼,真是哪里都少不了他。
果然,他看到她手里拿的馒头,又大惊小敝起来:“你晚上就吃这个?”
苏韵锦脸一热,回到:“跟你没关系。”
“就你这样还减肥?我看你是吃错药了。”
“我还偏就爱吃这个。”她心中恼火,拿出其中一个馒头,当着程铮的面咬了一大口,拎起热水瓶就走。
过了几天,苏韵锦买馒头时又撞见了他,这次她压根就不打算和他说话。程铮拿了瓶水,又买了个面包。当场拆开包装袋闻了闻,自言自语道:“怎么这个味。”
他大声叫着店主:“老板娘,你这里的垃圾桶在哪儿?”
小卖部里胖胖的老板娘一脸无奈地指了指垃圾桶的位置,程铮作势就要扔,嘴上还说着:“现在的东西是越来越不能吃了。”
苏韵锦实在是看不惯他这副德行,本来还以为他比周子翼好那么一点儿,谁知道也是个被宠坏了的家伙,不识人间疾苦,好端端的面包说扔就扔,旁人看了都心疼。
“你要不要那么浪费!真该把你这种人送到穷地方饿上几年。”她拿着两个馒头气愤地责备道。
程铮没好气地说:“这面包有股怪味儿。”
老板娘张了张嘴,没有做声。
“怪你个头!”苏韵锦简直不知道该说什么好。
“有本事你给我吃一口看看!”程铮蛮横地把拆了封的面包塞给她,好像她是个行走的垃圾桶。
苏韵锦咽不下这口气,夺过来就把面包往嘴里送,她用力地嚼了嚼,只尝出了面包的香甜味,如果换做是他吃馒头吃到想吐,想必也会觉得吃什么都是美味佳肴吧。
她想到这里,忽然迟疑了,有个念头在脑海里一闪而过,赌气的咀嚼也慢慢停了下来。
“这面包根本就没有问题。”她看着程铮说。
程铮一愣,扬着下巴耻笑道:“吃惯了馒头的人就是不一样。”
苏韵锦把那个面包放在一边。
“对不起,我吃了一口。扔不扔随便你。”她低着头,“程铮,我再说一次,我吃我的馒头,跟你没关系。”
古怪的事情接二连三地出现,下了晚自习,大家都收拾
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Ming-phải không? Bạn cảm thấy xấu hổ? Nhưng tôi đã không nhìn thấy bạn có. ” Nếu cô "valiant," muốn làm bây giờ ở phía trước của tất cả mọi người, miệng lớn trong khuôn mặt kinh tởm của mình, sau đó nhìn của ông overindulgence giao diện ở phía trước của mình tan vỡ. Su Yunjin bí mật clenched nắm tay xuống phía sau, Cheng Zheng vẫn bình tĩnh lớn lên đầu cô, đánh bại một nụ cười mờ nhạt, vì nếu để kích động âm thầm nói: "come on, làm thế nào bạn có dám? ” Ông đoán đúng, làm thế nào cô dám không. Su Yunjin không phải là yếu, nhưng không muốn để khuấy lên rắc rối, nhưng lực lượng chính mình để mất một hơi thở sâu, đếm từ một đến bảy, và từ từ đỏ mắt trong tiến trình. Cuối chu chương tử di đến hơn và dập tắt các túi, hỏi Cheng Zheng gọi là: "những gì là bạn làm, và chúng tôi khóc 'ít Fang'? ” "Là bạn khóc? "Cheng Zheng uốn cong về phía trước, nhìn chằm chằm chăm chú nhìn Su Yunjin, như thể cô khóc là một điều quan trọng đối với anh ta, ông Su Yunjin đã chiến đấu trở lại nước mắt trong sự nhầm lẫn tìm thấy của sự phản ánh trong mắt. Su Yunjin liên tục nhắc nhở mình không tranh chấp với anh ta, gaffe của mình chỉ thực hiện mong muốn của mình, người này là vũ khí tốt nhất chống lại ông bỏ qua anh ta, ông thêm khiêu khích, thêm cô bỏ qua điều này, cái gọi là "ngạc nhiên đứng của nó." Cô đã cố gắng để kiểm soát Run trong giọng nói của mình: "tôi sẽ không để nhà kho nước mắt cho một người như bạn. ” "Sau đó tại sao là bạn khóc, không kỳ thi? Nói với bạn, đúng cách, đập đầu của bạn trên bàn không. Tôi thấy bạn không chỉ là bộ não của bạn là không đủ, miệng hoarse sẽ không làm bạn không yêu cầu? ” Khi Su Yunjin là đã quay lại Cheng Zheng, ông đã hoàn thành, bà đã không nghe, Cheng Zheng cũng cảm thấy một chút nhàm chán. Nghiên cứu cho gần như 15 phút, Su Yunjin dự thảo là từ đầu ném trở lại trên bàn, cô đã chuyển sang tìm thấy dòng trống nhiều chữ viết không quen thuộc, nó đã là rằng Dow bước để giải quyết vấn đề. Ngày hôm sau, Su Yunjin và bài hát minh rẽ phải làm nhiệm vụ, bởi vì khi nhiệt, sôi nước và uống nhanh hơn trong lớp học, và mỗi buổi sáng trước khi lớp học bắt đầu lúc giữa trưa, trợ giúp cần phải lấy nước. Thời gian tối đa bắt kịp với mặt trời vào buổi chiều, bài hát minh là một cậu bé, nhưng sức mạnh không phải là lớn hơn nhiều so với Su Yunjin, hai thùng lớn của nước sôi vào cửa lớp học, Su Yunjin yêu cầu. Người swarmed ra khỏi lớp học, lấy một tách nước, Su Yunjin là gần như là con cuối cùng. Cô ấy chỉ có một ly nước, tôi không biết nơi mà nó đến từ Cheng Zheng đột nhiên vồ lấy cô ấy trước khi cơ thể. "Bạn đang làm nhiệm vụ, lịch sự của ba đầu tiên. "Ông về cô sang một bên. "Rob và trẻ em gái và thô tục. "Su Yunjin snappily quipped. Ông là chắc chắn để có bữa ăn trưa của bạn nghỉ đến Sân vận động, toàn bộ cơ thể ra mồ hôi như một người đồng phục màu xanh rửa, ánh sáng là mồ hôi, chóng mặt, gắn liền với phía sau. Su Yunjin ban đầu như vậy gần với anh ta, một mùi mồ hôi, nhăn của mình trở lại một vài bước, tay fan hâm mộ fan hâm mộ ở phía trước của mũi. Vì vậy mong đợi họ để Cheng Zheng hành động đã được nhìn thấy trong mắt, ông đã chuyển thù địch, cười: "những gì phong cách bạn muốn, tốt hả? "Ông nói là ông và cố ý đầu-, Su Yunjin là tồi tệ hơn theo Yang, rải rác với mồ hôi đổ nhấp nháy nó, quá trễ để trang trải ly nước tại khu nghỉ mát. "Anh điên rồi! "Su Yunjin indignantly đối mặt với một, nhìn cô ấy đột nhiên bật tại nước trong ly, quản lý để đưa ra ý tưởng đổ bể nước về anh ta, khuôn mặt lạnh sẽ nước xuống ở góc. Cheng Zheng thấy cô ấy di chuyển, nhận ra và nói "lãng phí! Ồ, tôi quên, bạn làng có là một con sông, nó là không có thắc mắc rằng có là không có khái niệm về nước. ” Ông hualiyouhua. Chương tử di chu thường mất rằng bài hát của Fang nhạo báng Su Yunjin là một cô gái làng, Cheng Zheng nhưng không bao giờ có tham gia trước khi, cũng là một lông, như thể là một người đàn ông thành phố là vượt trội. "Của bạn buồn nôn hơn tôi đầu nguồn nước. "Cô ấy không nhìn vào anh ta, thẳng về phía trước tiếp tục giữ nước, không nước Xô nước có đáy, Cheng Zheng hit xảy ra là người cuối cùng. Su Yunjin im lặng đang nắm giữ một thủy tinh rỗng trở lại lớp học. Không có cậu bé của buổi chiều mùa hè không phải là dễ dàng, và chịu đựng cho đến cuối lớp thứ hai, cổ họng Su Yunjin là khá khó chịu, chỉ để tìm Mo Yuhua trong nước. Mo Yu hua không phải là thực phẩm nhiều trái trong cốc, và đã cho một nửa của mình, có chỉ có hai. Su Yunjin đã khát, thậm chí tệ hơn, đằng sau con tem để đóng dấu với một bút một lần nữa để làm cho người dân điên. Bỏ qua anh ta, chỉ cần không nhìn lại, hãy chọn anh ta để thành công, nó là một thôi miên chỉ đơn giản là khó khăn. Nhưng ông cũng là tem và đóng dấu! Su Yunjin là cuối cùng bị hỏng. "Những gì bạn sẽ làm điều đó! "Cô ấy bây giờ nhìn có thể được da man. Chương tử di chu không phải ở bàn hắn, nudged phía trước Cheng Zheng sẽ sở hữu Cup, khiến nửa cốc. Ông trông lạ. "Hay không? "Ấn tượng rằng giọng nói của ông đã không bao giờ như vậy là thấp. "Thì không! "Su Yunjin mà không từ chối, và những người hiểu biết những gì bán trong bầu của mình là loại thuốc. "Không có không có chất độc! "Cheng Zheng và khôi phục romp. "Nhưng nước bọt của bạn. "Su Yunjin blurted ra, bên tai sốt đó sau khi tôi hoàn thành nó. Cheng Zheng cũng ở lại trong một thời gian, sau đó mở bù lon Cup Goo một pound, một ly nước trong một gulp. "Chết khát bạn xứng đáng! ” "Sôi nước", Cheng Zheng đã inexplicably đã biến mất, tất nhiên, cũng có thể là giữa kỳ thi chỉ là xung quanh góc, ông bỏ qua nguyên nhân Su Yunjin. Chữ Su Yunjin là overjoyed, thưởng thức một ngày nghỉ ngơi, đã là đi để cống hiến mình để xem xét. Chỉ rắc rối là, Cheng Zheng không còn trong rắc rối, nhưng ông đặt chân của mình để phân Su Yunjin dưới đây lắc lắc thói quen xấu đã không thay đổi, khi anh là Su Yunjin giống như sedan. Nhưng ông hiếm khi im đi, Su Yunjin sẽ không có sáng kiến để nói chuyện với anh ta, thực sự, cô ấy đã làm điều mình yêu thích nhất - gã để giáo viên. Cô giáo viên cũ kiểm tra phản ánh tình trạng này lên đến lớp học, cũ sớm tìm thấy Cheng Zheng đặt câu hỏi. Cheng Zheng cho ông đã không cố ý, cũng đổ lỗi nhiệm vụ bàn là quá cao, từ hàng hàng khoảng cách là quá hẹp, gây ra chân không biết nơi để làm điều đó. Ông là chân thành, cũ là không tốt để nói bất cứ điều gì, chúng tôi rao giảng cho cả hai, nhưng các đoàn kết giữa các sinh viên, sự hiểu biết lẫn nhau, và các vấn đề được lặng lẽ thả. Cheng Zheng ở phía trước của các thủ trưởng cũ như gà cắt m, Su Yunjin là tức giận, cô ấy không phải nhìn lại và hãy tưởng tượng khuôn mặt tự hào của mình. Chắc chắn đủ, thêm vào sự hiện diện của cũ khi ông nhận một hội tụ ngoài việc dùng mọi cơ hội và thủ đoạn cũ. Toán học midterm thi ngày hôm đó, theo Cheng Zheng, xây dựng đường, ngồi phía sau Su Yunjin. Ông đã hoàn thành sớm, thử nghiệm không ở chỗ ngồi của mình 20 phút trước khi kết thúc, nhưng từ chối đến tay, do đó, Su Yunjin cũng va đập lên phân. Tại thời điểm đó, trên các câu hỏi giấy áp dụng và cô thậm chí đã hoàn thành các câu hỏi, đổ mồ hôi profusely, không ăn nhiều công cụ Bữa sáng, dazzled bởi ông gần như nôn ra. Cô quay lại để cho anh ta một cái nhìn cảnh báo, đã không mong đợi anh ta để cường điệu để làm cho một số giấy chặn hành động, làm cho người giám định, lần lượt, đã cho Su Yunjin một cảnh báo. Su Yunjin là không, hoặc không rõ ràng anh ta, điên đi, cô lặng lẽ cong mình chân, bàn chân bất cẩn của mình xuống. Cheng Zheng chân thời gian này bất ngờ giảm mạnh trở lại, nhưng làm cho đôi môi một âm thanh, Su Yunjin biết điều này có thể không thương, có lẽ trong phòng thi, ông đã không dám để làm như vậy không thể kiểm soát. Thực sự hiệu quả trong các bài học, các kỳ thi trước khi kết thúc của bàn chân của mình là rất Vâng lời. 事后,苏韵锦静候程铮的报复,以他一贯吃不得半点亏的脾气,不找她算账才怪。她想好了,要是他做得实在过分,自己也没必要继续和他较劲,直接去找老孙,说什么也要把位置给换了。第二天早上物理考试前,看着程铮走进考场时有些不自在的脚,苏韵锦心中大快,就算他也给自己脚上来这么一下,她都觉得值了。 诡异的是,直到期中考试的成绩下来,程铮依然没有采取任何措施。有一天苏韵锦听到周子翼问他的脚是怎么回事,他竟然说是自己踢球的时候不小心弄伤的,周子翼纳闷地问,踢球怎么会有挫伤,程铮急起来,说自己爱怎么伤就怎么伤。 他这么沉得住气,苏韵锦反而有些不安,总疑心他会忽然使出什么损招。可是很快她就顾不上为这事担忧了,她的期中成绩排名还是很不理想,好不容易在新学期树立起来的勇气,又被强烈的挫败感击碎了。 恐怕这下程铮更有了看不起她的理由,苏韵锦再讨厌他,也不得不承认人和人之间是存在差距的,大家坐在同样的教室,听同样的课,效果却是天差地别。程铮不是莫郁华那样恨不得每天创造二十五个小时来读书的狠角色。正常的课业之余,人家该玩儿的一点也没耽搁,除了隔三差五地偷偷去踢球,听说下了晚自习之后回去还要玩儿一会儿游戏。 Chương tử di chu của các kết quả hơn Su Yunjin cũng xấu, ông và Cheng Zheng không như, Cheng Zheng cứng trong khi cũng là không thể sloppy của, chương tử di chu toàn bộ tâm là không học thương, tất cả các ngày goofing ra, nhưng ông không có gì gọi là, lớp thương người không biết ông đã phong phú của Torre, mỗi trường có nhu cầu, ông Torre trên hào phóng đã, vì vậy ngay cả ông lớp khi cũng trong chơi trò chơi máy tính, giáo viên sẽ mở một mắt duy nhất đóng cửa một mắt duy nhất, thử nghiệm không phải thử nghiệm có thương trường đại học ngày ông đối ít là không quan trọng, ông nhà rất nhiều cách, Có là không có thể của khóa học đi. Cheng Zheng gia đình Su Yunjin không phải là rất rõ ràng, ông cũng không giống như bạn tốt của mình, được bảo hiểm với FOP, nhưng chichuanyongdu không phải là xấu ở tất cả. Cheng Zheng và chu Jing Meng Xue cha mẹ cha trong công việc, để Meng Xue bánh, tôi nghĩ rằng họ là gia trẻ em. Su Yunjin không thể so sánh với họ, giống như Mo Yuhua nói, đối với những người như vậy, thi tuyển sinh trường cao đẳng là cách duy nhất ra. Cô không sống đến sự mong đợi, không thành công một lần, cô có thể đi đâu? Cô và gia đình cô gần đây đã được phê duyệt điện thoại và đã học được rằng tình trạng của người cha đã tăng lên, một số nghiêm trọng nhất tới bệnh viện Quận cho một vài ngày, đã dành gần một nửa của trường y tế bảo hiểm y tế, do đó, ông vội vã ra khỏi bệnh viện, là bây giờ hồi phục ở nhà, đúng cách giảng dạy và tôi không thể đảm bảo. Hai ngày trước khi học để cho ra một cuốn sách tham khảo của tiền, trong khi những người khác không thích nhiều, nhưng Su Yunjin là miễn cưỡng để nói chuyện, đang chi phí sinh hoạt là tất cả các thương tâm hơn, cô đã có khó khăn khi tìm cách sử dụng phần còn lại của Hội đồng quản trị cuối tháng. Trường ăn thực phẩm không phải là đắt tiền, đã trở thành một sự xa xỉ, cô đã học được một cách từ Mo Yuhua. Yuhua mo nhà khó khăn, Bữa tối của cô là về cơ bản hai bánh lên kết hợp điểm đưa nhà dưa chua. Su Yunjin tiến thoái lưỡng nan là đôi mắt của cô, không nói bất cứ điều gì trong miệng của bạn, nhưng ít nhất là dưa chua sẵn sàng để chia sẻ. Su Yunjin ăn một bánh mì chua mỗi ngày khác, nhưng làm đầy. Trường có một nhà thầu tư nhân bánh đứng, mở cửa vào cửa căng-tin vào buổi chiều sau khi lớp, Su Yunjin rửa đầu, và một chai nước nóng, từ từ đi bộ về hướng cửa hàng. Commissaries trong ký túc xá phía bên kia, đường thông qua lĩnh vực sân chơi và thể thao. Lúc này thời gian trong ngày, khu vực này là đông đúc, nhiều sinh viên địa phương không đến nhà cho bữa ăn tối, sẽ được tiêu thụ trong trận đấu trước khi thời gian học tập. Khi lĩnh vực bóng đá, tiếp theo để cuộn một quả bóng quay ngược về Su Yunjin, nếu bao giờ cô có thể được loại đủ để ném bóng trở lại trên sân golf, nhưng bây giờ phải bận tâm, đang ở trong không có tâm trạng cho thấy. Nhanh chóng chạy ra khỏi sân vận động, đá bóng trở lại. "Yun Jin, bạn là một linh hồn hoặc những gì? Hữu ích tinh thần không. "Bóng quay trở lại sân vận động, người đuổi bóng nhưng vẫn không có đi. Su Yunjin cố ý nhìn đôi chân của mình, nó xuất hiện rằng những chấn thương không ảnh hưởng đến của mình, năng động giết để nhanh chóng trở lại vào lĩnh vực. Cô muốn nói chuyện với anh ta, và đã đi trên con đường của mình, Cheng Zheng nói với cô ấy, gần gũi hơn với mắt ác. Su Yunjin nghi ngờ ông bao la mình với mồ hôi, cảnh báo đến hai bước trở lại. "Những gì bạn muốn? ” "Bạn đã có may mắn, disheveled, như cha mẹ chết. ” Nói không, điều này âm thanh từ để Su Yunjin là rất khắc nghiệt. Cô muốn tìm lời nguyền luẩn quẩn tương tự như vậy anh ta, Giữ lại một thời gian dài, cuối cùng đi ra lớn tiếng: "Boo!" ” "Có thì bạn sẽ? "Cheng Zheng hỏi. "Không có doanh nghiệp của bạn. Tôi đã nói với giáo viên. "Cô đã đề cập đến vở kịch của mình, sau khi nhập trường trung học, nhà trường đã cấm thời gian rảnh rỗi để chơi, họ chơi hoang dã, trái tim không thể đến trong lớp học. Ông là cố ý. Cheng Zheng khinh miệt: "không bao giờ nhìn thấy một người nhàm chán hơn bạn. ” Sau đó đã kêu gọi thiếu kiên nhẫn trên tòa án, cô cú người nhàm chán. Đi đến cửa hàng tạp hóa cửa, Su Yunjin đã hai bánh, chỉ cần đưa ra bữa ăn vé, và tôi nghe một giọng nói trong khoảng cách nói: "Madame, tôi có một chai nước. ” Su Yunjin đã cho anh ta một cái nhìn nghiêm khắc, nơi mà không có anh ta. Chắc chắn đủ, bun trong tay của ông khi ông nhìn thấy cô ấy, nhỏ và sợ hãi chúng tôi lên: "bạn sẽ ăn này? ” 苏韵锦脸一热,回到:“跟你没关系。” “就你这样还减肥?我看你是吃错药了。” “我还偏就爱吃这个。”她心中恼火,拿出其中一个馒头,当着程铮的面咬了一大口,拎起热水瓶就走。 过了几天,苏韵锦买馒头时又撞见了他,这次她压根就不打算和他说话。程铮拿了瓶水,又买了个面包。当场拆开包装袋闻了闻,自言自语道:“怎么这个味。” 他大声叫着店主:“老板娘,你这里的垃圾桶在哪儿?” 小卖部里胖胖的老板娘一脸无奈地指了指垃圾桶的位置,程铮作势就要扔,嘴上还说着:“现在的东西是越来越不能吃了。” 苏韵锦实在是看不惯他这副德行,本来还以为他比周子翼好那么一点儿,谁知道也是个被宠坏了的家伙,不识人间疾苦,好端端的面包说扔就扔,旁人看了都心疼。 “你要不要那么浪费!真该把你这种人送到穷地方饿上几年。”她拿着两个馒头气愤地责备道。 程铮没好气地说:“这面包有股怪味儿。” 老板娘张了张嘴,没有做声。 “怪你个头!”苏韵锦简直不知道该说什么好。 “有本事你给我吃一口看看!”程铮蛮横地把拆了封的面包塞给她,好像她是个行走的垃圾桶。 苏韵锦咽不下这口气,夺过来就把面包往嘴里送,她用力地嚼了嚼,只尝出了面包的香甜味,如果换做是他吃馒头吃到想吐,想必也会觉得吃什么都是美味佳肴吧。 她想到这里,忽然迟疑了,有个念头在脑海里一闪而过,赌气的咀嚼也慢慢停了下来。
“这面包根本就没有问题。”她看着程铮说。
程铮一愣,扬着下巴耻笑道:“吃惯了馒头的人就是不一样。”
苏韵锦把那个面包放在一边。
“对不起,我吃了一口。扔不扔随便你。”她低着头,“程铮,我再说一次,我吃我的馒头,跟你没关系。”
古怪的事情接二连三地出现,下了晚自习,大家都收拾
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Phương châm hoạt động? Bạn cảm thấy xấu hổ? Tôi không tìm thấy nơi bạn dũng cảm. "Nếu cô ấy là đủ" anh hùng ", bây giờ muốn làm nhất là ở phía trước của các nhân chứng, bơm con trai miệng lớn của mình đi khuôn mặt khó chịu, sau đó nhìn anh và nhìn vào khuôn mặt Smash Zimingqinggao trở thành của mình Su Yun Jin đã bí mật nắm chặt tay treo phía sau, Cheng Zheng Yang Zhaotou vẫn ngồi và chờ đợi, đánh đòn để nụ cười yếu ớt, nếu như trong hành động khiêu khích im lặng, nói: "Thôi nào, làm thế nào dám bạn thích?
"Anh đoán nó, làm thế nào cô không thể thích. Su Yun Jin không phải là yếu, nhưng không muốn để khuấy rối, chỉ để buộc bản thân mình để có một hơi thở sâu, đếm 1-7, nhưng đôi mắt đỏ sẫm từ từ trong quá trình này. Tại cuối này Zhou con cánh đến, đặt xuống túi, xúi giục của Zheng Cheng hỏi: "Anh đang làm gì vậy, một lần nữa chúng tôi khóc 'Xiaofang'? "" Bạn có khóc không? "Zheng Cheng nghiêng người về phía trước, nhìn chăm chú xem Su Jin Yun, như thể cô đã không khóc cho anh ta, là một điều quan trọng, anh bối rối để tìm thấy sự phản ánh của chính họ ở Liên Xô Yun Jin chiến đấu trở lại trong nước mắt. Su Yun Jin nhiều lần cảnh báo bản thân mình không quan tâm đến anh, nói hớ của ông sẽ chỉ làm cho anh ta mong muốn, chẳng hạn một người chống lại vũ khí của mình tốt nhất là bỏ qua anh ta, càng có nhiều hành động khiêu khích của mình, càng có nhiều cô đã bị bỏ qua, cái gọi là "đáng ngạc nhiên kỳ lạ tự chuốc lấy thất bại của mình." . Cô đã cố gắng để kiểm soát giọng run run: "Tôi sẽ không khóc cho bạn một người như vậy. "" Tại sao bạn sẽ khóc cho các kỳ thi? Giới thiệu với bạn, đúng cách, crack đầu của bạn trên bàn vẫn không. Tôi thấy bạn không chỉ có bộ não không đủ, miệng cũng câm, và sẽ không làm những gì bạn sẽ không hỏi? "Sau đó, Su Yun Jin Cheng Zheng có trở lại của mình, ông đã hoàn thành và nói rằng cô không nghe thấy giống như một vị tướng, Cheng Zheng cũng cảm thấy một chút nhàm chán. Tự học bắt đầu nhanh mười lăm phút, Su Jin Yun chỉ là một dự thảo của người đàn ông này trở lại vào bảng từ phía sau của đầu, Cô quay lại tìm thấy nhiều hơn một chữ viết tay quen vài dòng trống, phía trên là một bước giải quyết vấn đề chi tiết mà câu hỏi Dow Chemical. Ngày hôm sau, quay về với Su Yun Jin và Song Ming nhiệm vụ, như là một thời gian khi nhiệt, các nước cũng lớp học nhanh chóng uống mỗi buổi sáng và buổi chiều trước khi đến lớp, giám thị sẽ cần phải lấy nước trong nắng chiều thời điểm đó được đánh bắt lên khi lớn, Song Ming mặc dù một cậu bé, nhưng trong tay của những nỗ lực không lớn hơn nhiều so với Su Jin Yun, hai thùng nước gọi cửa phòng học, Su Yun Jin đã ướt đẫm mồ hôi. mọi người trong lớp tụ tập ra, đổ xô vào cốc chứa đầy nước, Su Jin Yun đã gần như là người cuối cùng. Cô chỉ mất một nửa ly nước, tôi không biết từ đâu xuất hiện từ quá trình Zheng đột nhiên nắm lấy trước mặt cô. "Bạn đang làm nhiệm vụ, bạn nên tao nha ba con trai đầu tiên. "Ông Da Lielie ép cô ấy." Lấy và trẻ em gái, không ân. "Su Yun Jin snappily châm biếm. Anh ta lại phải tận dụng giờ nghỉ trưa để đi đến sân vận động, cơ thể của cô đã được rửa sạch như giống như mồ hôi, đồng phục màu xanh nhạt được mồ hôi nhoè, gắn vào lưng Su Yun Jin. Lúc đầu để lại cho anh quá . Near, một mũi đột biến mồ hôi, cô bước lại cau mày, tay trong mũi trước khi thổi bùng những hành động đó cũng là một ổ đĩa bình thường Zheng trong mắt, ông cố quay lại, mỉm cười và nói: "Cậu muốn gì ân sủng, như vậy tốt, huh? "Ông nói, ông đã cố tình buộc lắc, mà là thuộc Liên Xô Yun Jin cây con hơn, và mồ hôi đổ bit và phần của cơ thể của mình, quá muộn để che kính cũng trong di chuyển." Bạn đang bị bệnh của nó! "Su Yun Jin giận dữ lau mặt, nhìn ly nước và đột nhiên một số buồn nôn, rất khó khăn để dứt nước nóng đổ trên ông ý tưởng của nước lạnh vào mặt góc xuống. Cheng Zheng xem động thái của mình, hoài nghi nói: "lãng phí! Ồ, tôi quên, bạn có một ngôi làng dòng sông, không có thắc mắc không có khái niệm tiền nước trả. "Ông Zhou Hualiyouhua tiểu cánh thường là thông qua bài hát tên là" Xiaofang "bài hát chế nhạo Su Yun Jin là cô gái làng, Cheng Zheng'd bao giờ tham gia trước, ban đầu chim lông vũ, như thể là người dân thành phố được cấp trên." Bạn kinh tởm hơn tôi ráo nước. "Cô liếc nhìn anh, thẳng về phía trước để tiếp tục giữ nước, không mong đợi các nước xô nước đã chạm đáy, Cheng Zheng đánh chính xác các cup cuối cùng. Su Yun Jin không nói gì cầm cốc rỗng trở lại lớp học. không có nước để uống là không tốt hơn so với một buổi chiều mùa hè, đến cuối của lớp thứ hai, cổ họng Su Yun Jin đã bay từ ngọn lửa, ông đã phải đi qua các nước Mo Yu Hua Mo Yu Hua cốc không có nhiều trái, mặc dù được Cô nửa, nhưng cũng có hai. Su Yun Jin đã khát hơi khó chịu, lại đằng sau một cây bút để chọc chọc chỉ điên. phớt lờ anh, chỉ cần không nhìn lại, hãy để anh ta tìm thấy lỗi thành công, nó đã trở thành đơn giản một thôi miên khó khăn. Nhưng ông vẫn chọc, cũng chọc! Su Yun Jin cuối cùng đã bị phá vỡ chiêng. "Tại sao bạn muốn cuối cùng! "Cô bây giờ được gọi là khuôn mặt xấu xí nhất định. Trên Zhou Zi cánh không ở ghế, Cheng Zheng đẩy về phía trước cốc của mình, mà để lại một nửa cốc. Ông nét mặt kỳ lạ." Để làm gì? "Ấn tượng rằng giọng nói của ông đã không bao giờ tổ chức xuống quá thấp." Không! "Su Yun Jin từ chối mà không cần suy nghĩ, những người hiểu biết những gì ông đang bán ma túy bầu." Bên trong không có độc! "Cheng Zheng nối lại các công ty ác." Nhưng có nước bọt của bạn. "Su Yun Jin câu này được thốt ra, sau khi tai thành chỉ số sốt. Cheng Zheng cũng Dailiaoyixia, sau đó tháo các cốc, đệm pound, một nửa ly nước trong một ngụm." Khát bạn xứng đáng! "Sau khi" nước sự kiện, "Cheng Zheng hiểu sao tiểu thể rất nhiều, tất nhiên, có thể có một kỳ thi giữa kỳ sớm, anh không thể tham dự bỏ qua Su Yun Jin ngắn Su Yun Jin là thú vị, khá được một giai đoạn tiểu thể trong ngày, chỉ để hiến thân Xem lại đi. Vấn đề duy nhất là mặc dù không có sự cố Cheng Zheng, nhưng anh phải đi vào những vết nứt đáy ah Akira Su Yun Jin phân mà không làm thay đổi những thói quen xấu, nghiêm trọng, Anh giống như một chiếc sedan ghế Su Jin Yun như ông ít khi shut up, Su Jin Yun cũng không chủ động và nói chuyện với anh ấy, tôi không thể chịu được, cô sẽ làm cô điều yêu thích nhất - một mui để các giáo viên trong khi khỉ giáo viên lớp học của mình để kiểm tra tình hình này phản ánh lên, Monkey Cheng Zheng ngay lập tức tìm thấy những câu hỏi có thể được Cheng Zheng khẳng định rằng ông không phải là cố ý, trách nhiệm cũng đổ lỗi cho bàn quá ngắn, khoảng cách giữa các hàng và các hàng quá hẹp, khiến đôi chân của mình không biết phải Những nơi chúng ta đi. Ông đã nói chuyện chân thành, Monkey không nói bất cứ điều gì tốt, sau đó họ nói để dạy rất nhiều, đó là các em học sinh để đoàn kết, hiểu biết lẫn nhau, nó sẽ cho phép các phần còn lại vấn đề. Cheng Zheng là điểm đầu tiên ở phía trước của khỉ như gà cắt lúa nói chung, Su Jin Yun bị kích động, cô không nhìn lại tôi có thể tưởng tượng rằng ông mặt lệch tự hào. Chắc chắn, ngoài sự hiện diện của Khỉ khi ông hơi hội tụ bên ngoài một Nó đã xảy ra một lần nữa có cơ hội. ngày toán kỳ thi giữa kỳ, theo học hàng ghế số Cheng Su Yun Jin Zheng đang ngồi phía sau. Anh kết thúc sớm, hai mươi phút trước khi kết thúc kỳ thi để nhàn rỗi trong chỗ ngồi của mình, và đồng cảm từ chối để thực hiện một nhiệm vụ, Vì vậy, Su Yun Jin phân và da gà lên. Vào thời điểm đó, câu hỏi ứng dụng trên giấy kiểm tra, cô thậm chí còn không kết thúc một câu hỏi, lo lắng đổ mồ hôi đầm đìa, không ăn sáng và nhiều điều, trong đó ông gần như nhổ nó ra để bắt cô trở lại cho anh ta một cái nhìn cảnh cáo, công viên, ông đã không mong đợi để làm một khối lập các hành động giấy tờ, lần lượt, làm cho các giám thị Su Yun Jin đã đưa ra một cảnh báo không giận Su Jin Yun, Pianbu Xin không thể sửa chữa nó, dưới điên quá để chống lại nó, cô âm thầm nhấc chân ghế, chân của ông chỉ vào bất cẩn của mình bị đàn áp. trở lại này chân Zheng đột nhiên thu nhỏ lại, nhưng miệng của anh ấy không thể nghe được, Su Yun Jin biết rằng những gì không phải là có thể không ở tất cả các tổn thương, có lẽ trong phòng thi, anh ta không dám làm gì quá thái quá. bài học này thực sự có hiệu quả, trước khi kết thúc kiểm tra, bàn chân của anh rất biết vâng lời. Sau đó, Su Yun Jin Cheng Zheng chờ đợi để trả thù, trong bình thường của mình không ăn mất chút bình tĩnh, không lạ để tìm cô ấy sau đó. Cô ấy nghĩ tốt, nếu ông đã làm nó quá, và anh ta đã không cần phải tiếp tục, và sự cạnh tranh của mình, đi trực tiếp đến Monkey, nói bất cứ điều gì họ muốn thay đổi vị trí Sáng hôm sau trước khi kỳ thi vật lý, nhìn đôi chân hơi khó chịu vào phòng thi khi Cheng Zheng, Su Yun Jin trái tim lớn nhanh, ngay cả khi ông đã đến với đôi chân của mình, vì vậy những gì, cô cảm thấy giá trị nó. lạ rằng, cho đến trung hạn điểm thi xuống, Cheng Zheng vẫn chưa được thực hiện bất kỳ biện pháp. Một ngày Su Yun Jin Zhou Zi cánh nghe đôi chân của mình và hỏi làm thế nào nó được, anh thực sự nói không cẩn thận khi chơi đau của riêng mình, Zhou cánh ngạc con hỏi, như thế nào sẽ chơi đụng dập, Cheng Zheng lo lắng lên, nói rằng bạn yêu như thế nào làm tổn thương bạn như thế nào bị tổn thương. Anh ấy rất khoan dung, nhưng một số khó chịu Su Jin Yun, tổng nghi ngờ ông bỗng viện đến những gì Sunzhao. Nhưng ngay sau đó cô sẽ tham dự để điều này lo lắng bảng xếp hạng tạm thời của cô vẫn còn xa lý tưởng, và cuối cùng là thiết lập trong học kỳ mới dũng cảm, ý thức mạnh mẽ của sự thất vọng đã bị tan vỡ. Tôi sợ đây là lý do hơn dưới Zheng Cheng khinh cô, Su Yun Jin ghét anh ta một lần nữa, phải thừa nhận rằng có một khoảng cách giữa con người, chúng ta ngồi cùng một lớp học, nghe cùng một lớp, có hiệu lực là ngày tồi tệ Không. Mo Yu Hua Cheng Zheng đã không chờ đợi cho họ để tạo ra hai mươi lăm giờ học mỗi ngày Henjiao Se. Hơn bài học bình thường, những người mà đã không chơi một chút chậm trễ, ngoại trừ sau khi vụ nổ bí mật để chơi, tôi nghe các lớp học ban đêm tiếp theo để đi lại và chơi các trò chơi trong một thời gian. Kết quả cánh Zhou Zi cũng tồi tệ hơn so với Liên Xô Yun Jin, ông và Cheng Zheng là không giống nhau, Cheng Zheng của thời gian khó khăn hay không cẩu thả, toàn bộ tâm trí tuần tiểu cánh không phải là trong việc nghiên cứu, cả ngày ăn mặc cẩu thả, nhưng anh là không có gì gọi là, các lớp Ai mà không biết rằng ông có một người cha giàu, mỗi trường có một nhu cầu, ông bố rất hào phóng, vì vậy ngay cả khi các lớp học cũng đang chơi trò chơi của mình, các giáo viên sẽ mở một mắt nhắm, trong bài thi có được để college'm không quan trọng với anh, gia đình ông và một số đường, nó không thể đi ra nước ngoài. Gia đình Cheng Su Yun Jin Zheng không phải là rất rõ ràng, ông rơi xuống như người bạn tốt của mình như trẻ em được bảo hiểm thói quen cách lịch sự, nhưng cũng không xấu chi phí thức ăn và quần áo. Zhou Jing cho biết cha mẹ Meng Cheng Zheng và người cha của mình trong một đơn vị công việc làm để gửi Meng, có lẽ họ được coi là khá giả trẻ của người dân. Su Yun Jin, và họ không thể so sánh, như Mo Yu Hua nói, đối với họ người như vậy, kỳ thi tuyển sinh đại học là con đường duy nhất. Vì vậy, cô ấy không sống theo kỳ vọng, một khi rơi ra, cô có thể đi? Gần đây, cô và gia đình cô ấy thông qua một cuộc gọi từ các điều kiện của cha tôi đã tăng lên, và trong vòng một nghiêm trọng nhất đối với các bệnh viện quận cho một vài ngày, chi phí y tế đã dành gần một nửa là không bảo hiểm y tế của trường, do đó, ông vội vã Ông là ra khỏi bệnh viện, và bây giờ ở nhà đang dần hồi phục, giảng dạy bình thường cũng có thể không được đảm bảo. Hai ngày trước khi đi học để trả một khoản tiền cuốn sách tham khảo, mặc dù ở những người khác có vẻ như không nhiều, nhưng không muốn nói chuyện với Su Jin Yun nhà, ban đầu là một chi phí cứng nhắc của cuộc sống thậm chí còn thảm hại hơn, cô phải nghĩ kế hoạch cứng chuyển tiếp để làm thế nào để treo trên cho đến khi kết thúc với bữa ăn còn lại. Mặc dù các bữa ăn của trường là không đắt tiền, nó cũng có thể trở thành một mặt trận sang trọng, và cuối cùng cô đã học được từ Mo Yu Hua một cách. Mo Yu Hua ở nhà là rất khó khăn, bữa ăn tối là về cơ bản hai bánh, với một nhà điểm tối đa với dưa chua hơn. Su Yun Jin tiến thoái lưỡng nan của mình trong con mắt, miệng không nói bất cứ điều gì, nhưng ít nhất là dưa chua sẵn sàng đến để chia sẻ. Vì vậy, Su Jin Yun cũng ăn một bữa ăn mỗi ngày, bánh mì và dưa chua, dù sao điền. Trường có một quầy hàng bánh ngọt hợp đồng tư nhân, mở cửa căng tin, buổi chiều sau giờ học, Su Yun Jin rửa đầu, và đặt một chai nước nóng, di chuyển chậm rãi đi về phía nhà ăn. Khu căng tin ở phía bên kia, tất cả các cách để đi qua các sân chơi và sân chơi. Thời gian này trong ngày, ban nhạc đông đúc, nhiều học sinh địa phương không về nhà ăn tối, sẽ tiêu thụ trước khi thời gian hội trường học trên sân. Khi thông qua lĩnh vực bóng đá, một quả bóng lăn lăn Su Yun Jin bên, nếu bình thường, cô ấy có thể cũng được loại, đủ để ném bóng trở lại sân vận động, bạn có thể vào thời điểm này đang bận tâm, ông không có ý muốn làm phiền. Ngay sân vận động chạy cá nhân, bắt bóng đá trở lại. "Yun Jin, bạn đang lang thang linh hồn hay những gì? Một chút tinh thần giúp đỡ người khác thì không." Ball trở lại sân vận động, những người không phải chạy theo bóng đi. Su Yun Jin liếc nhìn đôi chân của mình cố ý, có vẻ như là điểm chấn thương và không ảnh hưởng đến anh ta, sau đó đẩy nhanh về phía sau và đi lang thang trong sân vận động. Cô không muốn anh crap, tiếp tục đi theo con đường của mình, Cheng Zheng đã ngăn cô lại, cô dựa tinh quái. Su Yun Jin nghi ngờ ông gục đầu chàng tự bromidrosis, hai bước trở lại một cách thận trọng. "Anh muốn gì?" "Nhìn vào may mắn khuôn mặt của bạn, đầu tóc rối bời, giống như một người cha và người mẹ đã chết." Đó là rất ít động lực, những lời này vang lên trong Su Jin Yun là rất khắc nghiệt. Cô muốn tìm những lời độc ác cùng nguyền rủa anh, giữ lại trong một thời gian dài, và cuối cùng ra lớn tiếng: "Pooh"? "Where are you" Cheng Zheng tò mò hỏi. "Không phải việc của bạn. Cẩn thận tôi đã nói với các giáo viên." Cô ấy đã đề cập đến những gì anh đóng, sau khi bước vào năm thứ hai, trường đã cấm thời gian rảnh rỗi chơi bóng đá, vì sợ họ chơi hoang dã, và khi tim lớp học lấy. Đối với ông là cố ý. Cheng Zheng cười: "Không, anh đã không nhìn thấy sức mạnh của người dân hơn." Tại sân vận động này được tải lên vẻ thiếu kiên nhẫn thúc giục cô ra khỏi người nhàm chán này. Đã đi đến cửa căng tin, Su Yun Jin đã hai bánh, chỉ cần lấy vé bữa ăn, và tôi nghe thấy một giọng nói xa, nói:. "Ông chủ, đưa cho tôi một chai nước," Su Yun Jin liếc nhìn anh, thực sự, nơi cuối cùng ông . Chắc chắn, ông đã nhìn thấy bánh mì của cô trong tay mình, và bị sốc chút tồi tàn: "Bạn ăn tối nay không?" Su Yun Jin phải đối mặt với một nóng, sao :. "Nó không quan trọng với bạn," "bạn vẫn giảm cân vào tôi? Bạn đang ăn bạn. "" Tôi cũng một phần để yêu thương này. "bực mình vì trái tim cô, lấy một cái bánh, khuôn mặt Cheng Zheng ở phía trước của một vết cắn miệng lớn, nhặt một phích trái. Một vài ngày sau đó, Su Yun Jin Shi đã thấy anh ta mua bánh mì, lần này cô chỉ đơn giản là không có ý định nói chuyện với anh. Cheng Zheng lấy một chai nước, và mua bánh mì. Chỗ túi mở ngửi, ông nói với chính mình :. "Làm thế nào các hương vị," ông hét lên chủ sở hữu: "Boss, đây là thùng rác của bạn, nơi" ông chủ ngón tay căng tin chất béo cái nhìn của sự thất vọng đề cập đến vị trí của thùng rác, như thể chúng ta nên ném Cheng Zheng, miệng vẫn nói :. "Bây giờ mọi thứ đang nhận được không thể ăn," Su Yun Jin thực sự không thể hiểu được anh ta đức tính này, hơn ông sẽ có suy nghĩ Zhou Zi cánh tốt quá ít, ai cũng biết một chàng trai hư hỏng, không biết những đau khổ của con người, hey nói bánh mì ném ném, người khác nhìn đau khổ. "Bạn có muốn lãng phí nó! Bạn thực sự cần phải đưa những người này để được đói nghèo diễn ra trong một vài năm." Cô lấy hai bánh một cách giận dữ mắng. Cheng Zheng snappily nói: "bánh mì này có cổ phần của trẻ em mùi." Ông chủ mở miệng, không có bất cứ điều gì. "Strange đầu của bạn!" Su Yun Jin chỉ đơn giản là không biết phải nói gì. "Bạn có khả năng để có một cái nhìn vào tôi!" Cheng Zheng tàn nhẫn bỏ dấu bỏ bánh mì nhồi cô, vì cô là một thùng rác đi bộ. Su Yun Jin nuốt, giành quyền đặt bánh lên miệng, cô đã buộc phải nhai và nhai, chỉ cần ra khỏi bánh mì nếm hương ngọt ngào, nếu thay đổi được thực hiện, ông đã ăn bánh mì để ăn, nôn mửa, có lẽ sẽ cảm thấy những gì để ăn là món ngon nó. Cô nghĩ về điều này, đột nhiên ngập ngừng, có một ý nghĩ lóe lên trong tâm trí của tôi, nhai pique từ từ dừng lại. "Bánh mì này chỉ đơn giản là không phải là một vấn đề." Cô nhìn Cheng Zheng nói. Cheng Zheng lúc, lắc cằm chế nhạo: "Những người sử dụng để ăn bánh mì là không giống nhau." Su Yun Jin đặt bánh mì trên mặt. "Tôi xin lỗi, tôi đã ăn một. Dù bạn ném không ném." Đầu cô xuống, "Cheng Zheng, tôi nói một lần nữa, tôi đã ăn bánh mì của tôi, không phải của bạn." Những điều kỳ lạ xuất hiện cái khác, các lớp học ban đêm tiếp theo tất cả chúng tôi đóng gói lên










































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: